Chương 44: Tuyệt Sẽ Không Đầu Hàng

Trời đã khuya, vòng đấu đầu tiên cuối cùng đã kết thúc, chỉ còn lại hơn hai trăm người và cứ thế, ba ngày sau trận chung kết sẽ diễn ra.

Trước mắt bao nhiêu người, Lạc Vi Vi cũng không tiện đi tìm Tần Giác, chỉ có thể đi theo dòng người cùng rời khỏi quảng trường .

"Năm nay ngược lại có mấy người kết quả không tồi."

Đại trưởng lão vuốt râu cười nói:

"Nếu như cô gái kia có thể lọt vào vị trí của năm mươi người đứng đầu của cuộc thi đấu sơn môn lần này, ta cũng có thể sẽ cân nhắc thu nhận nàng làm đệ tử ."

"Lão Vương, ngươi đừng nghĩ nhiều, nữ nhân kia không liên quan gì với ngươi đâu."

Bạch Nghiệp ở bên cạnh vung tay làm đại trưởng lão bối rối.

Nghe vậy, đại trưởng lão ngạc nhiên:

"Tại sao, ngươi cũng muốn thu nhận nàng làm đệ tử?"

"Không phải ta, mà là sư đệ của ta."

Bạch Nghiệp chỉ chỉ Tần Giác, ý vị thâm trường nói .

"Cái gì? Tần sư đệ muốn thu nhận đệ tử?"

Đại trưởng lão giật mình .

Từ khi biết sức mạnh của Tần Giác chỉ trong nháy mắt đã hủy diệt cường giả Thiên giai Ngụy gia, đại trưởng lão đã hiểu rõ chàng thiếu niên này đến cùng mạnh mẽ bao nhiêu, nhất là khi biết được Ngụy gia bị tiêu diệt, càng chấn kinh tột đỉnh.

Một người như vậy lại muốn thu nạp đệ tử, ai lại không động tâm? Nếu không phải có thân phận ở đây, chỉ sợ đại trưởng lão cũng muốn bái sư .

"Cứ cho là vậy đi ."

Bạch Nghiệp nhún vai .

"Vì Tần sư đệ coi trọng, nên ta coi như quên nó đi vậy."

Đại trưởng lão cay đắng cười .

"Này, kỳ thật người đệ tử tên Diệp Lương Thần kia cũng không tệ, ngươi có thể suy tính một chút ."

"..."

Tần Giác tự nhiên nghe được cuộc trò chuyện của hai người kia, nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra với thực lực của thiếu nữ ấy, chắc chắn sẽ lọt vào trong mười vị trí đầu tiên, thậm chí là năm vị trí đầu đều cũng không thành vấn đề, Bạch Nghiệp hiện đang nhắc nhở đại trưởng lão, chẳng khác gì sớm cho hắn một phát súng cảnh cáo.

Cáo biệt Bạch Nghiệp và những người khác, Tần Giác trở lại viện lạc của mình, tùy tiện làm ít đồ ăn, rồi ngồi ở trên tảng đá nhàn nhã uống rượu.

"Sư thúc, chuyện ngài giao ta đã làm xong, ngài xem một chút đi."

Lúc này, Trương Kỷ Trần vội vã chạy tới, lấy ra một phần tư liệu đưa cho Tần Giác .

Thông tin trong tư liệu không ai khác, chính là Diệp Lương Thần .

"Đa tạ ."

Tần Giác vỗ vỗ bả vai Trương Kỷ Trần.

"Sư thúc khách khí rồi, chỉ cần ngài nói một câu, lên núi xuống sông, ta đều không chối từ!"

Trương Kỷ Trần dõng dạc nói .

Tần Giác: "..."

"Nhưng ..."

Do dự một chút, Trương Kỷ Trần vẫn không nhịn được rồi hỏi:

"Sư thúc, tại sao phải điều tra đệ tử ngoại môn này vậy?"

"Ha ha, ngươi sẽ biết sớm thôi."

Tần Giác nói với giọng điệu bí ẩn.

"Vâng."

Thấy Tần Giác không muốn trả lời, Trương Kỷ Trần cực kỳ tò mò nhưng cũng không có muốn tiếp tục truy hỏi, hai người lại hàn huyên hai câu, sau đó Trương Kỷ Trần quay người rời đi .

"Diệp Lương Thần ..."

Tần Giác tự lẩm bẩm, mở tư liệu trong tay ra.

Diệp Lương Thần, hai mươi tuổi, ba năm trước đây cùng thanh mai trúc mã gia nhập vào Huyền Ất Sơn, bởi vì ba năm qua vẫn dậm chân tại chỗ, cuối cùng hắn cũng bị bỏ rơi và thanh mai trúc mã của hắn cũng bị người khác ôm ấp, về sau Diệp Lương Thần thường có những hành vi kỳ quái, cho đến khi thi đấu ở sơn môn mới tạo ra một tiếng vang kinh người .

Xem hết cái này, khóe mắt Tần Giác có chút run rẩy, nội dung của cốt truyện này không phải là giống hệt với nhân vật chính phế thải kia hay sao?

Nói không chừng trên người Diệp Lương Thần còn cất giấu một vị lão gia gia nào đó.

"Hấp dẫn."

Ngón tay Tần Giác gõ lên phiến đá xanh, như có điều đang suy nghĩ .

Cũng không biết Diệp Lương Thần này có giống như trong tiểu thuyết kiếp trước, sẽ tu luyện như một hỏa tiễn, ba năm Thiên giai, năm năm Truyền kỳ, mười năm Đại thánh, cuối cùng sẽ thống trị vạn giới, bất tử bất diệt .

Nếu như những người khác biết Diệp Lương Thần rất có thể là nhân vật chính của thế giới này, chỉ sợ đã sớm chạy tới kết giao, hoặc là cưỡng ép thành trợ thủ.

Nhưng Tần Giác lại không suy nghĩ như thế, coi như Diệp Lương Thần có thể như vậy, nhưng chẳng lẽ còn có thể vượt qua cả hắn sao?

Ngay từ ban đầu Tần Giác là một người tự hành bản thân, ngay cả khi Diệp Lương Thần có tốc độ tu luyện có thể xưng là khoáng cổ tuyệt kim, thiên hạ vô song, nhưng chỉ cần Tần Giác nguyện ý, thì vẫn có thể gϊếŧ chết hắn ta bất cứ lúc nào.

Sở dĩ sẽ để cho Trương Kỷ Trần điều tra Diệp Lương Thần, là bởi vì Tần Giác muốn biết, người gọi là Diệp Lương Thần, đến cùng có phải "Nhân vật chính" hay không.

Chí ít cho đến bây giờ, Diệp Lương Thần đáp ứng đầy đủ các điều kiện để trở thành nhân vật chính phế vật, thanh mai trúc mã của ba năm cũng đều chuẩn xác không sai, nếu hắn ta có thể giành được vị trí đầu tiên ở cuộc thi đấu sơn môn lần này ...

Chờ một chút! Không đúng,nếu gặp tình huống sắp chiến thắng lại bị một vị trưởng lão nào đó nhằm vào, sau đó cùng tông môn quyết chiến dẫn đến Huyền Ất Sơn bị truy sát ngàn dặm.

Mấy năm sau, Diệp Lương Thần không chỉ không chết, ngược lại mang theo số lớn cường giả trở về, với tư thế ngang nhiên, để hủy diệt Huyền Ất Sơn .

Theo sau chuyện Huyền Ất Sơn bị hủy diệt, là một thế lực to lớn hơn đã tham gia ...

Nghĩ như vậy, Tần Giác biểu cảm hơi kỳ lạ, nếu như dựa vào cái nội dung cốt truyện phát triển theo cách đó, thì hắn có nên xử lý Diệp Lương Thần ngay bây giờ hay không?

"Ngày mai kiểm tra lại."

Đương nhiên, Tần Giác không thể gϊếŧ ngay Diệp Lương Thần chỉ vì lý do này, dù sao đối với hắn mà nói, Diệp Lương Thần này không phải là mối đe dọa với hắn.

Tuy nhiên, về sau Diệp Lương Thần thật sự muốn đứng đối mặt với Huyền Ất Sơn, thì Tần Giác tuyệt đối không chút do dự đi gϊếŧ hắn, cho dù hắn không sợ bất cứ nhân vật chính nào, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tùy ý để đối phương trưởng thành.

Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau cuộc thi đấu ở sơn môn chính thức bắt đầu, bởi vì hôm qua đã xong vòng thứ nhất, cho nên cần rút thăm lần nữa, để quyết định đối thủ ở vòng thứ hai.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, chiếu sáng cả Huyền Ất Sơn, Tần Giác vẫn ngồi bên trái Bạch Nghiệp giống như hôm qua, đôi mắt nhắm lại, như thể hắn đã ngủ.

Có thể vượt qua vòng thứ nhất cơ bản đều là các đệ tử nội môn, phần lớn đều Hoàng giai trung kỳ trở lên, cho nên vòng đấu thứ hai thường xuất hiện tình huống bất phân thắng bại, tốc độ so với ngày hôm qua chậm hơn mấy lần .

"Vòng đấu thứ hai - Lạc Vi Vi, Hứa Lãng ."

Đã chạng vạng vào tối, thiếu nữ leo lên vòng thi thứ hai, đối thủ là một nam tử có đôi mắt tam giác, người này giống như Vương Sâm đều là Hoàng giai đỉnh phong, có thực lực tương đương.

Cùng lúc đó, Tần Giác mở hai mắt ra .

"Mặc dù không biết ngươi làm thế nào để đánh bại được Vương Sâm, nhưng ta không dễ dàng đối phó như vậy đâu, với lại ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng ."

Hứa Lãng ngạo nghễ nói .

Lời còn chưa dứt, thiếu nữ đã tập hợp linh lực, một quyền đánh ngay vào ngực, giống ngày hôm qua không có bất kỳ thay đổi nào .

Tuy nhiên khi nắm đấm được tung ra, trong không khí có một âm thanh mờ nhạt, sấm sét vang lên!

Hứa Lãng giật nảy cả mình, vội vàng giơ cánh tay lên đón đỡ .

"Ngu xuẩn ."

Dưới khán đài, Vương Sâm châm chọc nói .

Hứa Lãng cũng phạm sai lầm giống hắn, chính là lựa chọn đối đầu với thiếu nữ này.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "bùm" vang lên, hai tay Hứa Lãng mất đi tri giác trong vài giây, truyền đến cảm giác như bị thiêu đốt, cả người phải rút lui mấy mét mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.

"Cái quái gì vậy? Nàng ấy thật sự chỉ là một nữ nhi sao? !"

Hứa Lãng hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, cho tới giờ khắc này hắn mới hiểu được, vì sao Vương Sâm bị thiếu nữ này đánh đập như thế!

Thật là đáng sợ!

Thế là sau đó đám người thấy cảnh tượng này gần giống như ngày hôm qua, dù cho Hứa Lãng tung ra loại công pháp gì, thì kết quả cuối cùng vẫn bị thiếu nữ này một quyền đánh tan, giống như ngọn núi lớn đàn áp đỉnh, làm người khác tuyệt vọng.

"Không đánh nữa! Ta đầu hàng!"

Sau một lúc lâu, Hứa Lãng đã khóc lóc kêu lên thê thảm.