Chương 28: Ta Nói Đang Luyện Kiếm Ngươi Tin Không

Xuyên Vân Linh Chu không hổ là Linh khí cấp bậc Thiên giai, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, chỉ dùng nửa ngày đã rời xa Huyền Ất Sơn đi sâu vào khu vực phồn hoa.

Ngoài lần trước tham gia Thịnh Hội Chém Yêu Tần Giác gần như chưa từng rời khỏi Huyền Ất Sơn với lại lần trước hắn dùng thuần di thần thông nên giữa đường cái gì cũng không thấy, bây giờ nhìn phong cảnh xung quanh lướt qua nhanh chóng ngược lại có một phong vị khác.

Bên kia, Ngụy Giáp và Ngụy Ất đang buồn chán ngồi ở cách đó không xa lái Xuyên Vân Linh Chu. Về phần Ngụy Tranh từ lúc hắn ăn hai viên đan dược chữa thương của Bạch Nghiệp vào liền đau bụng không ngừng ngồi ở trong nhà cầu rất lâu vẫn chưa chịu đi ra.

"Ta từ quan ải chút rượu, thiên thu đều là vào cổ họng, càng có sôi tuyết rót cùng phong vân nào đó ."

"Ta là ngàn dặm cố nhân, núi xanh ứng người già, tuổi nhỏ còn mượn ngân thương sính phong lưu ."

"...."

Tần Giác nằm ở đầu Xuyên Vân Linh Chu vừa phơi nắng vừa uống rượu ca hát cùng khí chất ôn nhuận như ngọc, có thể nói hắn như trích tiên hạ phàm, tuyệt thế vô song.

Chỉ tiếc không bao lâu liền uống say bí tỉ, ngủ như chết.

"Đại ca, hắn hình như đang ngủ thϊếp đi"

Quan sát một chút, Ngụy Ất hướng về phía Ngụy Giáp thấp giọng nói.

Hai người là huynh đệ ruột thịt, bởi vậy tướng mạo nhìn qua rất giống nhau ngay cả tên cũng chỉ kém có một chữ.

"Nói thừa, tự ta cũng có thể thấy"

Ngụy Giáp trừng mắt nhìn Ngụy Ất, truyền âm nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đại ca, hay là chúng ta thừa dịp lúc hắn ngủ say gϊếŧ chết hắn đi"

Ngụy Ất cũng truyền âm nói, giọng điệu vô cùng hung ác.

" Chờ một chút"

Ánh mắt Ngụy giáp lóe lên, kiên nhẫn nói:

"Hắn chính là một cường giả Chí tôn, làm sao có thể ngủ dễ dàng như vậy"

"Ách.... đại ca nói chí phải"

Ngụy Ất tràn đầy đồng cảm gật gù, ngộ nhỡ Tần Giác là cố ý thăm dò bọn họ, vậy coi như khổ cực.

Lời còn chưa dứt, rượu trong tay Tần Giác bỗng nhiên "ba" một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, dọa hai người sợ hết hồn.

Nhưng Tần Giác vẫn như cũ không có động tĩnh gì, vẫn một bộ dáng ngủ say như thế.

"Đại ca, có muốn động thủ không?"

Thấy vậy, Ngụy Ất lập tức không kịp chờ đợi mà thúc giục.

Cái mà bọn họ gọi là tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại, lúc này hiển nhiên đánh lén Tần Giác là cơ hội tốt nhất, nếu như để lỡ mất e rằng sẽ không có cơ hội nữa.

Mặc dù Tần Giác đúng là một cường giả Chí tôn chân chính nhưng hắn đang ở trong tình huống không có bất kỳ phòng bị nào, Ngụy Ất tin tưởng mình có đủ khả năng một kích khiến hắn bị thương nặng thậm chí gϊếŧ chết cả đối phương.

"Ta vẫn cảm thấy quá mạo hiểm rồi"

Ngụy Giáp hơi lộ ra sự lưỡng lự, chẳng biết tại sao hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

"Đại ca, không thể đợi thêm nữa!"

Ngụy Ất cắn răng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm là một kiện Linh khí Thiên giai. Không đợi Ngụy giáp trả lời Ngụy Ất đã vung mũi kiếm, lóe ra tia sáng chói mắt đâm về phía Tần giác.

Mười thước, Tần giác không có dấu hiệu tỉnh lại.

Năm thước, Tần giác vẫn chưa tỉnh lại

Một thước, Tần giác vẫn không tỉnh

Mắt thấy mũi kiếm cách Tàn giác ngày càng gần, Ngụy Ất nhịn không được lộ ra nụ cười điên cuồng, bản thân sắp gϊếŧ chết một cường Chí tôn, ha ha ha!!!

Cuối cùng mũi kiếm đâm vào ấn đường của Tần giác. Nhưng không có máu văng tung tóe giống như tình cảnh trong tưởng tượng, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, Ngụy Ất chỉ cảm thấy giống như bản thân đâm kiếm vào trên thần thiết, cho dù hắn dùng lực thế nào cũng rất khó khăn để tiến thêm một chút, sau đó ánh mắt Ngụy Ất lập tức khϊếp sợ, mũi kiếm răng rắc một tiếng gãy vụn

Ngụy Ất: "???""

Ngụy Giáp: ""???""

Chuyện gì vậy? Linh khí Thiên giai linh khí bị gãy?

Đùa gì thế?

Thân thể kẻ này là dùng huyền thạch đúc nên sao?

Cùng lúc đó, Tần giác chậm rãi mở hai mắt ra

"Ưʍ...m"

Nhìn Ngụy Ất ở trước mặt mình cầm đoạn kiếm gãy lơ lửng và xung quanh còn chưa tản hết linh khí, Tần giác liền hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

""Tiền....tiền bối"

Ngụy Ất nuốt nước bọt, run rẩy nói:

"Ta nói ta đang luyện kiếm, ngươi tin không?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tần giác không đáp mà hỏi ngược lại

Ngụy Ất: ""...""

"Đã như vậy...."

Biết rõ Tần giác sẽ không tha cho mình, trên mặt Ngụy Ất lộ ra vẻ dữ tợn:

"Vậy chúng ta cùng chết đi"

Sau một khắc, linh lực trong trời đất bỗng nhiên tràn vào trong người Ngụy Ất mà cơ thể của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng bành trướng, hắn là muốn tự bạo sao?

"Đừng.."

Ngụy Giáp muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.

Ầm ầm!!!

Một vòng xoáy linh lực khủng bố lấy Ngụy Ất làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, những nơi nó đi qua đều xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, một vị cường giả Thiên giai cường giả tự bạo đủ cho cường giả Chí tôn ở gần đó bị thương!

Nhưng ngay lúc này cả Tần giác và Xuyên Vân Linh Chu đều đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện ở cách đó mười dặm, vốn là bạo tạc kinh hoàng lại chỉ có thể nhìn thấy một đám lửa giống như lúc chạng vạng tối vậy, đối với Tần giác không hề gây ra chút tổn hại nào.

"Chuyện này....."

Ngụy Giáp trợn mắt há miệng, chết lặng người ngay cả chuyện đệ đệ mình tự bạo cũng quên luôn.

Vừa mới xảy ra chuyện gì?

Dịch chuyển không gian?

Trong nháy mắt rời đi?

Trên thực tế, với thực lực của Tần giác có thể tránh được tự bạo, Ngụy Giáp cũng không lấy gì làm lạ, nhưng vấn đề ở chỗ Tần giác mang theo cả Xuyên Vân Linh Chu tránh đi.

Cái này chẳng lẽ là không gian thần thông trong truyền thuyết?

Ngụy Giáp vừa hoảng vừa sợ, với loại này Ngụy gia thật sự có thể đánh bại sao?

"Ba"

Lúc này, Ngụy Tranh mở của từ bên trong đi ra:

""Chuyện gì xảy ra vậy, vừa rồi hình như ta nghe được tiếng nổ".

Tần giác không trả lời câu hỏi của Ngụy Tranh mà tiếp tục nằm xuống ngủ, thân thể của hắn từ lâu đã bất tử, đừng nói là Ngụy Ất mà ngay cả cường giả cấp bậc Thánh nhân đánh lén hắn cũng sẽ có hậu quả như vậy.

Ngụy Giáp do dự một chút đem chuyện vừa rồi nói cho Ngụy Tranh.

"Hắn nhất định là đang thăm dò chúng ta"

Lời nói của Ngụy Giáp chắc như đinh đóng cột, bằng không cho dù là cường giả Chí tôn trong tình huống không phòng bị gì không thể nào chống đỡ được một kích toàn lực của cường giả Thiên giai.

"Vậy tại sao ngươi không ngăn cản Ngụy Ất"

Ngụy Tranh nổi giận mắng, hai đồng đội heo.

"Ta ngăn cản nhưng hắn không nghe"

Ngụy Giáp bất đắc dĩ nói

"Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Ngụy Tranh đột nhiên biến sắc, ôm bụng chạy trở về phòng:

""Lát nữa hẵng nói"

Chết tiệt, đan dược trị thương Bạch chưởng môn cho ta đến cùng là cái gì, làm sao lại tiêu chảy không ngừng?

Ngụy Tranh vốn mang thương thế, nay lại bị đan dược hành hạ nửa ngày, thiếu chút nữa ngay cả mật dịch cũng bị lôi ra, bây giờ đi đường có chút loạng choạng

Ngụy Giáp: ""....""

Sau khi trải qua chuyện tự bạo của Ngụy Ất, Ngụy Giáp triệt để đi xuống không có suy nghĩ gì khác, mặc dù Ngụy Ất là đệ đệ ruột của hắn nhưng trước mắt dù cho hăn muốn báo thù kết quả cũng sẽ chỉ giống như Ngụy Ất mà thôi, chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người lão tổ Ngụy gia.

Bất tri bất giác một ngày một đêm trôi qua, Ngụy Tranh vẫn như cũ ở trong nhà cầu, Tần Giác tỉnh ngủ duỗi người nhìn về phía Ngụy Giáp:

""Còn chưa tới sao?"

"Ở ngay phía trước rồi"

Ngụy Giáp thả chậm tốc độ của Xuyên Vân Linh Chu chỉ vào phía trước nói.

Tần Giác đưa mắt nhìn quả nhiên thấy một thành trì khổng lồ, rộng lớn, chỉ là tường thành cao trên trăm trượng, lúc nào cũng có một lượng lớn dòng người đi vào đi ra, cực kỳ phồn hoa. Mà ở chính giữa cửa thành có ba chữ lớn như rồng bay phượng múa: "Diêu Quang Thành"

Có thể trở thành chủ nhân của thành trì này có thể thấy nội tình bên trong Ngụy gia thâm sâu bao nhiêu, cũng khó trách có thể đứng trong bảy đại gia tộc.

"Cuối cùng cũng tới"

Tần Giác sâu kín nói