Chương 4: Thuần Dương Chân Pháp

Ngay lập tức, thiếu nữ tỏ ra sợ hãi như rơi vào một hầm băng, nhưng sau đó trên người liền bộc phát một sức mạnh mãnh liệt khóa chặt Tần Giác lại.

Thiếu nữ chưa bao giờ nói công pháp mình tu luyện cho người ngoài biết, nên khi Tần Giác nói rằng cô không phải tu luyện Thanh Hư Kinh, thiếu nữ đã nghĩ ngay đến việc gϊếŧ người diệt khẩu.

Nếu không một khi công pháp tu luyện của cô bị bại lộ, sẽ ngay lập tức dẫn đến họa sát thân.

"Ha ha, trước khi động thủ, ngươi không tìm hiểu rõ ràng thực lực đối thủ sao?"

Tần Giác thu hai tay về sau, cười nói.

Cho tới lúc này, thiếu nữ mới nghiêm túc đánh giá người thiếu niên trước mặt.

Giờ phút này Tần Giác áo trắng như tuyết, tư thế phượng hoàng tựa như tiên nhân từ trong tranh đi ra bất kể dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất chúng, xem ra cũng không phải là người bình thường, nhất là giờ phút này Tần Giác cố ý tỏa ra khí tức cường hãn, đổi lại thiếu nữ khác chỉ sợ sớm đã nhịn không được sinh ra yêu mến.

Nhưng một vị thiếu niên như vậy lại sống tại sườn đồi, còn có một tòa viện lạc đơn độc, không cần nghĩ cũng biết địa vị nhất định không thấp.

Thiếu nữ hiểu rất rõ, mình chắc chắn không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt này, chỉ là cô không ngờ rằng sẽ có người sống ở nơi này, hơn nữa còn có thể liếc mắt đã biết cô tu luyện không phải Thanh Hư Kinh.

"Ngươi đến cùng là ai?"

Thiếu nữ trầm giọng chất vấn.

"Ngươi có thể gọi ta là Tần Giác."

Tần Giác cười cười, cũng không nói thân phận thật của mình cho thiếu nữ.

"Tần Giác ..."

Thiếu nữ khẽ cau mày, tựa hồ muốn từ trong trí nhớ tìm kiếm cái tên này.

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì."

Tần Giác lạnh nhạt nói.

Thiếu nữ do dự một chút, đáp:

"Lạc Vi Vi."

Nàng biết rõ, muốn chạy trốn là không có khả năng, chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến.

"Lạc Vi Vi đúng không."

Tần Giác gật đầu nói:

"Tiếp theo ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, nếu như ngươi biểu hiện trả lời tốt có lẽ ta có thể thả ngươi đi, như thế nào?"

Nhìn thiếu niên trước mắt sâu không lường được, Lạc Vi Vi trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.

"Ngươi tu luyện là công pháp gì?"

Tần Giác hỏi thẳng vào vấn đề.

"..."

Lạc Vi Vi trầm mặc.

"Yên tâm, bất kể ngươi tu luyện là công pháp gì, ta đều sẽ không cướp đoạt, càng sẽ không công khai."

Dường như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm thiếu nữ, Tần Giác nghiêm mặt nói.

"Thật không?"

Thiếu nữ hơi có vẻ hoài nghi.

"Đương nhiên là thật."

Nghe vậy, thiếu nữ cắn răng nói:

"Thuần Dương Chân Quyết, ta tu luyện là Thuần Dương Chân Quyết."

Tần Giác không nghĩ thiếu nữ thế mà tin tưởng lời hắn nói một cách đơn giản như vậy, quả nhiên nữ hài tử đều dễ lừa gạt, bất kể ở thế giới nào.

Chờ một chút!

Thuần Dương Chân Quyết?

Không phải đó là công pháp tu luyện trong truyền thuyết của Thuần Dương Thánh Giả sao?

Chẳng lẽ thiếu nữ này đạt được truyền thừa của Thuần Dương Thánh Giả?

Thuần Dương Thánh Giả là một vị cường giả Thánh cảnh của mấy trăm năm trước, Tần Giác đã nhìn thấy hắn trong những cuốn sách cổ, nghe nói lúc ấy cả bốn đại tông môn đều bị hắn ép không ngóc đầu lên được, nhưng về sau chẳng biết tại sao lại đột nhiên mất tích, không còn ai gặp lại hắn.

Không có gì ngạc nhiên khi thiếu nữ khẩn trương như vậy, nếu như bị người ngoài biết công pháp cô tu luyện là Thuần Dương Chân Quyết đừng nói thế lực nhỏ như Huyền Ất Sơn và Tinh môn, chỉ sợ rằng ngay cả bốn đại tông môn đều có thể xuất thủ.

Không thể không nói thiếu nữ thực sự còn rất trẻ, thế mà lại tuỳ tiện nói với hắn bí mật này một cách dễ dàng, nếu như lời Tần Giác nói có ý khác thì thiếu nữ chắc chắn phải chết .

May mà Tần Giác không có hứng thú gì với Thuần Dương Chân Quyết, dù sao nếu hắn muốn anh thì hắn hoàn toàn có thể đạt được công pháp tu luyện cao hơn.

"Từ đâu ngươi có được Thuần Dương Chân Quyết? Vì sao muốn gia nhập Huyền Ất Sơn của chúng ta."

Tần Giác suy nghĩ một chút, hỏi.

So với Thuần Dương Chân Quyết thì Tần Giác lại càng để ý hơn nguyên nhân vì sao thiếu nữ lại gia nhập Huyền Ất Sơn.

Thấy biểu hiện Tần Giác không thay đổi gì, thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, thực tế cô cũng chỉ nghe nói qua tên của Thuần Dương Thánh Giả mà thôi, về phần vị Thuần Dương Thánh Giả này mạnh đến cỡ nào, thiếu nữ cũng không biết.

Nếu không cô tuyệt đối sẽ không dám nói ra Thuần Dương Chân Quyết .

"Là mẫu thân của ta trước khi chết giao cho ta."

Thiếu nữ ngập ngừng nói:

"Huyền Ất Sơn là tông môn võ đạo duy nhất trong khu vực này, ta muốn trở nên mạnh hơn cho nên ta muốn gia nhập Huyền Ất Sơn."

Sau khi nghe thiếu nữ miêu tả xong, Tần Giác đã suy nghĩ thấu đáo mặc dù thiếu nữ tận lực bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng có thể khẳng định thiếu nữ không phải là nội ứng Tinh môn phái tới, như thế là đủ rồi .

Tần Giác cũng không lo lắng thiếu nữ nói dối, bởi vì nếu như thiếu nữ nói dối hắn có thể nhìn ra ngay lập tức.

Về phần mẫu thân thiếu nữ tại sao lại có Thuần Dương Chân Quyết, cùng Thuần Dương Thánh Giả là quan hệ như thế nào Tần Giác một chút cũng không muốn biết, với lại thiếu nữ nhìn qua tựa hồ rất có tiềm năng trở thành nhân vật chính.

"Tốt, ngươi trả lời ta rất hài lòng, ngươi có thể đi."

Tần Giác uống một ngụm rượu, khua tay nói.

"Gì?"

Thiếu nữ khuôn mặt sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

Đây có phải là kết thúc không?

"Nhân tiện ngươi đừng nói ai về việc tu luyện Thuần Dương Chân Quyết, đừng nói cho bất kỳ ai, mặt khác nếu như ngươi nguyện ý, có thể tiếp tục tới đây tu luyện."

Tần Giác suy tư một lát, lại nói.

"Được ... Cảm ơn ... Tần ... Sư huynh?"

Nói xong thiếu nữ co cẳng chạy không chút do dự, tựa hồ sợ Tần Giác sẽ đuổi theo và ăn thịt nàng.

Đối với vấn đề này, Tần Giác có chút không nói nên lời, vậy mà gọi hắn là sư huynh, thiếu nữ kia chẳng phải cũng trở thành sư thúc của Huyền Ất Sơn sao?

Ngày hôm sau, Tần Giác nghĩ rằng thiếu nữ sẽ bị tâm lý vì chuyện ngày hôm qua không dám đến nữa.

Nhưng thật bất ngờ khi Tần Giác mang theo bầu rượu ra ngoài sân, thiếu nữ vẫn ngồi xếp bằng trên tảng đá tu luyện khiến Tần Giác trong một lúc cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói cô nương này là đơn thuần hay tâm đại.

Tần Giác không quấy rầy thiếu nữ mà là tìm một chỗ ngồi xuống, rót rượu cho "Cỏ dại".

Không lâu sau, thiếu nữ mở mắt nhìn thấy Tần Giác ngồi xổm bên cạnh "Cỏ dại" hiếu kỳ nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tần Giác quay đầu lại và nói với một nụ cười hì:

"Tại sao ngươi không sợ ta?"

Thiếu nữ xinh đẹp đỏ mặt, lấy hết dũng khí nói: "Ta cảm thấy ngươi không phải là người xấu."

Tần Giác: "???"

Lý do là gì?

Tuy nhiên ta xác thực không phải là người xấu.

Mặc dù Tần Giác đã sổng ở thế giới này được mười năm nhưng tính cách anh cũng không vì vậy mà thay đổi, nếu không làm thế nào anh lại có thể uống rượu ca hát mỗi ngày, ở lại Huyền Ất Sơn cũng không nguyện ý đi đâu?

Đổi thành bất cứ người nào, chỉ sợ đã sớm thống trị thế giới.

"Thật ra ta còn có một vấn đề không có hỏi ngày hôm qua, ngươi có thể trả lời ta không?"

Tần Giác thần bí nói.

"Vấn đề gì?"

Thiếu nữ nghi hoặc.

"Công pháp này của ngươi ban đêm còn có thể tu luyện sao?"

Lạc Vi Vi: "..."

"Có thể nhưng tốc độ tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều, bình thường chỉ có buổi sáng mới là thời điểm thuần dương chi lực mạnh nhất, lúc này tu luyện có thể nhận được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực."

"Thì ra là thế."

Tần Giác bừng tỉnh:

"Nói như vậy nếu ngươi tu luyện ở chỗ này mỗi buổi sáng thì tương đương với việc nằm trong ao Linh tủy, khó trách ngươi sẽ không cảm thấy ta là người xấu."

"..."

Thiếu nữ há to miệng, không nói nên lời.