Chương 47: Thao Tác Cơ Bản

Trận chiến giữa Lâm Tu và Giang Dạ kéo dài gần hai canh giờ, luôn bất phân cao thấp, khi thấy còn muốn lâu hơn, Lâm Tu đột nhiên sử dụng một chiêu cưỡng ép chặt đứt linh lực của Giang Dạ, một quyền đánh vào ngực hắn!

"Phốc!"

Giang Dạ phun ra một ngụm máu, liên tục rút lui sau đó từ trên lôi đài rơi xuống.

"Thần Cơ Bá Quyền! Ngươi vậy mà lại học Thần Cơ Bá Quyền!"

Giang Dạ không để ý thương thế trên người, kinh ngạc kêu lên.

"Không sai."

Vẻ mặt Lâm Tu lạnh nhạt, như thể cũng chẳng ngạc nhiên gì trước phản ứng của Giang Dạ.

Thần Cơ Bá Quyền là võ kỹ Huyền giai cao cấp, có thể sử dụng để tăng tốc độ, cưỡng ép chặt đứt linh lực đối thủ tạo thành tổn thương, nhưng muốn nắm giữ cũng rất khó khăn, bởi vậy có rất ít võ giả Huyền giai tu luyện bộ quyền pháp này.

Lâm Tu cũng rất vất vả mới có thể miễn cưỡng học được, nếu không phải Giang Dạ thực sự quá mạnh, hắn cũng sẽ không dùng lá bài tẩy này.

"Là ta thua."

Vẻ mặt Giang Dạ liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài.

"Bên thắng, Lâm Tu!"

Trọng tài cất giọng nói.

"Quá đặc sắc! Không hổ là hai vị võ giả Huyền giai!"

"Lâm Tu thế mà nắm giữ Thần Cơ Bá Quyền, xem ra lần này quán quân cuộc thi của sơn môn không thể là ai khác ngoài hắn."

"Đúng vậy, Thần Cơ Bá Quyền thế nhưng là một trong những quyền pháp bá đạo nhất trong võ kỹ Huyền giai, một khi Lâm Tu thi triển, sợ rằng ngay cả võ giả Huyền giai trung kỳ cũng không tiếp nổi."

"Cho dù Diệp Lương Thần mạnh đến đâu cũng không có khả năng đã đạt tới Huyền giai hậu kỳ đúng không?"

"..."

Thấy Lâm Tu đánh bại Giang Dạ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả những đạo sư vây xem chung quanh cũng nhịn không được líu lưỡi, hầu hết những đạo sư này đều là võ giả Huyền giai, bởi vậy biết rất rõ khó khăn khi học Thần Cơ Bá Quyền, Lâm Tu có thể nắm giữ Thần Cơ Bá Quyền vậy chẳng khác gì ở phương diện nào đó đã siêu việt hơn bọn hắn.

Sau khi Lâm Tu giành chiến thắng, cũng không có lập tức bắt đầu vòng chiến đấu tiếp theo, mà là nghỉ ngơi nửa giờ, cho đến khi linh lực được khôi phục hoàn toàn.

"Phía dưới tiến hành rút thăm vòng cuối cùng."

Bởi vì còn lại ba người, cho nên nhất định phải rút lại một lần quyết định đối thủ, vẫn như cũ sẽ có một người được đặc cách.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi rút thăm, Lạc Vi Vi vẫn như cũ được đặc cách trong khi Lâm Tu chiến đấu với Diệp Lương Thần.

Thấy thế, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ có chút chán nản, lúc đầu nàng còn muốn thử giao thủ với võ giả Huyền giai một chút, nhân tiện thể hiện mình một chút trước mặt Tần Giác, kết quả không nghĩ tới mình thế mà liên tục hai vòng được đặc cách, trực tiếp tiến vào trận chung kết.

"Diệp Lương Thần, ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt các đệ tử, để ngươi biết lựa chọn của Huân Nhi là đúng!"

Lâm Tu dứt khoát nói.

So với Diệp Lương Thần, Lâm Tu thực sự là một thiếu niên anh tuấn, với lại mới gần hai mươi ba tuổi đã bước vào Huyền giai sơ kỳ, chính là sự tồn tại cao cấp nhất trong số các đệ tử nội môn của Huyền Ất Sơn, lúc trước lý do khiến Tiêu Trì Huân vứt bỏ Diệp Lương Thần là để đến bên Lâm Tu.

Trên đài cao, Tần Giác lắc đầu, đứa nhỏ ngốc, đứng đối diện ngươi là nhân vật chính, coi như dùng cái mông nghĩ cũng biết ngươi chắc chắn sẽ thua.

Nhất là ngươi còn cướp đi thanh mai trúc mã của nhân vật chính, đơn giản đã vi phạm điều cấm kỵ lớn nhất của nhân vật phản diện.

Nhưng đối với Lâm Tu này Tần Giác ngược lại không cảm thấy phản cảm chút nào, một là Lâm Tu không đưa ra bất kỳ nhận xét thái quá nào từ đầu đến cuối, không giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn động một chút lại muốn phế nhân vật chính.

Hai là nơi này là thế giới võ đạo vi tôn, không ai quy định thanh mai trúc mã nhất định phải luôn đi theo nhân vật chính, nhất là khi Diệp Lương Thần ba năm luôn dậm chân tại chỗ, Tiêu Trì Huân cũng không ngu ngốc, vì sao không thể theo đuổi người ưu tú hơn?

Đúng lúc này, Diệp Lương Thần trên sân chậm rãi mở miệng, ngữ khí tràn ngập khinh thường:

"Ha ha, loại hàng nát kia cũng chỉ có ngươi xem nàng như bảo bối mà đối đãi, không quan tâm nàng lựa chọn ai, chẳng qua chỉ là hàng nát mà thôi, cùng ta chẳng có quan hệ gì."

Nói đến đây, Diệp Lương Thần vô thức liếc nhìn Lạc Vi Vi trong góc của đám đông, chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với ta.

Nghe vậy, Lâm Tu giận dữ:

"Không cho phép ngươi vũ nhục Huân Nhi!"

"Hàng nát, hàng nát, hàng nát!"

Dường như bắt được điểm yếu của Lâm Tu, Diệp Lương Thần cười to nói:

"Ha ha ha, quả nhiên người nát phù hợp với hàng nát."

"Tìm chết!"

Lâm Tu phẫn nộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một ánh sáng màu xanh nhạt đột nhiên sáng lên trên thân, chỉ một ngón tay về phía Diệp Lương Thần.

Động tác này nhìn nhu hòa, nhưng ánh sáng xanh trên đầu ngón tay hắn sau đó phun ra như đạn, bắn về phía Diệp Lương Thần!

Võ giả Huyền giai đã có thể giải phóng linh lực, nếu bị đánh trúng, không khác gì bị đâm bởi một lưỡi dao sắc bén.

Tuy nhiên Diệp Lương Thần cũng không lùi lại mà nâng lên nắm đấm lựa chọn phản công!

Phanh!

Ánh sáng xanh đánh vào trên nắm tay Diệp Lương Thần,sau đó hóa thành một chút linh lực rồi tiêu tan, trái lại Diệp Lương Thần lại không bị thương.

"Hóa ra ngươi vốn chưa đạt đến Huyền giai."

Công kích bị đối phương hóa giải, Lâm Tu không những không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười:

"Mặc dù không biết ngươi đã đánh bại Tiền Hư Côn như thế nào, nhưng khoảng cách chênh lệch giữa Hoàng giai và Huyền giai cho dù ngươi thi triển thủ đoạn gì cũng đều khó có thể bù lại."

Ban đầu Lâm Tu cho rằng Diệp Lương Thần đã bước vào Huyền giai, bởi vậy rất cẩn thận, nhưng vừa rồi giao phong đã cho hắn biết, đối phương cũng chưa đạt đến Huyền giai, nhiều nhất chỉ là Hoàng giai đỉnh phong mà thôi.

"Đối phó ngươi, Hoàng giai đã đủ rồi."

Diệp Lương Thần xem thường.

"Hừ, nói khoác không biết ngượng."

Sắc mặt Lâm Tu âm trầm, linh lực ngay lập tức vận chuyển tới cực hạn, mãnh liệt xông lên.

Trong điện quang hỏa thạch hai người đã giao thủ mấy lần, mặc dù Diệp Lương Thần miễn cưỡng đón lấy, nhưng có thể thấy hắn luôn ở thế yếu, gần như toàn bộ thời gian đều bị đánh.

Mà Lâm Tu hiển nhiên không có ý định tiếp tục trì hoãn, tìm được cơ hội trực tiếp sử dụng Thần Cơ Bá Quyền, chặt đứt linh lực của Diệp Lương Thần, mong muốn giành chiến thắng bằng một quyền.

Tuy nhiên ngay lúc này, Lâm Tu thấy khóe miệng Diệp Lương Thần nở một nụ cười.

"Không tốt!"

Đột nhiên, Diệp Lương Thần tránh nắm đấm của Lâm Tu ở một góc độ không thể tưởng tượng nổi, thân hình nhẹ nhàng năm ngón tay đánh vào cổ họng của Lâm Tu!

Cho dù Lâm Tu đã phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị đánh trúng, nếu hắn không kịp thời rút lui, chỉ sợ lần này có thể đã gϊếŧ hắn.

"Hắn vậy mà đã phá giải Thần Cơ Bá Quyền!"

Có người dưới đài nghẹn ngào kêu lên.

Nếu như vừa rồi Lâm Tu không nói sai, vậy có nghĩa là Diệp Lương Thần lấy tu vi Hoàng giai phá giải võ kỹ Huyền giai cao cấp!

"Làm sao có thể?"

Giang Dạ không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, tự lẩm bẩm.

Là một người từng trải qua, Giang Dạ biết rất rõ sự đáng sợ của Thần Cơ Bá Quyền, ngay cả khi hắn toàn lực phòng bị cũng đã rất khó đón lấy, hiện tại lại bị một võ giả Hoàng giai dễ dàng phá giải?

Nói đùa cái gì?

Giờ phút này, chỉ có Tần Giác trên đài cao luôn bình tĩnh tự nhiên, dù sao đây chỉ là thao tác của nhân vật chính thôi.

"Khụ khụ."

Lâm Tu ho khan hai tiếng, phát hiện có máu phun ra, yết hầu vô cùng đau đớn, trong lúc nhất thời không có cách nào nói tiếp!

Cùng lúc đó, Diệp Lương Thần lấn người mà lên!

Lâm Tu vừa muốn đưa tay phản kích, chỗ yết hầu đột nhiên có linh lực khuếch tán ra, làm động tác hắn bị trì trệ.

Sau một khắc, nắm đấm của Diệp Lương Thần rơi mạnh vào Lâm Tu.

Ầm!

"A...!"

Lâm Tu kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như búp bê vải bay ra ngoài, hắn không ngờ rằng, Diệp Lương Thần vậy mà thần không biết quỷ không hay để lại một đạo ám kình trong yết hầu hắn!