“Cao thủ Võ đạo thất trọng thiên quả nhiên không dễ đánh bại!”
Sau khi sử dụng hết tám phần Huyền công, toàn thân Lâm Phi như mất hết sinh khí, sau lưng toàn mồ hôi lạnh. Nếu bây giờ gặp phải một con yêu thú, nói không chừng hắn sẽ phải bỏ chạy thoát thân.
Từ lúc bắt đầu bị đối phương áp chế, Lâm Phi đã tìm cách để gϊếŧ chết hắn ta. Cho dù lão già đáng chết kia không có ở đây nhưng ngộ nhỡ ông ta xuất hiện thì sao? Không lo nguy hiểm chỉ sợ bất trắc! An toàn vẫn là trên hết.
Lâm Phi không thể không cân nhắc kỹ lưỡng khi dính
vào thứ tai họa ngầm này.
Công tử áo tím là người có thực lực lại khá hung hãn, hơn nữa trong thời gian ngắn còn có thể thi triển khinh công đạp không phi hành, hắn ta có lợi thế rất lớn. Muốn gϊếŧ được hắn ta thì cần phải ra tay ở chỗ tối, nơi khó thi triển khinh công, có vậy mới phát huy thế mạnh của mình một cách hiệu quả nhất.
Một khi đối phương không thể thi triển khinh công ngự không phi hành, Lâm Phi tin rằng mình có thể gϊếŧ được hắn ta, nhất là khi có Hắc Sát đao trong tay.
Hắc Sát đao uy lực vô cùng, cộng thêm Nhất Đao Lưỡng Đoạn – chiêu thức mạnh nhất của Lâm Phi hiện nay.
“Gϊếŧ chết Võ đạo thất trọng thiên Trình Thiệu Văn, giành được 1200 kinh nghiệm!”
Bên tai truyền đến tiếng nói của hệ thồng khiến Lâm Phi thay đổi sắc mặt có chút kỳ dị, cái tên này khiến hắn nghĩ đến điều gì đó.
“Thằng nhãi này lẽ nào là con trai của Tông chủ Đao Thần tông cùng đệ tử của hắn?”
Cho dù thời gian ở Đại lục Huyền thiên không dài nhưng Lâm Phi có nghe nói người có thân phận cao quý trong Đao thần Tông là họ Trình, xem ra công tử trước mặt đây rất có khả năng là người đó.
Lâm Phi cảm thấy sợ hãi. Không ngờ hắn lại có thể gϊếŧ được cao thủ Võ đạo thất trọng thiên, người này lại còn có quan hệ với Tông chủ Đao thần tông. Vận may này… đến hắn cũng không biết mình nên khóc hay nên cười. Có vẻ như hắn đã gây ra đại họa rồi!
Bây giờ, người cũng đã gϊếŧ chết rồi, Lâm Phi không muốn nghĩ thêm nhiều. Trên đời này vốn dĩ không có thuốc “hối hận”.
Lúc này, ánh mắt Lâm Phi bỗng dừng lại ở một vị trí, hai mắt hắn trở nên sáng rực. Tất cả số vật phẩm trên đất đều lọt vào tầm nhìn của hắn.
“Đậu! “Boss Đại Bạo” sao?”
Xác Trình Thiệu Văn nổ tung tứ phía, rớt xuống không ít vật phẩm, thế chẳng phải giống với game online “Boss Đại Bạo” sao?
“Lẽ nào là do túi thần thông?”
Lâm Phi đột nhiên hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Thì ra, một khi chủ nhân của túi thần thông biến mất, trong chốc lát tất cả các vật phẩm chứa đựng trong túi sẽ mất đi sự khống chế và sẽ nổ tung ngay lập tức.
Vì thế nên tình huống này mới xuất hiện.
Lâm Phi thích chức năng này chết đi được! Cứ như ông trời đã chuẩn bị sẵn cho hắn vậy! Thời khắc này, trong lòng hắn dâng lên một chút chút tự sướиɠ.
Trước hết, Lâm Phi nhặt túi thần thông lên.
“Đồ tốt đấy! Có vẻ rất đáng tiền. Xem ra lần này ông đây đã gϊếŧ một nhân vật không tầm thường. Bán đống này đi chắc cũng được không ít tiền.”
Chiếc túi thần thông cầm trong tay được chế tạo hết sức tinh xảo, người bình thường không phải ai cũng có thể đeo được. Hơn nữa, đối phương không những là cao thủ Võ đạo thất trọng thiên mà còn sở hữu túi thần thông, vô hình chung chứng minh rằng thân phận của hắn ta không hề tầm thường, chắc chắn là thiếu gia công tử nhà giàu.
Cầm túi thần thông trong tay, hắn tiếp tục kiểm tra thêm lần nữa.
Có khoảng bảy tám bình đan dược, Lâm Phi chỉ nhận ra được một hai loại trong số đó, trong đó Bạch Ngọc đan là chất lượng hơn cả. Những loại còn lại cũng đều là đan dược cực phẩm.
Lâm Phi mặt mày hớn hở bởi thứ hắn đang thiếu nhất lúc này chính là đan dược dùng để trị thương.
Khi trông thấy ba cuốn bí kíp, hai mắt Lâm Phi lại sáng lên.
Trận khổ chiến khi nãy với Trình Thiệu Văn khiến Lâm Phi yếu đi rất nhiều, nguyên nhân hết sức đơn giản, hắn chỉ có thể dùng đao pháp.
Đao pháp có thể nhiều nhưng không thể kết hợp lẫn lộn, cho nên không thể đi sâu nghiên cứu.
Ba cuốn bí kíp, một là công pháp Hoàng cấp hạ phẩm “Liệt Diễm Chưởng Đao”, một là “Đại Thiên Diệp đao pháp”, cuốn còn lại bìa ngoài đã ố vàng, hơi cũ một chút, có tên là “Tam thập lục lộ Chưởng đao”.
“Đồ tốt! Đồ tốt!”
Lâm Phi trực tiếp cầm lấy chúng nhưng lại chưa mở ra xem vì thời gian không cho phép.
Ngoài những thứ này ra còn có một thanh Trường đao chuôi ngọc, cũng là thứ không tầm thường. Cho dù không thể sánh được với Hắc Sát đao nhưng nó cũng khác với vật thông thường.
Lâm Phi không biết dùng không có nghĩa là sẽ không dùng để vu oan giá hoạ cho kẻ khác.
Trừ những thứ này ra, về cơ bản không có thứ gì đáng để mắt tới.
Sau khi kiểm tra xem có bỏ sót gì không, Lâm Phi phủi phủi mông rồi lập tức rời đi. Hôm nay thu hoạch được rất nhiều, vật phẩm chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất đó là thi triển công pháp.
Hắn hiểu rằng nếu không nhân lúc còn sớm mà rời đi thì lúc nữa sẽ không có thời gian mà bỏ chạy. Gϊếŧ chết một đệ tử xuất sắc của Đao thần tông, thân phận hắn ta cũng không tầm thường, chắc chắn sẽ gây ra chấn động cực lớn. Nếu không đi ngay thì còn chờ đến bao giờ.
Chưa quá nửa canh giờ Lâm Phi đã rời khỏi hiện trường.
“Trời đất ơi, sao lại có thể như này!”
Âm thanh đau thương xen lẫn phẫn nộ, âm thanh đó tựa như tiếng sét, vang vọng cả rừng cây. Âm thanh này khiến cho vô số con chim không kịp bay ra ngoài lập tức bị sự chấn động khủng khϊếp đó gϊếŧ chết.
Hiện trường chiến đấu!
Lúc này vây quanh đó có không dưới ba mươi người, trong đó đều là đệ tử áo trắng, tương đương với cao thủ Võ đạo cấp sáu trở lên.
Giây phút này, bọn chúng – những đệ tử không sợ trời không sợ đất của Đao thần tông, toàn thân run rẩy, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy thi thể nằm trên đất.
Con trai thứ năm của Tông chủ Đao thần tông, thực lực Võ đạo cấp bảy lại bị gϊếŧ chết, bị một nhát đao chém thành hai mảnh.
Ai chết cũng được, nhưng người duy nhất không thể chết là Trình Thiệu Văn.
Trình Thiệu Văn là con trai của Tông chủ, bất luận trong Đao thần tông địa vị của hắn có thế nào thì rốt cuộc hắn vẫn là con trai Tông chủ.
Từ lúc trận chiến bắt đầu cho đến khi bọn chúng đuổi kịp đến đó, thời gian không quá nửa canh giờ, nghênh đón bọn chúng lại là một cái xác chết, hơn nữa lại là xác con trai của Tông chủ.
Trên mặt bọn chúng giống như bị người ta tát cho một cái thật mạnh.
Hắc thủy Sơn mạch bị phong tỏa chỉ để tìm kiếm một người, đến nay Trình công tử lại bị gϊếŧ ngay tại Hắc thủy Sơn mạch, nếu như việc này truyền đến Đao thần tông, mấy người bọn chúng sẽ là những người đầu tiên không có kết cục tốt đẹp.
Bảo vệ không tốt, trách nhiệm này không thể thoái thác được.
Tính khí của Tông chủ Đao thần tông như thế nào bọn chúng đều biết rõ, xảy ra chuyện lớn như thế này nếu làm không cẩn thận sẽ mất mạng.
Đừng hoài nghi cơn thịnh nộ của Tông chủ.
Triệu Văn ngửa mặt lên trời gào hét, tiếng hét chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng.
“Chết rồi, chết thật sự rồi!”.
Trình Thiệu Văn bị gϊếŧ chết, Triệu văn nghe thấy tin này ban đầu là không tin, cho đến khi nhìn thấy cái xác, toàn thân hắn bất động, trong chốc lát giống như già thêm vài chục tuổi.
Thân làm người hầu của Trình Thiệu Văn, từ nhỏ đã bả vệ cho Trình Thiệu Văn, trong đó đã gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm đều suýt chết dưới lưỡi đao, bảo vệ Trình Thiệu Văn cho đến hiện tại.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai người đã âm dương cách biệt rồi.
Lúc này, Triệu Văn cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao lúc đó mình lại đưa ra ý kiến ngu xuẩn này, bằng không làm sao tên trộm có thể đạt được mục đích. Dấu vết lưu lại tại hiện trường không thể qua được mắt Triệu Văn.
“Tên trộm khốn kiếp, ông đây sẽ khiến mày chết không yên”.
Lúc này, Lâm Phi đang cách đó hàng trăm dặm không nhịn được hắt hơi một cái. Kỳ lạ thật, giờ phút này ai đang nghĩ đến hắn, ở Đại lục huyền thiên này dường như hắn chẳng quen được mấy người.