Hắc Thủy Sơn Mạch.
Thành Hắc Thủy!
Đây là một tòa thành nhỏ yên tĩnh nằm trên Hắc Thủy sơn mạch, có rất nhiều hàng hóa và yêu thú quý hiếm, là một nơi buôn bán tốt, lúc mới bắt đầu gặp may, sau đó lại có nhiều người tới, cho nên đây đã trở thành một thành lớn.
Trong thành Hắc Thủy, những người có tiền đều có thể hưởng thụ cuộc sống của hoàng đế.
Thành Hắc Thủy có nhiều thanh lâu lớn nhỏ, người đẹp nhiều như mây trên trời, muốn người thế nào thì có thế đó.
Thành Hắc Thủy là nơi có nhiều bộ lạc sản xuất rượu ngon vô giá nhất ở Vương triều.
Ngoài ra, các bí tịch Huyền công, binh khí lợi hại, cái gì cũng đều có.
Bởi vì điều này nên bây giờ rất nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng đều tề tựu tại đây, có người còn xem đây như một căn nhà của mình.
...
“Hôm nay giảm giá sốc, Yêu thú Thanh Vân Hổ Ấu Tể cấp ba, một vạn lượng bạc, bảo đảm vật đúng với giá tiền.”
“Sủng vật yêu thú cấp hai, tuyết thỏ, đáng yêu vô cùng, người gặp người thích, các mỹ nhân đi ngang qua đừng để lỡ mất cơ hội!”
“Linh thảo mười năm Âm Dương Thảo, giá gốc là ba vạn lượng bạc, bây giờ giảm giá xuống chỉ còn chín ngàn lượng, đúng vậy, chín ngàn lượng, cơ hội chỉ có trong hôm nay, đừng để lỡ!”
“Mười Võ Giả của Chiêu Võ đạo thất trọng thiên, giá trị tuyệt vời, bảo đảm an toàn!”
“Đội mạo hiểm Đằng Không tìm năm mươi Võ Giả đạt tới cấp Võ đạo lục trọng thiên, bao ăn bao ở, tiền lương hậu hĩnh, cuối năm lại có tiền thưởng, mọi người còn do dự cái gì mà không lập tức gia nhập đội mạo hiểm!”
...
Trên đường tới thành Hắc Thủy, Lâm Phi bị hấp dẫn bởi những âm thanh phồn hoa xung quanh.
“Đúng là một địa điểm tuyệt vời, không hổ danh là tòa thành Hắc Thủy phồn vinh nhất ở Hắc Thủy sơn mạch.”
Chạy liên tục suốt năm ngày, trên khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Phi cuối cùng cũng xuất hiện sự vui vẻ.
Dắt con ngựa màu đỏ thẫm bước đi trên đường chính, Lâm Phi thấy không ít cao thủ Võ Đạo và những người ăn mặc kỳ quái khiến hắn cảm thấy rất vui mừng, đây không phải giang hồ trong truyền thuyết sao?
Tìm một nơi bán ngựa đi, bán được bảy trăm lượng bạc, Hắc Thủy sơn mạch nằm ngoài thành Hắc Thủy, cách hai trăm dặm, nếu giữ lại con ngựa đỏ thẫm đó thì không thích hợp lắm, hơn nữa cho dù sau này về nhà, có đánh chết Lâm Phi cũng không cưỡi con ngựa đỏ thẫm này nữa.
Bán con ngựa đỏ thẫm xong, Lâm Phi đi thẳng vào một khách sạn. Muốn nghỉ ngơi một lúc, sáng hôm sau sẽ đi tìm hiểu tình hình rồi mới vào Hắc Thủy sơn mạch.
“Tiểu nhị, cho một phòng.”
...
Nghỉ ngơi một đêm.
Sáng hôm sau, tinh thần Lâm Phi trở nên rất thoải mái, người mệt mỏi đứng bên đường hôm qua đã không còn thấy đâu.
Người tu luyện võ có thể lưu giữ Huyền khí trong cơ thể thì tinh lực cũng hồi phục trở lại được, bình thường sau một ngày thì sẽ hồi phục cũng được bảy tám phần.
Ra khỏi khách sạn thì đi tìm hiểu tình hình Hắc Thủy sơn mạch.
Nhưng Lâm Phi không thể tin được mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, vì thành Hắc thủy chính là nơi buôn bán tin tức về Hắc Thủy sơn mạch, tất cả những tin tức về nguy hiểm có thể gặp phải, nơi sinh sống của yêu thú... ở đâu cũng có, nhiều đếm không hết.
Tâm trạng lo lắng của Lâm Phi bỗng chốc tan biến không còn một mảnh, hắn dùng một ngàn lượng mua một bộ bản đồ đã được đánh dấu, trong đó có tất cả những nơi nguy hiểm của Hắc Thủy sơn mạch, nơi sinh sống của yêu thủ, vô cùng rõ ràng.
Những điều nhỏ quyết định sự thành công, Lâm Phi cho rằng một tấm bản đồ giá một ngàn lượng thì sẽ có ích.
Ngoài việc mua bản đồ, Lâm Phi mua một số linh đan có độc và Liệu Thương Đan cũng tốn một ngàn lượng, trong lòng hắn thầm rỉ máu.
Rốt cuộc cũng hiểu dùng linh đan ở đại lục Huyền Thiên này đúng là đốt tiền.
...
Nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày thứ ba, lúc mặt trời vừa ló rạng, Lâm Phi đã chuẩn bị xong đi về phía dãy Hắc Thủy sơn mạch.
Thành Hắc Thủy bị bao quanh bởi một màn sương trắng, lúc đó, không khí trong núi rất ẩm ướt,
Lâm Phi rời khỏi thành Hắc Thủy đi về phía Hắc Thủy sơn mạch trong tình hình này.
Thành Hắc Thủy cách Hắc Thủy sơn mạch một con đường, so với những con đường nhỏ bình thường thì con đường này khá an toàn.
Lâm Phi đi một lúc lâu, cảm thấy xung quanh mênh mông vô cùng, những ngọn núi nối tiếp nhau tạo thành một dãy núi sừng sững hùng vĩ.
Đây đúng là nơi không thuộc vương triều, Hắc Thủy sơn mạch vốn đã rất nổi tiếng là nơi có nhiều yêu thú sinh sống, nhiều loại thảo dược và da lông yêu thú... được nhiều môn phái thích tới nhất và cũng là nơi được gọi là vùng đất của cái chết, không biết bao nhiêu Võ Giả đã chôn mình ở đây, nhưng dù vậy, đây vẫn là nơi mà những người yêu mạo hiểm thích tới nhất.
“Hắc Thủy sơn mạch sao, mình sẽ luyện tập ở đây trong ba tháng tới.”
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, trong mắt tỏa ra ánh sáng kiên định, cho dù trong Hắc Thủy sơn mạch nguy hiểm thế nào, mình cũng sẽ đi không quay đầu lại, không lùi bước, đó mới là Võ giả chân chính.
...
Ở một nơi gần Hắc Thủy sơn mạch.
Trong lòng Lâm Phi hiểu rất rõ, bên ngoài Hắc Thủy sơn mạch có rất nhiều yêu thú mạnh sinh sống.
Những yêu thú cấp bốn có mặt khắp nơi ở Hắc Thủy sơn mạch. Lâm Phi đã nhớ kỹ toàn bộ những chuyện về yêu thú của Hắc Thủy sơn mạch trong đầu.
“Đi qua chỗ này sẽ là nơi sinh sống của một yêu thú cấp bốn, Cuồng Lang, đúng lúc giờ đánh thử vào Cuồng Lang xem thử thế nào là một yêu thú bậc trung.”
Cất kỹ bản đồ, Lâm Phi bước lên phí trước, nhảy vào trong rừng đi về phía Đông.
“Không thể sử dụng Linh Hầu Thân Pháp ở đây, vậy đúng lúc hôm nay ta tu luyện “Tùy Phong Thân Pháp”... Có khi lúc gặp yêu thú mạnh sẽ dùng thân pháp này chạy khỏi được.”
Lâm Phi suy nghĩ một lúc, đột nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo, tóc gáy cũng dựng ngược lên, không hiểu sao lại cảm thấy có nguy hiểm rình rập, bên tai vang lên tiếng xé gió mơ hồ.
“Không hay rồi, có nguy hiểm.”
Một ánh sáng lạnh bay phất qua giống như ánh sáng xuất hiện trước đêm tối.
Lúc thanh kiếm sắp chạm vào thân thể, bỗng chốc Lâm Phi nhảy lên, dường như cơ thể nặng đi, vội dùng “Linh Hầu Thân Pháp” né trái tránh phải thoát khỏi nguy hiểm, nhưng dù phản ứng nhanh, gò má vẫn bị một thanh kiếm lướt qua giống như một cơn lốc càn quét, bỗng chốc trên mặt đều là máu tươi.
“Ầm!”
Lâm Phi chạy trốn ra sau một cây đại thụ, những nhát kiếm vẫn tung ra, bỗng chốc xung quanh lá cây bị cắt đôi.
...
“Kẻ nào? Kẻ nào muốn gϊếŧ ta?”
Lâm Phi thở dốc nhảy xuống đất, máu tươi tuôn trào bên má trái cũng không thèm quan tâm, bây giờ hắn giống như một con báo cảnh giác nhìn xung quanh, Hắc Thiết Đao vốn ở trên lưng giờ đã được hắn siết chặt trên tay, ánh sáng sắc lạnh tỏa ra khắp nơi.
Lúc nãy, hắn suýt chút nữa đã bị gϊếŧ chết.
Lần đầu tiên Lâm Phi hiểu được khoảng cách giữa sống và chết lại gần như vậy, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, ngực cũng vì thở gấp mà phập phồng.
“Đúng là nguy hiểm, nếu không phải mình đã đạt tới Võ đạo ngũ trọng thiên, tốc độ cũng tăng lên, thì chắc chắn sẽ chết trong trận mai phục vừa rồi, dù bọn họ là ai thì mình cũng phải gϊếŧ tất cả!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên giữa núi rừng yên lặng, tròng mắt Lâm Phi hơi co lại, tinh thần cả người đều tập trung về phía phát ra âm thanh.
“Lâm Phi, đúng là ngươi không khiến bọn ta thất vọng, vậy mà có thể tránh khỏi một đòn vừa rồi.”