Chương 208: Vương triều đại chiến

"Hóa ra gϊếŧ người còn có thể gϊếŧ như vậy a!" Hai mắt Lâm Phi vẫn không hề dao động, nhìn đến mức xuất thần, ý niệm trong đầu cũng đã rõ ràng hơn, nhiệt huyết sôi trào. Hắn hiểu ra được một chuyện đấy là không có kiếm pháp nào không tốt kiếm pháp, mà chỉ có người không dùng tốt được kiếm pháp mà thôi

Trong không gian tốc độ ánh sáng, những nguồi từ tương lai đều lần lượt bị đánh chết, nhưng Lâm Phi lại không cảm thấy được sát ý, mà ngược lại còn giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật vậy, một tác phẩm gϊếŧ người đầy nghệ thuật.

Trước kia, Lâm Phi không hiểu cái gì là nghệ thuật gϊếŧ người, nhưng hôm nay hắn cuối cùng hiểura

cái gì mới là nghệ thuật gϊếŧ người, nghệ thuật đó vậy mà còn có thể đạt được tới trình độ này nữa.

Một người có cảnh giới đại viên mãn, hai người là Huyền Giả hậu kỳ.... Từng người từng người bị gϊếŧ, chỉ sợ đấy chính là cái chết ủy khuất nhất của họ.

"Chương sư bá, uy vũ!" Lâm Phi thành tâm nói.

Chương Văn cười nói: "Ngươi đi xem cỗ thi thể kia đi."

Lâm Phi đi lên nhìn thi thể trên đất, gương mặt anh tuấn sớm đã trở thành một mảnh tái nhợt, trên đó vẫn có thể nhìn thấy được vẻ không cam lòng như cũ, tựa hồ như không thể tưởng được được là sẽ có cái kết quả này.

Huyền giả cảnh giới đại viên mãn, tùy thời có thể trở thành Huyền Sư cường giả, vậy mà kết quả lại là chết ở nơi hoang vu hẻo lánh này. Trong lòng Lâm Phi trong âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như không phải bên cạnh còn có sư bá thì hôm nay bị bọn họ bao vây như vậy, e là chính mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi.

Cường giả đại viên mãn, hai vị Huyền Giả hậu kỳ, một đội ngũ cường đại như vậy, bản thân Lâm Phi cũng không dám đánh cược xem có thể chiếm được tiện nghi gì từ bọn họ hay không, một nửa phần thắng cũng đều không có.

"Ồ, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều hỏng mất rồi!" Nhìn thoáng qua bên ngoài thi thể thì không thấy có tổn thương gì, ngoại trừ có một vết thương trên cổ mà thôi, thế nhưng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể sớm đã bị kiếm khí quấy động đến không còn gì nữa.

Chỉ sợ là mấy người này có chạy đi, thì việc phải chết là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa. Không động thủ trước, mà trước tiên chỉ vô thanh vô tức đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng phá hỏng hết khiến đối phương không kịp phản ứng gì.

Lâm Phi nhịn không được hít vào một hơi lãnh khí. Loại kiếm pháp này...

"Cái này chính là "Phong Kiếm" trong Cương Nhu Bính Tế."

Lâm Phi thu hồi ánh mắt: "Đệ tử đã hiểu." Sau khi tự mình nhìn thấy uy lực của kiếm pháp này, Lâm Phi liền không có cách nào kháng cự được loại hấp dẫn này. Gϊếŧ người trong nháy mắt, người ta mới coi đó là vô cùng lợi hại.

Tự mình thị phạm, cái này cũng giống như đang trong một tiết học vậy, giảng giải những nội dung chính trong đó, dễ dàng lên tay.

.....

Lâm Phi cùng Chương Văn trở lại thành Sơn Hà, người ngoài đều không có phát hiện ra việc bọn hắn đã từng đi ra ngoài.

"Người chuẩn bị ra ngoài rèn luyện đi. Ta đáp ứng rồi." Sau khi trở về, Lâm Phi nói ra ý nghĩ của mình, chuẩn bị đi ra bên ngoài rèn luyện.

"Rèn luyện là chuyện tốt. Rất nhiều đệ tử bên trong Thần Võ môn đều ra bên ngoài rèn luyện, bất kể là đao pháp hay là kiếm pháp, thì cũng phải không ngừng rèn luyện mới có được thành tựu, nhất là những đệ tử thiên tài." Chương Văn cũng không có cự tuyệt: "Nửa năm sau, ngươi nhất định phải trở lại!"

Lâm Phi khẽ giật mình: "Vì sao chứ?" Việc ra ngoài rèn luyện, Lâm Phi là muốn có thể nâng cao được thực lực, chỉ nửa năm thì làm sao đủ đây?

Chương Văn nói: "Nửa năm sau, vương triều Bất Lạc của chúng ta sẽ chọn ra mười đệ tử để tham gia vào cuộc chiến giữa các vương triều, ngươi phải tham gia!"

"Sư bá, cái gì là vương triều đại chiến?"

"Huyền Thiên đại lục có diện tích lãnh thổ vô cùng bao la, có vô số các vương triều lớn nhỏ khác nhau, cứ ba mươi năm cử hành vương triều đại chiến một lần. Vô số cao thủ, vô số thiên tài, sẽ đích thân tham gia vào vương triều đại chiến này." Chương Văn rủ rỉ nói.

Lâm Phi nghe rất chăm chú: "Vương triều đại chiến? Không biết có thể nhìn thấy nàng ấy không đây?" Ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ lại hiện ra hình ảnh một đêm kia: "Còn có cái Thiên Thần cung thần bí kia nữa?"

Đợi đến lúc Chương Văn nói rõ, Lâm Phi cũng đã có một chút ảnh hưởng mơ hồ. Vương triều đại chiến, thật ra là có liên quan đến đến vận mệnh của mỗi vương triều. Huyền Thiên đại lục, vương triều vô số, trong đó các vương triều lại được chia

ra thành vương triều loại nhỏ, vương triều cỡ trung, vương triều lớn, vương triều siêu cấp và vương triều đế quốc.

Vương triều Bất Lạc ở Huyền Thiên đại lục này bất quá chỉ là một vương triều loại nhỏ mà thôi. Mà loại vương triều này nếu muốn mở rộng lực ảnh hưởng của mình thì trừ phi vương triều đó có xuất hiện siêu cấp cường giả, đem phẩm cấp của vương triều đó tăng lên mới được. Một biện pháp khác là thông qua giải thi đấu để mở rộng lực ảnh hưởng của mình.

Ví dụ như vương triều Bất Lạc xuất hiện một vị thiên tài, được các môn phái lớn nhìn trúng, thu làm đệ tử, thậm chí còn tạo ra ảnh hưởng của mình, như vậy phía trên vương triều cỡ trung sẽ mở rộng địa bàn cho vương triều cớ nhỏ, mở rộng thêm cả lực ảnh hưởng của nó.

Vương triều đại chiến chính là một lần tụ hợp vô cùng trọng yếu.

"Thiên tài như người mà ở lại Thần Võ môn, ngược lại sẽ bị hạn chế rất nhiều, bầu trời tương lại hẳn là ở phải bên ngoài kia. Vương triều đại chiến sẽ là sân khấu của ngươi, hi vọng tương lai ngươi có thể leo lên được cái sân khấu này"

Lâm Phi nghe ra được sự mong chờ trong giọng nói của Chương Văn sư bá.

"Sân khấu của ta xác thực nên là ở bên ngoài, chứ không phải chỉ giới hạn ở một cái Thần Võ môn này!"

"Đây là kiếm phổ tu luyện Phong Kiếm của ta, ngươi mang theo bên người hảo hảo nghiên cứu một phen. Với thiên phú của ngươi thì chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được sự tinh túy của Phong Kiếm." Chương Văn xuất ra một cuốn bí tịch: "Nếu như ngươi có đi ngang qua vương triều Thiên Hải thì hãy giúp ta nhìn một người, nếu như có phiền toái gì hãy ra tay giúp đỡ một chút, sư bá sẽ ghi nhớ ở trong lòng."

Lâm Phi gật đầu: "Đệ tử hiểu." Hắn cũng không có hỏi thêm vì sao.

"Hôm nay, ngươi có thể đi rồi, ta chờ ngươi nửa năm sau quay về!"

Lâm Phi chính là một người có tính cách thoải mái, không thích sự thương cảm sau ly biệt. Hắn hiểu được lợi ích của việc rời đi hôm nay. Nếu như rời đi vào ban ngày thì tuyệt đối sẽ bị Huyền Vũ môn để ý đến.

Hôm nay rời đi chính là sự lựa chọn tốt nhất!

"Đệ tử sẽ không để cho sư bá thất vọng đâu!" Lâm Phi đứng lên, trịnh trọng nói.

...

"Vù vù."

Sau khi rời đi, nhìn về phía bầu trời đêm kia, Lâm Phi không khỏi thở dài một cái. Tất cả những chuyện phát sinh hôm nay giống như đang nằm mơ vậy, cảm thấy không quá chân thật, lên lên xuống xuống, gợn sóng không theo quy tắc nào.

Trở lại gian phòng của mình,hắn chỉnh đốn đơn giản lại quần áo một chút, sau khi phát hiện không có bỏ dót cái gì, Lâm Phi liền đóng cửa lại rời đi.

Chuyện của bang Thiên Hạ cho dù mới xử lý được một nửa nhưng trong một thời gian ngắn nữa cũng sẽ không có phiền toái gì nữa. Còn về phần Huyền Vũ môn thì hắn không dám nói trước cái gì. Hết thảy chuyện ngày hôm nay, Huyền Vũ môn giống như kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được, chắc là sẽ không tìm gia tộc của mình gây phiền toái đâu.

"Nửa năm sau, ta nhất định sẽ trở về!" Lâm Phi nắm chặt nắm đấm.

Phong Chi Dực xuất hiện ở sau lưng, chuẩn bị mượn sắc đêm để bay ra ngoài.

"Ai? Đi ra!" Sắc mặt Lâm Phi trầm xuống, nhìn về phía một góc nhỏ trong sân.

"Ngươi muốn đi?" Một bóng dáng xinh đẹp từ chỗ tối đi tới.

"Ngươi... Ngươi tại sao lại ở đây?" Người từ chỗ tối đi ra không phải là ai khác mà chính là người mà trước đây hắn cần bảo vệ, Kim Phượng.

Thần sắc lúc này của Kim Phượng rất phức tạp, đứng cách Lâm Phi khoảng một trượng thì dừng lại, đồng thời một làn gió thơm cũng thổi tới trước mặt.

"Đúng vậy a, nhiệm vụ đã hoàn thành, ta phải đi, ngươi không phải là đến tiễn ta chứ?"

Lâm Phi có ấn tượng không tệ với Kim Phượng, nàng ta thuộc loại nữ cường nhân, nhiệt huyết trên võ đâì có thể nhìn ra được điều đó.

"Phốc!" Kim Phượng nhịn không được bật cười, lộ ra một hàm răng màu trắng, sáng long lanh.

"Ngươi cái người này nói chuyện thật thú vị, ngươi bình thường đều đùa giỡn như vậy sao?"

Lâm Phi hơi ngẩn ra, hiển nhiên là bị ngữ khí của Kim Phượng làm cho hoảng sợ, tựa hồ như mới mở mang được cái gì đó. Nữ tử ở Huyền Thiên đại lục, mỗi người đều có giá trị vũ lực cường hãn, lúc hắn vừa mới xuống núi liền ngu ngốc đùa giỡn mấy cái, kết quả là bị đuổi gϊếŧ suốt một đường.

Biết được điều đó Lâm Phi đã hiểu ra được một đạo lý là những nữ tử ven đường không nên đến gần. Trái đất và Huyền Thiên đại lục là hai địa phương khác nhau. Nữ tử ở đây đều có một thân thực lực không tệ, tuyệt đối không thể đùa giỡn được.

"Kim tiểu thư, ngươi thế nhưng chính là trưởng nữ của vũ lâu Kim Phong Tế. Ta chỉ là một người thường nhỏ bé, thì làm gì dám đùa giỡn ngươi, ta sợ bị phụ thân của ngươi đuổi gϊếŧ cả một đường đấy!"

Kim Phượng nói ra: "Có hứng thú theo ta uống rượu không?"

"Uống rượu? Đương nhiên là có hứng thú!"

....

"Này, chúng ta uống rượu không cần tới chỗ như thế a."

"Ngươi không cảm thấy ở loại địa phương này uống rượu liền có cảm giác rất đặc biệt sao? Từ trên cao nhìn xuống, từ trên cao nhìn ra xa!"

"Không có cảm giác, đen tuyền một mảnh!"

"Có gan lặp lại lần nữa xem!"

...

Ở trên một tòa kiến trúc cao nhất thành Sơn Hà, có hai người đang nâng cốc đối mặt với trăng, hai người này không phải Lâm Phi cùng Kim Phượng thì là ai.

"Ngươi có áp lực?" Sau khi uống một ngụm rượu không tính là quá mạnh, Lâm Phi liền quay đầu hỏi.

Gương mặt Kim Phượng hơi hơi hồng, lộ ra phong thái của một nữ nhân, hương vị quyến rũ, bờ môi hồng nhuận mềm mại, mang theo hơi chút hơi ẩm, làm cho người nhịn không được muốn hôn lên một cái.

"Kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi có thể trở thành đệ tử một phái, không cần có áp lực lớn như vậy!" Kim Phượng uống một ngụm rượu lớn, buông bình rượu ra, một điểm cũng không có giống bộ dạng đã say bộ dạng: "Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đối với ta liền thập phần nghiêm khắc, đem ta trở thành nhi tử mà bồi dưỡng, trong suy nghĩ của ta, nữ nhân là phải mạnh mẽ, phải luôn tiến lên phía trước....."

Lâm Phi lẳng lặng nhìn, hắn biết rõ nữ tử này cần một người để thổ lộ. Thẳng đến lúc này, Lâm Phi mới bỗng nhiên hiểu ra, Kim Phượng của bây giờ hẳn mới thật sự là Kim Phượng đi. Bỏ đi vỏ bọc của nữ cường nhân thì nàng ta vẫn chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi. Cường thế nữ vương sau khi tháo bỏ xuống lớp mặt nạ, kỳ thật cùng không có gì khác biệt với nữ tử bình thường cả. Kim Phượng chính là như vậy, nữ tử trên trái đất cũng là như vậy, đạo lý đó đều là giống nhau.

"Nữ nhân chẳng lẽ không thể trở thành người đứng đầu một bang sao?" Bỗng nhiên, Kim Phượng xoay đầu lại, trực tiếp nhìn Lâm Phi.

"Có thể, đứng đầu một bang thì đã là gì, làm nữ hoàng đế cũng có thể! Ta tin tưởng ngươi có thể được!" Lâm Phi không cần nghĩ ngợi nói.

Khóe miệng Kim Phượng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười: "Ngươi là người thứ nhất nói với ta những câu như vậy, thật sự nếu có một ngày như vậy, ta sẽ rất cám ơn ngươi đấy."

Lâm Phi vừa muốn mở miệng, Kim Phượng đã dựa đầu vào vai hắn, vậy mà say thật rồi.

"Có lẽ đây mới là thực sự là áp lực của ngươi đi?"

Lâm Phi động cũng không động, nhìn hô hấp đều đặn của Kim Phượng, nàng có áp lực của mình, bản thân mình không phỉa cũng có áp lực sao?

Hành trình đi thành Sơn Hà lần này, kết giao được với Phù Văn công hội, đồng dạng cũng đắc tội với bang Thiên Hạ và Huyền Vũ môn, buổi tối Huyền Vũ môn có lẽ sẽ phái người bắt mình trở về. Mặc kệ sau lưng là Huyền Vũ môn hay là bang Thiên Hạ thì cũng đều là địch nhân tiếm ẩn của mình.

"Nửa năm, ta cũng cần có thời gian nửa năm, rồi ta sẽ đích thân trở lại đem tất cả phiền toái xử lý sạch sẽ!"

.....

Gà gáy. Ánh sáng mặt trời dần dần lên. Kim Phượng sau khi tỉnh lại cũng không có biểu tình bối rối như nữ hài tử bình thường.

"Tối hôm qua là buổi tối thoải mái nhất của ta, cả đời này ta sẽ đều nhớ rõ!"

Lâm Phi cười nói: "Có thể có mỹ nữ như Kim tiểu thư đây ở bên cạnh, kỳ thật bản thân ta cũng thấy rất tự hào."

Một giây sau, sau khi Kim Phượng do dự một hồi, đôi môi đỏ mọng liền trực tiếp che ở trên mặt Lâm Phi, sau đó thân hình chợt lóe lên, toàn bộ người liền

bay ra ngoài, lưu lại một thân ảnh mơ hồ.

"Ta vừa rồi bị hôn rồi?" Rất lâu rồi Lâm Phi mới bị một nữ tử "tập kích" như vậy.