Chương 43: Tiên nữ áo trắng

Triệu Văn cực kỳ tức giận!

Ba đạo ánh đao vàng óng chém thẳng xuống, chói lóa mắt, mỗi ánh đao đều dài hơn trăm trượng, nhìn thôi cũng đủ để biết Triệu Văn muốn gϊếŧ Lâm Phi như thế nào.

Lâm Phi rõ ràng là đang khıêυ khí©h, khıêυ khí©h một cách trắng trợn tới mức Triệu Văn không thể nhịn được nữa.

Theo lý thuyết thì cao thủ Võ đạo bát trọng thiên đều có thể khống chế cảm xúc của mình nhưng bây giờ Triệu Văn lại là ngoại lệ.

Một đường đi tới, lại bị khıêυ khí©h nhiều lần, thêm những sự việc đã xảy ra lúc trước kết hợp với nhau, Triệu Văn vẫn còn có thể khống chế được cảm xúc của mình mới là kỳ lạ đấy.

Ý nghĩ duy nhất của Triệu Văn hiện giờ là cầm đao chém Lâm Phi làm hai nửa.

Gϊếŧ!

Gϊếŧ!

Gϊếŧ!



Triệu Văn tức giận.

Nhưng Lâm Phi lại cười.

Ba đạo đao pháp sáng lên, còn mạnh hơn cả lúc trước, vô số lá rụng bị ánh đao chém thành bột mịn.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Ba tiếng vang lớn, rung động cả bầu trời.

Vị trí lúc trước Lâm Phi đứng đã bị biến thành bột mịn, dưới đao pháp không còn vật gì có thể tồn tại.

“Còn chưa chết!”

Cả người Lâm Phi bị đánh bay ra ngoài, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, giống như là bị trọng thương.

Sắc mặt Triệu Văn hơi thay đổi, mặc dù hơi ngạc nhiên thế nhưng cũng không nói gì cả, ba chiêu công kích ông ta dùng chiến kỹ cấp trung cũng đã tiêu hao vài phần Huyền khí mà vẫn không thể gϊếŧ chết Lâm Phi. Mặc dù cũng có dự đoán tới trường hợp này nhưng hắn vẫn không thể nào rõ được là tại sao.

Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là phải gϊếŧ chết đối phương.

“Thằng nhãi, bị ta chém ba đao mà chưa chết thì cũng nên tự hào rồi đấy.” Triệu Văn bay tới, lại dùng chiến kỹ Nhất Đao Vạn Lý: “Thế nhưng bây giờ thì ngươi có thể đi chết được rồi!”

Nhất Đao Vạn Lý lại xuất hiện lần nữa, ánh đao vàng óng chém thẳng xuống.

Một đao này không thể tránh né, chỉ có thể chống lại!

Vì đối phó một thằng nhóc mà Triệu Văn lại phải dùng đến cả chiến kỹ! Nếu chuyện này truyền tới Đao Thần Tông thì mọi người đều không tin tưởng, chỉ là một tên nhóc Võ đạo lục trọng thiên mà thôi, không đáng để làm vậy.



Ánh đao màu vàng kim chém xuống thì không khí đều bị chém thành hai nửa, quần áo của Lâm Phi cũng bị chém rách, chỉ cần ở dưới ánh đao này thì Lâm Phi chết chắc rồi.

Bỗng nhiên…

Lâm Phi cười, một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên mặt hắn.

“Lão già! Lão đã bị lừa!”

Đang ở giữa khoảng không, không chỗ mượn lực nhưng cả người Lâm Phi đột nhiên bay nhanh tạo thành một khoảng cách, tránh khỏi ánh đao này bằng cách rất kỳ dị.

“Không ổn!”

Triệu Văn thầm nhủ, lại không kịp thu hồi ánh đao.

Rừng rậm tươi tốt phía dưới lập tức biến thành một vùng đất trống, một hồ nước màu xanh lam đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Nhưng điều này cũng không phải là kỳ lạ nhất.

Kỳ lạ nhất đó là gần hồ nước có một con Giao Long hai đầu màu đen, dài tới mấy trăm trượng, khí thế cực kỳ mạnh mẽ đang phóng ra từ trên người nó nhưng lúc này nó đang lùi lại liên tục, gào thét không ngừng, một đầu đã bị chém bị thương, máu chảy không dứt, ánh mắt chứa đầy vẻ sắc bén và không cam lòng.

Một đao của Triệu Văn có ánh đao dài hơn trăm trượng, khí tức sắc bén, giống như muốn chém chết tất cả vậy.

Vừa khéo Lâm Phi tránh được một chiêu.

Nhưng Giao Long hai đầu lại trở thành mục tiêu, bị ánh đao chém thẳng tới người, vô số vảy bị vỡ nát, máu tươi lan tràn, gào thét thê thảm.

“Rống!”

Giao Long hai đầu nổi giận, một sinh vật hạ đẳng lại dám ra tay với nó sao?



“Thằng nhãi, ngươi sẽ chết không được tử tế đâu!”

Triệu Văn chửi mắng. Sau khi trở thành Võ đạo bát trọng thiên thì ông ta chưa từng phải chật vật như hôm nay, thế mà lại bị một thằng nhóc lừa gạt.

Khi ánh đao chém vào Giao Long hai đầu thì Triệu Văn hiểu được mình đã bị lợi dụng. Ngay lúc bị ánh mắt lạnh lẽo của Giao Long nhìn chăm chú thì cả người ông ta đều run rẩy, sắc mặt biến đổi, giống như là chuột thấy mèo vậy.

“Chạy!”

Triệu Văn không nghĩ tới, thằng nhãi đó lại dùng phương pháp cực đoan này để đối phó mình.

Thế nhưng Giao Long hai đầu có thể cho ông ta chạy sao?

Đừng nằm mơ!

“Rống!”

Giao Long hai đầu là thuộc một nhánh của họ nhà rồng, có được một phần huyết mạch của rồng. Cho nên sao nó có thể tha thứ cho loại sinh vật hạ đẳng đã làm bị thương nó chứ!

Sau khi rống to một tiếng, cả người nó cuộn lại, hóa thành một luồng sáng màu đen phóng tới Triệu Văn, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi, nó dùng cái đuôi vừa to vừa khỏe của mình quét ngang ra.

Triệu Văn sợ tới mức hồn vía bay lên mây, đã không thể bay lượn, Huyền khí trong cơ thể lại bị rối loạn, không cách nào khống chế nên rơi tự do xuống, cùng lúc đó, chiếc đuôi giống như một chiếc roi thép đập tới.

“Không ổn! Tính mạng coi như xong!”

Một tiếng rống giận của Giao Long hai đầu làm Huyền khí của Triệu Văn rối loạn, mặc dù vẫn có cương khí bảo vệ thế nhưng thân thể yếu ớt của Triệu Văn vẫn bị cái đuôi của Giao Long đánh nát thành mưa máu.

Tới chết Triệu Văn vẫn không phục khi mình lại bị một thằng nhãi lừa gạt.



“Phốc!”

Lâm Phi phun ra một ngụm máu, mặc dù chỉ là chạm nhẹ thôi nhưng hắn vẫn bị thương khá nặng.

“Giao Long thật tàn bạo hung ác.”

Lâm Phi thừa dịp trốn trong bụi cây, khi nhìn thấy cảnh đó cũng cực kỳ sợ hãi, đường đường là cao thủ Võ đạo bát trọng thiênthế mà không đỡ nổi một chiêu của yêu thú, bị đập nát thành từng mảnh.

Nếu như Lâm Phi không lường trước kết quả thì kết cục của hắn cũng sẽ giống với Triệu Văn mà thôi.

Lúc đầu Lâm Phi chỉ mong yêu thú có thể ngăn chặn lão già kia, để mình có thể thừa dịp bắt ông ta dùng càng nhiều chiến kỹ tấn công càng tốt mà thôi.

Thế nhưng kết quả lại trở thành như này.

Lão già này chết rồi nhưng Lâm Phi vẫn không yên tâm, càng ngày càng lo sợ hơn, cảm giác sợ hãi do Giao Long mang tới cho Lâm Phi không kém gì Boss hoàng kim, cực kỳ kinh khủng.

“Vừa mới tiêu diệt một kẻ địch lại gặp một Boss hoàng kim, ông đây đúng là xui xẻo mà.”

Lâm Phi giấu mình trong bụi cây không dám động đậy chút nào, mặc dù thân pháp Tùy Phong rất tốt thế nhưng lại không có hiệu quả gì trước mặt Giao Long, bây giờ hắn chỉ có thể cầu trời cầu phật mà thôi.



Ánh mắt lạnh lẽo của Giao Long hai đầu nhìn xung quanh sau đó nhìn tới chỗ Lâm Phi đang núp làm Lâm Phi sợ hãi, da đầu tê tê, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước mặt con Giao Long này thì yêu thú cấp tám hay Võ đạo bát trọng thiên cũng đều yếu ớt như trẻ mới sinh mà thôi.

“Mẹ nó! Đời này xong rồi sao!”

Lâm Phi cười khổ, trước mặt một yêu thú có thể gϊếŧ chết Võ đạo bát trọng thiên trong nháy mắt thì hắn chắc chắn không phải đối thủ, lần này chết chắn rồi.

Khi Lâm Phi cho rằng mình chết chắc rồi.

Thì có một điều bất ngờ lại xảy ra.

Trên trời có một bóng trắng bay tới, khi người đó tới gần mới biết được người đang tới cũng không phải bay tới, mà là đạp không mà tới, năng lực chỉ có Võ đạo cửu trọng thiên mới có được.

Điều này cũng không phải kỳ lạ nhất, điều kỳ lạ nhất đó là người áo trắng này lại là một tiên nữ, bước đi nhẹ nhàng giống như thần tiên trên trời, trong trắng như băng, thuần khiết như ngọc, không dính chút khói lửa của nhân gian, làm cho người khác không dám khinh nhờn.

“Trời ơi, đây là nữ thần của ta sao?”

Sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó thì Lâm Phi nhớ tới một câu, nữ thần, nữ thần trong mộng.