Chương 27: Tiến Về Ngụy Gia

"Sư huynh, hai món đồ này huynh cầm trước đi"

Tần Giác vừa nhấc cánh tay liền đem Tuyệt Đối Phòng Ngự và Tử Linh Hoàn ném cho Bạch Nghiệp

"Không thành vấn đề"

Bạch Nghiệp nhếch miệng cười, cười đến vô cùng cao hứng.

Có hai kiện Chí tôn linh khí này trong tay thì cho dù hắn có đối mặt với cường giả Chí tôn cảnh cũng có thể chống lại chứ đừng nói là Thiên giai.

"Đưa linh khí trả lại cho ta, bằng không Ngụy gia sẽ không tha cho các ngươi!"

Mặc dù bị Tần Giác khống chế nhưng Ngụy Long Thao vẫn không chịu nhận thua, hắn luôn cho rằng mình là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngụy gia một trong bảy đại gia tộc, dù cho Tần Giác đánh bại hắn thì cũng tuyệt đối không dám gϊếŧ hắn, nếu không vừa rồi cũng sẽ không dừng mà tiếp tục tấn công hắn.

Không sai, chính là cảm giác này, tiểu thuyết mạng thường thấy nhất chính là diễn vai não tàn, kì thực đôi khi không có đầu óc cũng tốt, chí ít chứng minh bọn họ có thể tùy ý gϊếŧ NPC...

Nghĩ tới đây, Tần Giác cong ngón tay khẽ búng, đầu Ngụy Long Thao ngay lập tức nổ tung hoá thành huyết nhục phiêu tán, đến lúc chết hắn vẫn không tin được Tần Giác thật sự gϊếŧ hắn.

Bịch

Ngụy Long Thao mất đi sinh khí từ không trung rơi xuống, mất mạng ngay tại chỗ.

"Đại thiếu gia"

Ngụy Giáp và Ngụy Ất vừa kinh sợ vừa không thể tin được Tần Giác vậy mà dám ra tay gϊếŧ chết Ngụy Long Thao. Thiên tài mạnh nhất Ngụy gia gần trăm năm nay cư nhiên lại chết như vậy. Đáng tiếc!!!

"Ca...."

Ngụy Lăng thảm thương gào thét, tuy rằng vì vận mệnh Ngụy Long Thao là một thiên tài, Ngụy Lăng luôn phải chịu đựng đủ sự hủy hoại nhưng đối phương dù sao cũng là ca ruột của hắn, Ngụy Lăng làm sao có thể bình tĩnh được đây?

"Ta liều mạng với ngươi"

Tức giận, Ngụy Lăng đột nhiên bộc phát ra một cỗ linh lực mạnh mẽ, bất chấp thương thế trên người, giãy giụa thoát khỏi Ngụy Tranh xông về phía Tần Giác, không hề sợ chết.

Đối với lần này, Tần Giác tỏ rõ ý khinh thường, vung tay lên, linh lực cuồn cuộn mở ra, trong nháy mắt đem Ngụy Lăng nuốt mất, mà khi linh lực tiêu tán Ngụy Lăng cũng theo đó biến mất hẳn.

"Tiểu thiếu gia"

Trong chớp mắt, hai người con trai trưởng của Ngụy gia toàn bộ đều bỏ mạng, hai mắt của Ngụy Giáp và Ngụy Ất đều muốn nứt ra, nhưng sự hoảng sợ tột độ đã khiến cho họ đứng yên tại chỗ không dám cử động, dẫu sao chênh lệch của hai bên thực sự rất lớn, dù cho bọn họ muốn báo thù thì cuối cùng cũng sẽ giống như Ngụy Long Thao mà thôi.

"Còn ai muốn liều mạng với ta không?"

Tần Giác đảo mắt qua Ngụy Giáp, Ngụy Ất, hai người bị dọa sợ vội vàng cúi đầu, run lẩy bẩy

"Qủa nhiên là không ngu ngốc như vậy"

Tần Giác thất vọng lắc đầu

Vốn Tần Giác cho rằng còn lại hai vị trưởng lão cũng sẽ liều mạng với hắn, kết quả không nghĩ tới hai vị kia lại nhát gan như vậy thậm chí còn bày ra bộ dạng cái gì cũng không thấy, người không biết có lẽ còn cho rằng bọn họ chỉ là người qua đường.

Ngay cả Ngụy Tranh vừa rồi mới nhảy lên cũng đã bị Tần Giác đánh một cái trực tiếp rơi xuống phía sau.

Sự thật chứng minh nắm đấm lớn mới là đạo lí quyết định.

"Hắc hắc, lần này làm phiền sư đệ rồi, không biết nên làm thế nào mới tốt"

Lúc này, Bạch Nghiệp cười tủm tỉm bay tới nói.

Ban đầu, Huyền Ất Sơn vốn có nguy cơ bị hủy diệt, nhưng từ lúc Tần Giác ra tay sau đó cứ như vậy dễ dàng tiêu trừ được hiểm họa, nhân tiện còn thu hoạch được hai kiện Linh khí Chí tôn, có thể tưởng tượng được Bạch Nghiệp vui như thế nào.

Đại trưởng lão: "....."

Khó trách từ đầu đến cuối Bạch Nghiệp đều có biểu hiện bình tĩnh như không có gì xảy ra, hóa ra là hắn vẫn luôn hiểu rõ thực lực thật sự của Tần Giác.

Bạch y tung bay,nhìn từ xa Tần Giác chẳng khác gì tiên nhân, ánh mắt đại trưởng lão có chút phức tạp, trong lòng nhịn không được cảm khái đây mới thật sự là thiên tài tuyệt thế !

Mười năm trước, Tần Giác mới gia nhập Huyền Ất Sơn lúc đó còn là một thiếu niên ngây ngô chưa hiểu chuyện. Mười năm sau, Tần Giác thế nhưng nhảy một cái liền trở thành cường giả Chí tôn, tốc độ tu luyện này cho dù trong truyền thuyết của thánh địa Trung Châu cũng có thể gọi là chưa từng có. Hơn nữa, đại trưởng lão căn bản là chưa từng nhìn thấy Tần Giác tu luyện.

Nếu để cho đại trưởng lão biết thật ra Tần Giác đã vượt xa Chí tôn cảnh không biết ông sẽ có cảm tưởng thế nào.

"Tiền bối, chúng ta... cam đoan sẽ không tìm ngài báo thù, chỉ là mong tiền bối có thể buông tha cho chúng ta"

Do dự một chút, Ngụy Tranh cố nén đau nhức thương lượng.

Về phần hai kiện Linh khí Chí tôn kia, Ngụy Tranh chỉ có thể tạm thời lựa chọn bỏ đi bằng không người chết kế tiếp chính là hắn.

"Ngươi cảm thấy ta có tin hay không?"

Tần Giác chế nhạo

Mặc dù Ngụy Tranh lúc này đối với hắn vẫn vô cùng khép nép nhưng Tần giác rất rõ bởi vì đối phương sợ hãi thực lực của hắn, nhưng một khi Ngụy Tranh rời đi chắc chắn sẽ mời cường giả Chí tôn của Ngụy gia đến.

Nhất là dưới tình huống Ngụy Long Thao bị gϊếŧ, hai kiện Linh khí Chí tôn cũng bị hắn cướp đi, Ngụy gia tuyệt đối không thể nào dễ dàng chịu để yên.

Tần giác không muốn những người đáng ghét này gây trở ngại cho cuộc sống sau này của hắn càng không muốn ở Huyền Ất Sơn chờ từng cường giả của Ngụy gia tìm đến cửa, đó là lí do mà hắn quyết định một lần giải quyết hết đám người Ngụy gia.

"Vậy... tiền bối muốn như thế nào?"

Không biết tại sao, Ngụy Tranh đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

"Mang ta đi Ngụy gia"

Tần giác thản nhiên nói

"Cái... cái gì ?!!!"

Sắc mặt Ngụy Tranh biến hóa, chẳng lẽ Tần giác muốn trực tiếp đánh vào Ngụy gia, quá kiêu ngạo đi?

"Thế nào, không được sao?"

Tần giác hỏi ngược lại

"Được, đương nhiên là được"

Ngụy Tranh cao hứng còn không kịp ấy chứ, làm gì có chuyện cự tuyệt, miễn là Tần giác đi vào phạm vi của Ngụy gia, như vậy Ngụy Tranh liền có lòng tin Tần giác sẽ chết không có chỗ chôn.

Mà sau khi gϊếŧ được Tần giác, Huyền Ất Sơn liền mặc cho bọn hắn tùy ý chà đạp.

Tần giác có thể không rõ suy nghĩ trong lòng của Ngụy Tranh bất quá hắn cũng không muốn để ý, thần thánh sẽ biết sợ khi đi vào hang của kiến hôi sao?

"Sư đệ, ngươi muốn đi Ngụy gia?"

Bạch Nghiệp cau mày nói

"Đúng vậy"

Tần giác khẽ gật đầu cũng không giải thích gì thêm. Thấy vậy, Bạch Nghiệp suy nghĩ một chút, cũng không ngăn cản:

"Được rồi, trở về sớm một chút"

"Ừm"

"Quay về? Ha ha ha, nằm mơ giữa ban ngày sao?"

Trong lòng Ngụy Tranh cười ác độc

"Được rồi, vẫn còn một việc"

Dường như nhớ tới cái gì đó, Tần giác dùng linh lực truyền âm nói với Bạch Nghiệp.

Bạch Nghiệp sững sờ một chút, chợt lộ ra biểu cảm quái dị:

"Yên tâm đi, cứ giao cho ta, sư huynh của đệ rất đáng tin đấy"

Tần Giác: "...."

"Tiền bối, chúng ta khi nào thì đi ?"

Ngụy tranh vội vàng thúc giục

Nghe vậy Tần giác cười như không cười liếc nhìn Ngụy Tranh.

Trong nháy mắt, Ngụy Tranh liền cảm thấy có một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, toàn thân hắn đều run rẩy, không dám lắm lời thêm nữa

"Bây giờ liền đi"

Sau khi dạy dỗ Ngụy Tranh một chút, Tần giác sâu kín nói.

"Chờ một chút"

Bạch nghiệp bỗng nhiên gọi hắn lại:

"Có muốn mang theo đan dược chữa trị vết thương mà ta luyện chế không?"

Tần giác: "...."

Thấy Tần giác trầm mặc, Bạch Nghiệp rất thức thời nhìn về phía Ngụy Tranh:

"Vị bằng hữu này, ta thấy ngươi bị thương không nhẹ chi bằng hai viên đan dược này ta tặng cho ngươi"

Vừa dứt lời, Bạch Nghiệp cong ngón tay khẽ búng, hai viên đan dược màu đen lập tức rơi vào trong tay Ngụy Tranh. Ngụy Tranh đầu tiên hơi sửng sốt nhưng vẫn vội vàng khom người cảm tạ, không ngờ vị Bạch chưởng môn này lại tốt bụng như thế, đối với kẻ địch hào phóng như vậy, Ngụy Tranh vô cùng xúc động.

Cáo từ Bạch Nghiệp, Tần giác cùng đám người Ngụy Tranh lên thuyền Xuyên Vân Linh Chu nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Xuyên Vân Linh Chu chính là Linh khí Thiên giai dùng để phi hành có khả năng đi được vạn dặm trong một ngày, chỉ cần một ngày một đêm là đến được Ngụy gia. Đưa mắt nhìn Xuyên Vân Linh Chu đi xa, đại trưởng lão nhịn không được lo lắng nói:

"Lão Bạch, một mình Tần giác đến Ngụy gia có nguy hiểm quá không?"

"Sẽ không"

Giọng điệu của Bạch Nghiệp vô cùng tự tin.

Tuy rằng hắn cũng không biết thực lực cụ thể của Tần giác nhưng có thể khẳng định bảy năm trước Tần giác đã vượt qua Thiên giai bây giờ đối phó với một Ngụy gia nhỏ bé liền dễ như trở bàn tay.