“Bôn Lôi đao pháp!”
“Lôi Đình Nhất Kích!”
“Ầm!” một tiếng nổ tung!
Mỗi một cái cây, một con yêu thú cấp bốn trong Hắc Thủy sơn mạch đều đổ ầm xuống đất, máu tươi tràn ngập, nhuộm đỏ cả cỏ trên mặt đất.
“Gϊếŧ chết được yêu thú Lôi Quang, thú cấp bốn, đạt được 300 giá trị kinh nghiệm!”
Lâm Phi tay cầm trường đao, máu tươi chảy dọc theo thân đao rơi tí tách xuống đất.
“Đao pháp Bôn Lôi sắp hoàn thành rồi. Sau này có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực để gϊếŧ yêu thú Cuồng Lang cấp bốn, nếu sau này thành công đạt tới cảnh giới cao hơn, sẽ có thể gϊếŧ chết yêu thú chỉ bằng một đao.”
Lấy bộ lông đáng giá nhất trên người yêu thú xuống, Lâm Phi quay người lại bước vào trong rừng, để lại thi thể của yêu thú.
Lam Phong không ngừng gϊếŧ yêu thú ở bất cứ nơi nào hắn đi tới trong khu rừng!
Ngày thứ tám ở Hắc Thủy sơn mạch.
…
Ngày thứ mười tám ở Hắc Thủy sơn mạch.
Bôn Lôi đao pháp đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất, mỗi đao chém ra đều có âm thanh sấm sét, uy lực vô cùng mạnh, tỏa ra hơi thở rất đáng sợ.
“Trảm!”
“Trảm!”
“Trảm!”
Trong Hắc Thủy sơn mạch, Lâm Phi vẫn tiếp tục luyện tập khả năng chiến đấu…
Khu rừng lớn, một con yêu thú Hổ Tia Chớp cấp bốn đang biến thành một tia chớp khiến cho mắt của người thường khó có thể nhìn thấy được nhưng dù có tốc độ như vậy cũng không trốn thoát khỏi đòn tấn công của Lâm Phi. Hắn chém ra một Lôi Đình đao, Hổ Tia Chớp liền đứt thành hai đoạn, máu chảy đầy đất, chỉ còn lưu lại sự không cam lòng khi bị gϊếŧ chết của con Hổ Tia Chớp.
“Gϊếŧ yêu thú Hổ Tia Chớp cấp bốn, đạt được 300 giá trị kinh nghiệm!”
“Gϊếŧ được yêu thú Hổ Tia Chớp cấp bốn, đạt được 300 giá trị kinh nghiệm!”
“Gϊếŧ được yêu thú Hổ Tia Chớp cấp bốn, đạt được 300 giá trị kinh nghiệm!”
…
Ngày thứ hai mươi lăm ở Hắc Thủy sơn mạch.
“Bôn Lôi đao pháp!”
“Lôi Đình Nhất Kích!”
“Vạn Lôi cùng bắn!”
Trường đao trên tay Lâm Phi nhẹ nhành bay lượn, tao nhã như một môn nghệ thuật, dù đang bị bao vây bởi đàn yêu thú nhưng Lâm Phi vẫn không lo sợ, ngược lại môi hắn mỉm cười, bày ra vẻ thong dong, không sợ hãi, dưới chân thi triển ra thân pháp Tùy Phong, như gió ở khắp nơi, không thể tìm thấy, không hình không bóng.
“Rống!”
Ánh đao mang theo ánh sáng lạnh lẽo hơi lóe lên, một con yêu thú cấp năm rống lên rồi ngã gục xuống, dù phòng ngự có mạnh đến mấy nhưng dưới lưỡi đao lại yếu như miếng đậu phụ, không thể chịu được một đòn.
“Gϊếŧ chết yêu thú Phong Hỏa Hùng cấp năm, đạt được 500 giá trị kinh nghiệm!”
“Rống!”
Phong Hỏa Hùng rống lớn một tiếng rồi mang theo thân hình to lớn của nó xông về phía sau Lâm Phi, nếu bị đánh trúng, không chết thì cũng trọng thương, mất năng lực chiến đấu.
“Hừ! Chỉ là một con yêu thú, chết đi cho ta!”
Phía sau Lâm Phi như có mắt, thân pháp Tùy Phong ở dưới chân dùng tốc độ nhanh chóng tới kì lạ “phiêu” một tiếng đã xuất hiện phía sau Phong Hỏa Hùng, trường đao trên tay lập tức chém vào nơi yếu nhất trên người Phong Hỏa Hùng, cơ thể liền chia làm hai nửa, máu văng khắp nơi nhuộm đỏ cả quần áo của hắn.
“Gϊếŧ chết yêu thú Phong Hỏa Hùng cấp năm, đạt được 500 giá trị kinh nghiệm!”
Lâm Phong thi triển thân pháp Tùy Phong, di chyển nhanh như ngọn gió, yêu thú cấp năm dù có lợi hại tới mức nào, cũng không thể làm hắn bị thương. Mỗi lần lâm vào tình cảnh nguy hiểm đều sử dụng thân pháp Tùy Phong để tránh thoát. Nếu như là người bình thường, có khi đã bị gϊếŧ chết từ lâu rồi.
Một đao chém ra, yêu thú ngã xuống.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó tin.
…
Nửa tiếng sau.
Lâm Phi đứng giữa thi thể của yêu thú như một bức tượng được tắm trong máu, sát khí vô cùng mạnh, khiến cho người khác không dám tới gần.
“Đã có trong tay một vạn kinh nghiệm rồi!”
Lâm Phi thở ra một hơi, cúi đầu nhìn vết thương trên ngươi, không khỏi gượng cười.
“Một con yêu thú cấp năm cho dù là lực công kích hay là phản ứng, đều vô cùng kinh khủng. Thảo nào không có ai dám một mình đi đánh với một đám yêu thú cấp năm. Có lẽ ông đây là người đầu tiên rồi?”
Sờ sờ mũi, Lâm Phi đắc ý nở nụ cười.
Bắt đầu bằng việc chém gϊếŧ yêu thú cấp bốn, từng con một, sau đó dần dần trở thành khiêu chiến từng đàn, đổi lấy rất nhiều giá trị kinh nghiệm. Cuối cùng, chủ yếu đều dùng một đao chém chết một con yêu thú. Sau hành trình ròng rã hơn hai mươi ngày, Lâm Phi chuyển mục tiêu từ yêu thú cấp bốn thành yêu thú cấp năm.
Khi vừa bắt đầu gϊếŧ yêu thú cấp năm, hắn đã phát hiện ra rất nhiều nhược điểm khác nhau giữa những loại yêu thú khác nhau. Điều này rất có lợi trong chiến đấu.
Hôm nay, Lâm Phi có chút đen đủi.
Vốn là đang đuổi gϊếŧ một con Phong Hỏa Hùng, không để ý đi vào khi vực Phong Hỏa Hùng đang kiếm ăn. Vì vậy bị một đàn Phong Hỏa Hùng bao vây tấn công, may mà thoát được, chỉ bị thương ngoài da.
“Để thăng cấp tiếp theo cần khoảng mười vạn giá trị kinh nghiệm. Ta nghĩ chắc sẽ cần khoảng mười ngày nữa!”
…
Hắc Thủy sơn mạch, ngày thứ ba mươi sáu!
“Chết đi!”
Một con yêu thú cấp năm ngã xuống.
Sau một tháng, Lâm Phi đã tu luyện được đao pháp Bôn Lôi tới cảnh giới cao nhất, mỗi đao chém ra mang theo sức mạnh vô cùng lớn.
“Gϊếŧ chết yêu thú Huyết Lang cấp năm, đạt được 500 giá trị kinh nghiệm!”
“Chúc mừng người chơi Lâm Phi thăng cấp thành công lên Võ đạo lục trọng thiên, đạt được một túi Bách Bảo và năm ngàn lượng bạc!”
Thanh âm hệ thống báo thăng cấp vang lên, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được thanh âm này, Lâm Phi vẫn không nhịn được mà hô to một tiếng.
“Ha ha ha! Rốt cục ông đây đã đạt tới cảnh giới Võ đạo lục trọng thiên rồi.”
Cao thủ Võ đạo bát trọng thiên luôn luôn như một ngọn núi cao đè xuống. Áp lực của Lâm Phi rất lớn, lên được một cấp có nghĩa là tăng thêm khả năng chống lại kẻ mạnh.
Lên tới cảnh giới Võ đạo lục trọng thiên mất khoảng hai tháng, không dài cũng không ngắn, Lâm Phi không có gì không hài lòng cả. Nếu như tin tức này truyền tới Thần Võ Môn, nhất định sẽ khiến rất nhiều người khϊếp sợ.
Sự phấn chấn qua đi, trên tay Lâm Phi xuất hiện thêm một gói nhỏ vô cùng tinh xảo, tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Đây là túi Bách Bảo sao?”
Vốn tưởng rằng thăng chức lên Võ đạo lục trọng thiên sẽ đạt được quyền pháp hoặc đao pháp gì đó, kết quả lại nhận được một cái túi Bách Bảo? Lâm Phi không tránh khỏi bất ngờ.
Sau khi tập trung lực chú ý vào chiếc túi Bách Bảo, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện!
“Túi Bách Bảo: không gian tùy thân của Võ giả, có thể để đồ nhưng không thể đề vật còn sống, không thể đổi chác, người chết thì sẽ biến mất, đồ vật bên trong cũng sẽ nổ tung!”
Sau khi nghe hệ thống giải thích, Lâm Phi cũng trợn mắt há mồm.
“Khốn kiếp! Không phải là không gian tuỳ thân chứ?”
“Ta nhớ là Thần Võ Môn có bản ghi chép, có nói rằng phàm là người ở Huyền Thiên đại lục, những người đạt tới cảnh giới Huyền giả, sẽ có thể đạt được túi Bách Bảo để đồ vật. Chẳng lẽ trong tay ta chính là túi Bách Bảo đó sao?”
…
Căn cứ vào lời gợi ý, Lâm Phi dễ dàng có thể nắm được phương pháp sử dụng túi Bách Bảo.
Phương pháp sử dụng túi Bách Bảo vô cùng đơn giản, chỉ cần nghĩ tới đồ vật nào, nếu phù hợp với yêu cầu của túi Bách Bảo đều có thể thu được vào bên trong.
Ngoài sự hưng phấn Lâm Phi lại khϊếp sợ nhiều hơn. Sau khi thử một lần, liền cảm nhận được chỗ thần kỳ của cái túi Bách Bảo này.
Từng có người Thần Võ Môn nói qua, túi Bách Bảo của bọn họ chỉ có độ rộng bằng một cái bàn nhưng túi Bách Bảo của Lâm Phi lại rộng gần bằng nửa căn phòng, bên trong trống rỗng.
“Hoàn hảo! Quá mức hoàn hảo!”
Lâm Phi hiểu rõ sự ưu việt của cái túi Bách Bảo này hơn bất kì ai, không gian bên trong túi lại lớn như vậy, đúng là báu vật mà!
“Ha ha! Vừa đúng lúc túi của ta không chứa nổi đống lông yêu thú nữa rồi. Có túi Bách Bảo này rồi thì không cần phải lo gì nữa rồi!”
Lúc trước, Lâm Phi đang buồn rầu vì không biết sắp xếp da lông yêu thú vào đâu nữa nhưng cũng không thể lãng phí da lông được. Đây đúng là khi đang buồn ngủ thì được người đưa cho cái gối đầu mà.
…
Sau khi cất kĩ da lông yêu thú, Lâm Phi mở hệ thống thăng cấp ra xem giá trị kinh nghiệm. Lại thêm một lần run rẩy, đầu tiên chỉ có ba mươi vạn giá trị kinh nghiệm nay đã tăng lên thành năm mươi vạn giá trị kinh nghiệm rồi. Tăng lên hẳn hai mươi vạn giá trị kinh nghiệm đó! Thiếu chút nữa là giật mình ngã xuống đất rồi!
“Mẹ kiếp! Đây là muốn mạng người khác hay sao chứ?”
Hắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì đã cảm thấy mảnh đất to lớn truyền tới từng đợt rung nhè nhẹ, lan dần tới chân mình.
“Khinh công, Tùy Phong!”
Lâm Phi nhướng mày, đặt người lên cây đại thu che trời, nhìn ra phía xa xa.