Chương 14: Thêm một lần kinh hãi

Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm “Toái Ngọc Thủ”.

Đối với môn Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm này, bàn về khả năng xuất chưởng, Trương Phong Lãng tuyệt đối không lo lắng việc Lâm Phi mới học Huyền công đã trở thành đối thủ của mình.

Huyền công cấp Hoàng là loại công pháp mạnh mẽ trong mắt người ngoài, mạnh hơn nhiều so với các loại Huyền công khác, năng lực khi xuất chưởng không phải là điều mà các loại Huyền công khác có thể đánh đồng.

Lúc Lâm Phi triển khai công pháp cấp Hoàng nhiều lắm cũng chỉ khiến Trương Phong Lãng cảm thấy ngạc nhiên mà thôi, còn việc lo lắng không xử lí được đối phương thì là chuyện không thể nào.

Bàn về năng lực xuất chưởng, Lâm Phi thúc ngựa còn không đuổi kịp, làm sao lại có thể trở thành đối thủ của mình.

Bộ công pháp này, Trương Phong Lãng học đến nay đã hơn một năm, Lâm Phi thi triển bộ Huyền công này, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ quả thực như ông Thọ muốn đi thắt cổ, tự tìm đường chết.

“Toái Ngọc Thủ, trong cương có nhu!”



“Sư đệ Lâm Phi, đệ học Huyền công cấp Hoàng từ lúc nào vậy, chẳng trách lại có sức mạnh đến như thế, xem ra chuyện xảy ra lần trước có đả kích rất lớn với sư đệ.”

Khi Lâm Phi ra tay, Cao Nhân lập tức lùi về phía sau, sau khi nhìn thấy hắn thi triển Huyền công, trong lòng lại càng thấy khϊếp sợ không thôi, quả thực khó có thể tưởng tượng ra kết quả này.

Công pháp cấp Hoàng có giá trị hai mươi ngàn lượng, đệ tử nghèo không thể nào mua nổi, chỉ có những đệ tử trong các gia tộc lớn mới bắt đầu tu luyện Huyền công cấp Hoàng khi mới ở Võ đạo tứ trọng thiên để tăng thực lực cao hơn người khác mà thôi.

Vốn dĩ trong lòng Cao Nhân vẫn cảm thấy lo lắng, nhìn vào biểu hiện của Lâm Phi lúc này, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cũng chính vì như vậy nên khi thấy Lâm Phi dần dần trở nên mạnh mẽ, trên mặt những người khác đều là biểu cảm bất mãn.

Ví dụ như, Lý Tiêu, Trương Trọng Sơn đều có sắc mặt u ám.

“Sao lại có thể như vậy, Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm, làm sao mà tên nhóc Lâm Phi kia có thể học được, trước đây, ta học bộ Huyền công phải có đại ca bên cạnh hướng dẫn, phải vô cùng vất vả mới học được đấy.”

Trương Trọng Sơn há mồm trợn mắt, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm không thể tin được.

Dù cho là bất cứ ai cũng không thể tin được, ai ai cũng biết công pháp cấp Hoàng được chia thành ba phẩm là thượng, trung, hạ. Trong đó thượng phẩm là khó tu luyện nhất, cần có khả năng giác ngộ rát cao, mặc dù hạ phẩm không yêu cầu nhiều về khả năng giác ngộ, nhưng cũng không phải là thứ người bình thường có thể dễ dàng tu luyện được, mà cần phải có người ở bên cạnh hướng dẫn.

Chẳng ngờ được rằng, đứa con mà Lâm gia vứt bỏ lại có thể học được chỉ trong một thời gian ngắn, quả thực là một chuyện khó nói nên lời.

“Trương huynh, đừng lo lắng, cho dù là học được công pháp cấp Hoàng thì sao chứ, chưa biết chừng hắn chẳng hề đạt được chút thành quả nào, chẳng thể thi triển được uy lực tuyệt đỉnh của nó ấy chứ. Huynh chớ quên, công pháp cấp Hoàng này cần Huyền khí để duy trì, huynh cho rằng tâm pháp của tên nhóc Lâm Phi kia có thể đạt đến Võ đạo tứ trọng thiên ư?”

Ngoài miệng thì Lý Tiêu nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Trong mắt bọn họ, Lâm Phi chỉ là một tên phế vật có gia tộc bậc khá phải lăn lộn thê thảm trong Thần Võ Môn, làm mất hết mặt mũi của bọn họ mà thôi.

Nghe hắn nói vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Trọng Sơn mới khôi phục chút huyết sắc.



Dùng Toái Ngọc Thủ để đối kháng với Toái Ngọc Thủ, quả thực là vô cùng thú vị.

Những người đang vây xem đều cảm thấy khϊếp sợ, có thể thấy được Huyền công cấp Hoàng thi triển, nói không chừng sẽ lĩnh ngộ được một vài điều huyền diệu, gia tăng lực chiến đấu của bản thân, việc này cũng không phải chưa từng xảy ra.

“Các ngươi nói xem, hai người họ ai sẽ chiến thắng?”

“Cái này còn cần phải nói à, nhất định là sư huynh Trương Phong Lãng, thực lực của sư huynh đã đạt đến cấp năm, Lâm Phi chỉ là người theo sau, làm sao có thể là đối thủ của sư huynh chứ, cho dù hắn có luyện Toái Ngọc Thử thì cũng vô dụng?”

“Toái Ngọc Thủ của sư huynh Trương Phong Lãng chắc chắn sẽ mạnh hơn đối phương nhiều, ta đoán là đã đạt đến cảnh giới đại thành!”

“Cảnh giới đại thành của Huyền công cấp Hoàng tương đương với với Huyền công cấp Hoàng trung phẩm, Lâm Phi dùng cái gì không dùng lại cứ muốn dùng bộ công pháp này, xui xẻo cũng đáng đời.”

“Múa rìu qua mắt thợ, tự tìm quả đắng, có lẽ là sau này Lâm Phi sư đệ sẽ cảm thấy vô cùng hối hận khi cứ nhất định đòi dùng Toái Ngọc Thủ này.”



Ánh mắt của mọi người không tệ, mơ hồ có thể nhìn thấy chênh lệch trong Huyền công của hai người.

Một bên màu sắc xanh nhạt, hiển nhiên là vừa mới tu luyện được không lâu, một bên xanh thẫm, toát ra hơi thở nguy hiểm, có thể thấy được chỗ đáng sợ của nó.

Huyền công, cho dù là ai tu luyện, cũng đều tồn tại mấy cấp độ.

Đầu tiên là Huyền công khi mới nhập môn, đây cũng chỉ như mới nắm giữ, uy lực chỉ hơn Huyền công bình thường một chút.

Tiếp đó là cảnh giới tiểu thành của Huyền công cấp Hoàng. Huyền công có thể thi triển trong tiềm thức thì những biến hóa trong đó sẽ được vận dụng hoàn toàn.

Tiếp sau đó là cảnh giới đại thành của Huyền công, đến cấp độ này, sức mạnh của Huyền công sẽ tăng gấp vài lần, hay nói cách khác thì nghĩa là có thể nắm vững mọi thứ theo mong muốn của mình.

Chênh lệch giữa Huyền công thể hiện ở trình độ nắm vững Huyền công.

Một người vừa mới nhập môn so với một người đã đạt được tiểu thành thì kết quả là gì không cần phải đoán cũng biết rồi.



“Binh!”

“Binh!”

“Binh!”

Trương Phong Lãng xuất chiêu Toái Ngọc Thủ, như cuồng phong gào thét lướt qua, mỗi một chưởng đều mang theo hơi thở tàn bạo, cho dù phía trước là một tảng đá lớn thì bị một chưởng đánh như vậy, cũng đều phải vỡ tan.

Dưới sự tấn công cuồng bạo như thế này, tuy Lâm Phi đang rơi vào thế bị vây đánh nhưng vẫn không xuất hiện dấu hiệu bị thua cuộc.

Đệ tử ngoại môn đều thấy kinh sợ, tại sao lại có thể như vậy, Trương Phong Lãng là Võ đạo ngũ trọng thiên, liên tục thi triển Toái Ngọc Thủ nhưng vẫn không thể đánh bại Lâm Phi, quả thực là khó mà tin được.

“Huyền công của sư huynh, cũng chỉ đến thế thôi, xem ra cũng chẳng có uy lực gì, tiếp thử một chiêu của ta xem.”

Lâm Phi cười ha hả, bĩnh tĩnh đón đỡ các đòn công kích của Toái Ngọc Thủ, lại chẳng hề khiến bản thân bị thương, thân pháp linh hoạt chớp nhoáng qua lại, đứng ở trên cao vung tay đánh xuống. màu sắc xanh nhạt đột nhiên thay đổi, tràn đầy sinh lực.

Vừa rồi liên tục tấn công, Trương Phong Lãng đã dùng hết một nửa sức mạnh, chỉ là chèn ép một Võ giả cấp bốn thôi mà đã khiến hắn phải tiêu hao không ít Huyền khí, kết quả các chưởng pháp của hắn đều như đang đánh vào đại dương mênh mông sóng lớn, quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Ngươi đã luyện được Toái Ngọc Thủ đến cảnh giới tiểu thành? Làm sao mà ngươi có thể tu luyện được?”

Trong lòng Trương Phong Lãng tràn đầy nghi hoặc. Hắn ta cảm nhận được một chiêu vừa rồi, Toái Ngọc Thủ của đối phương không mạnh bằng mình, nếu cứ tiếp tục, đối phương sẽ phải thua cuộc, hoặc là bị mình đánh trọng thương, hoặc là bị hao sạch Huyền khí.

Nhưng việc Lâm Phi chỉ mới học thôi mà đã đạt đến cảnh giới tiểu thành quả thực khiến hắn ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Nhảm nhí, ngươi có thể tu luyện đến đại thành, lẽ nào ta lại không làm được? Đợi đến lúc ta dùng Toái Ngọc Thủ đánh ngươi đến tơi bời hoa lá xem thử đám người Trương Trọng Sơn còn có thể nói được gì.”

Lâm Phi cười lạnh, chưởng pháp đánh tới tạo ra tiếng ong ong vang trong không khí, khiến cho da đầu người nghe trở nên tê dại, đây quả thực là cấp tiểu thành của Huyền công cấp Hoàng.

Bên trong chưởng pháp có sự cứng rắn.

Trương Phong Lãng tức giận, Toái Ngọc Thủ trong nháy mắt trở nên sắc

lạnh, tung ra một chưởng nắm lấy tay đối phương, tay còn lại từ góc độ kì lạ đánh vào bụng dưới của Lâm Phi, sử dụng cùng lúc chưởng pháp và quyền pháp.

Trong phút chốc, Lâm Phi gặp nguy hiểm.

“Ngươi biết quyền pháp, ông đây cũng biết quyền pháp!”

Huyền khí toát ra, Lâm Phi nhanh chóng điều chỉnh rồi lập tức tung ra Toái Ngọc Thủ, thi triển Huyền công chưởng pháp đã được học.

“Bát Hoang Lục Hợp quyền!”

Chưởng vừa được tung ra, năng lượng của Lâm Phi đột nhiên thay đổi, khí tức quanh người giống như một gã khổng lồ hoang dã, bất kể ai đến gần đều có thể bị đánh chết.