Chương 26: Trò Chơi Kết Thúc

"Vô dụng, đòn công kích của ngươi căn bản đối với ta vô hiệu ."

Ngụy Long Thao cười lạnh nói:

"Còn hiện tại, đến lượt ta."

Hắn duỗi một ngón tay chỉ hướng Tần Giác,một tia sáng đen lập tức được thắp lên, rồi hóa thành một chùm sáng màu đen bắn về phía Tần Giác, trong đó có xen lẫn khí tức hủy diệt với sự khủng khϊếp đến đáng sợ, thậm chí những nơi nó đi qua liền xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo không rõ hình dáng.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên cánh tay Ngụy Long Thao có đeo một cái vòng màu đen, chùm sáng đen chính là từ bên trong vòng tay đó bắn ra.

"Đó là một kiện Linh khí Chí Tôn khác,Tử Linh Hoàn."

Ngụy Tranh đã triệt để không còn giữ được bình tĩnh, phải biết rằng một kiện Linh khí Chí Tôn đầy đủ rất trân quý, là báu vật của các gia tộc, cường đại như Ngụy gia cũng chỉ có duy nhất ba kiện mà thôi, thế mà hai kiện trong đó đều nằm trên người Ngụy Long Thao.

Nếu như Ngụy Tranh nhớ không nhầm, thì hai kiện Linh khí Chí Tôn này trong quá khứ đều được tổ tiên bảo lưu, nhưng bây giờ chúng lại được trao lại cho Ngụy Long Thao, một thì công kích, một thì phòng thủ, đúng là sự kết hợp hoàn hảo, hơn nữa tu vi của Ngụy Long Thao là Thiên giai trung kỳ, đích xác có thể cùng cường giả Chí tôn cảnh đánh một trận.

Ngay khi Ngụy Tranh cùng đám người kia vẫn còn đang kinh ngạc lẫn cảm thán, thì chùm ánh sáng đen đã đến trước mặt Tần Giác, lực lượng ẩn chứa bên trong chùm ánh sáng này đã vượt xa phạm trù của Thiên giai, thậm chí đã đạt đến cấp độ Chí tôn cảnh , nếu người sử dụng nó ở cấp độ Chí tôn cảnh thì sẽ càng cường đại hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, người hắn gặp lại là Tần Giác.

"Xoẹt xoẹt."

Không một chút dấu hiệu nào, cột sáng màu đen bỗng nhiên giống như bị người ta bổ từ giữa ra, hoàn toàn tránh xa Tần Giác, bay về phía hai bên, thậm chí ngay cả tóc Tần Giác cũng chưa gợn lên.

"Sao lại như vậy, vừa rồi hắn đã làm cái gì?"

Mọi người đều sững sờ.

"Năng lực cũng chỉ thế này thôi sao, hại ta mong đợi nó vô ích."

Lắc đầu, Tần Giác ngừng nói chuyện vô nghĩa, giơ khẩu AK-47 lên, trực tiếp quay đến công suất lớn nhất của nó!

Thịch thịch thịch!

Ngay lập tức, hàng trăm kim quang được bắn ra từ họng súng, che trời lấp đất một mực phi về phía Ngụy Long Thao.

Nếu nói trước đây Tần Giác bắn tỉa từng viên, nhưng hiện tại đạn hoàn toàn tự động,hơn nữa còn là vô hạn!

Ầm ầm ầm.

Ngụy Long Thao căn bản né tránh không kịp, liền bị đoàn sáng vàng dày đặc tấn công đánh lên trên người. Mặc dù trên người có vòng phòng thủ hỗ trợ tuyệt đối, nhưng hắn vẫn bị lực đánh mãnh liệt đẩy bay ra va vào vách đã ở phía xa.

Tần Giác nhìn lướt qua, sau khi xác định trên Huyền Ất Sơn không có tòa kiến trúc nào, lập tức tiếp tục bắn điên cuồng. Cuối cùng, tất cả các chùm ánh sáng được kết nối thành một tia sáng vàng mạnh mẽ.

Ầm ầm ầm.

Dưới lực lượng của tia sáng, ngọn núi phía trước sụp đổ trong nháy mắt, làm rung chuyển cả trời đất, đưa tới vô số ánh mắt chấn động.

"Không tốt, đại thiếu gia gặp nguy hiểm!"

Ngụy Tranh phản ứng muốn ra tay hỗ trợ, nhưng không dám lại gần. tia sáng vàng nhìn có vẻ mảnh khảnh, nhưng thực tế lại uy lực vô cùng. Nếu bị bắn trúng, chỉ sợ nó lập tức có thể gϊếŧ chết hắn.

Giống như Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh không thể can thiệp vào trận chiến của các cường giả Thiên giai. Ngụy Tranh cũng không có biện pháp can thiệp vào cuộc chiến của các cường giả này.

Cùng lúc đó, tia sáng đã bắn tới, Ngụy Long Thao nằm dưới mặt đất đang cố thúc giục Tử Linh Hoàn kháng cự, nhưng lại phát hiện ánh sáng màu đen mà Tử Linh Hoàn bắn ra không thể chống lại chùm sáng vàng kia.

Đáng sợ hơn nữa là Ngụy Long Thao nhìn thấy ánh sáng đỏ xung quanh người hắn đang khẽ run lên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Sở dĩ Ngụy Long Thao dám đứng ra khiêu chiến Tần Giác, là do ỷ vào vòng phòng ngự tuyệt tối của Linh khí Chí Tôn Linh, bất quá ngay cả khi đánh không lại thì hắn cũng coi như là bất khả chiến bại.

Mà bây giờ xem ra, ngay cả vòng Phòng Ngự Tuyệt Đối cũng không thể ngăn cản được công kích của Tần Giác.

"Không, ta không thể chết ở chỗ này!"

Ngụy Long Thao khàn giọng gào thét, vừa muốn giải phóng hết tất cả linh lực buông tay đánh cược một lần của thì tia kim sắc bỗng nhiên tiêu tán.

"Chuyện gì vừa xảy ra?"

Ngụy Long Thao có chút mộng bức.

Không đợi hắn hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có một bàn tay to lớn vô hình đột nhiên bắt lấy hắn, buộc hắn phải rời khỏi mặt đất.

Ngọn núi khổng lồ ban đầu đã sớm biến thành đống đổ nát, còn tạo ra một cái hố sâu không thấy đáy.

"Chậc chậc, thế mà còn chưa chết."

Tần Giác chậc lưỡi thở dài:

"Có vẻ như sát thương của khẩu súng này vẫn còn quá nhỏ."

Không phải Tần Giác không muốn trực tiếp gϊếŧ chết Ngụy Long Thao, mà là khẩu súng này đã đạt đến giới hạn, nếu còn tiếp tục sử dụng e là sẽ phát nổ.

Không có cách, ai bảo lúc trước Tần Giác chế thạo khẩu AK-47 này dùng vật liệu quá kém cơ chứ, không thể chịu được linh lực quá cường đại. Có thể đánh ra công kích mạnh như vậy là do Tần Giác phác họa số lượng phù văn rất nhiều, nếu không loại vật liệu cấp thấp này chỉ có thể chế tạo ra một Linh khí Hoàng giai.

"Bất quá hai kiện Linh khí Chí Tôn trên người ngươi ngược lại là đồ tốt."

Tần Giác như suy nghĩ điều gì.

"Ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Long Thao kinh hãi, trong nháy mắt tràn ngập sự cảnh giác.

Hai kiện Linh khí Chí Tôn này là báu vật của Ngụy gia bọn hắn, chỉ khi hắn ra ngoài lão tổ tông mới phá lệ cho hắn sử dụng, nếu như bị đoạt đi, coi như hắn là thiên tài trăm năm không xuất hiện của Ngụy gia cũng chắc chắn bị trừng phạt.

"Tiền bối, mong ngài thủ hạ lưu tình, tha cho đại thiếu gia, Ngụy gia chúng ta sẽ vô cùng cảm kích."

Thấy thế, Ngụy Tranh vội vàng tiến lên cầu xin tha thứ, thuận tiện đưa Ngụy gia ra mong muốn trấn áp Tần Giác.

Đến lúc này, ngay cả một tên ngớ ngẩn cũng có thể nhìn ra, dù Ngụy Long Thao có đến hai kiện Linh khí Chí Tôn cũng không phải đối thủ của Tần Giác, với lại nhìn dáng vẻ của Tần Giác rất thành thạo điêu luyện, nếu tiếp tục đánh xuống, Ngụy Long Thao nhất định phải chết.

"A, nếu như người thua là ta, ngươi còn đứng lên nói ra câu này sao?"

Tần Giác có chút thích thú hỏi.

"Chuyện này..."

Ngụy Tranh nghẹt thở, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Giác lại hỏi vấn đề này.

Nếu người thua là Tần Giác, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Huyền Ất Sơn chắc chắn sẽ bị xóa sổ, đây vốn là mục đích ban đầu của bọn họ.

"Ta hiểu được."

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Ngụy Tranh, Tần Giác thu hồi khẩu AK-47, nhấp một hớp rượu nhỏ, hờ hững nói:

"Ta cũng đã chơi đủ, có lẽ bây giờ cũng nên kết thúc thôi."

Kiểm tra uy lực của khẩu AK-47 đã hoàn tất, đối phó với Thiên giai võ giả hoàn toàn không vấn đề gì, cho nên, Tần Giác dự định kết thúc trò chơi này rồi.

Khi nói xong lời cuối cùng, Ngụy Long Thao chỉ cảm thấy toàn thân mình mất khống chế, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng khó có thể vận chuyển, phảng phất như không còn thuộc về mình.

Sau đó, Tử Linh Hoàn cùng Phòng Thủ Tuyệt Đối tự động tách ra khỏi người hắn, rơi vào trong tay Tần Giác.

"Đây chính là Linh khí Chí Tôn sao?"

Tần Giác khá tò mò, Huyền Ất Sơn bọn hắn cũng chỉ có mấy món Linh khí Thiên giai mà thôi, còn chưa từng nhìn thấy Linh khí Chí Tôn bao giờ. Trong đó, Tử Linh Hoàn là một chiếc vòng màu đen, trong suốt như pha lê, mà Phòng Ngự Tuyệt Đối là một kiện giáp mềm màu đỏ, toát ra nội lực nồng đậm, nhìn qua liền biết không phải vật phàm.

Ở trung tâm hai món đồ này đều có một đạo phù văn màu vàng, chính là biểu tượng của Linh khí Chí Tôn.

"Trả lại cho ta, đó là của ta!"

Ngụy Long Thao điên cuồng hét lớn, đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng không ai bì nổi lúc trước, bây giờ hắn mới hiểu được khoảng cách chênh lệch của mình với Tần Giác lớn đến mức nào, căn bản thiếu niên trước mắt này chính là quái vật!

Còn có loại vũ khí kì quái kia, nó rõ ràng nhìn qua chẳng khác nào một cây gậy bình thường, nhưng khi bộc phát uy lực thì ngay cả Phòng Ngự Tuyệt Đối cũng không thể gánh được, thế giới này đến cùng là thế nào? có phải sai lầm chỗ nào hay không?

"Tiền bối, hai kiện Linh khí Chí Tôn này là báu vật gia truyền của Ngụy gia ta..."

Ngụy Tranh kiên trì nói ra.

Tại lúc này, hắn hận không thể một tay bóp chết Ngụy Long Thao. Nếu không phải tại Ngụy Long Thao thì sự tình sẽ không tiến triển như thế này.

"Ồn ào!"

Tần Giác tiện tay vung lên, Ngụy Tranh lập tức như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đột nhiên ngã bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

Đối với những người muốn tiêu diệt Huyền Ất Sơn, Tần Giác không có bất kỳ hảo cảm nào, hắn không trực tiếp gϊếŧ chết Ngụy Tranh là đã hạ thủ lưu tình.

Bất quá, Ngụy Long Thao lại không được may mắn như thế.