Keng!
Đi theo đó là một tiếng chói tai của kim thiếc sắt va chạm quyết liệt với nhau, Trương Nhạc cùng Vương Thanh Phong lần lượt rút lui, trong đó Trương Nhạc đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy .
Hai người đều là Huyền giai đỉnh phong, bất phân cao thấp, nhưng vừa rồi Trương Nhạc một mình chém gϊếŧ ba yêu thú Huyền giai, tiêu hao rất nhiều linh lực, do đó, hắn không cách nào đấu lại được Vương Thanh Phong.
"Trương đường chủ, xem ra hôm nay ngươi nhất định phải chết ."
Vương Thanh Phong nhếch miệng cười, thâm trầm nói.
"Hừ! Ngươi quá phí lời rồi!"
Trương Nhạc mặt không biểu cảm, một đao vung ra, lập tức tạo ra một luồng sức mạnh kinh khủng đáng sợ, trên thân đao xuất hiện một vòng ánh sáng màu lục lam, uyển chuyển như thực chất .
Keng!
Lại là một tiếng vang giòn giã khác, Vương Thanh Phong giơ lưỡi kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng ngăn chặn lại đòn tấn công của Trương Nhạc rất thành thạo điêu luyện, cười nói:
"Với thực lực của ngươi căn bản không cần phải tử chiến đến cùng, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Tinh môn, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, thấy thế nào?"
"Vương Thanh Phong, ngươi quá coi thường Trương mỗ rồi,cho dù ta có chết, ta cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Huyền Ất Sơn ."
Trương Nhạc lạnh lùng nói .
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Nói xong, trong cơ thể Vương Thanh Phong đột nhiên bùng phát ra một cỗ linh lực cường hãn, mênh mông thâm thúy, giống như những ngôi sao đầy trời, đó chính là Dẫn Tinh Quyết công pháp tu luyện của Tinh môn.
"Chả lẽ ta lại sợ ngươi!"
Trương Nhạc cũng không hề nhượng bộ chút nào, trong cơ thể cũng bộc phát ra một cỗ linh lực, tỏa lan ra ánh sáng mờ nhạt đó là Thanh Hư Kinh.
Ngay tại khi hai người chuẩn bị phân thắng thua, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hô, hai người nhìn nhau,sau đó mà cùng lựa chọn kéo dài khoảng cách nhau ra, quay đầu nhìn lại .
Chỉ thấy Tần Giác, người trước đó từ đầu đến cuối vẫn không có xuất thủ, không có chiêu thức hoa lệ, cũng không có kinh thiên động địa, Tần Giác chỉ chậm rãi đi đến phía Thâm Uyên Bạch Hổ cùng Ngụy trưởng lão, nhưng khi hắn không ngừng tiến về phía trước, tất cả võ giả Tinh môn ở suốt dọc đường giống như bị lửa đốt cháy, nổ tung tại chỗ mà không có bất kỳ cảnh giác nào, sau đó hóa thành sương máu rồi tiêu tán .
Trương Nhạc xác định mình không có nhìn lầm, tất cả các võ giả Tinh môn đều đã nổ tung!
Đây chính là võ giả cấp bậc Huyền giai!
Ngay cả Ngụy trưởng lão cũng chấn kinh, nhịn không được vuốt vuốt dụi mắt .
Đây là công pháp gì?
Người này có thật chỉ là một thiếu niên hay không?
Chỉ một thoáng, các võ giả Tinh môn còn lại đều hoảng sợ mà lui lại, né tránh để mình không phải trở thành người xui xẻo của vụ nổ kế tiếp.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Không rõ nguyên nhân, Ngụy trưởng lão cảm thấy trái tim đập nhanh .
"Ta đã nói rồi, ngươi có thể gọi ta là bá bá ."
Tần Giác xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến lên, như thể các võ giả Tinh môn chung quanh bị nổ tung hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn.
"Rất tốt, bá bá, ngươi thật là cuồng vọng kiêu ngạo."
Ngụy trưởng lão ngữ khí nghiêm trang nói .
Nghe được câu này, Tần Giác xém chút nữa nhịn không được bật cười, những kẻ đến từ dị giới khác thật đúng là dễ bị lừa .
"Nhưng dừng ở đây thôi."
Thấy Ngụy trưởng lão từ trên người Thâm Uyên Bạch Hổ nhảy xuống, chỉ vào Tần Giác nói:
" Tiểu Bạch, xử lý hắn ."
"Gầm!"
Nhận được mệnh lệnh Thâm Uyên Bạch Hổ lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, hai cánh dang rộng, làm nổi lên một trận gió bão, thổi tóc Tần Giác hất về phía sau, các võ giả khác cơ hồ mắt khó có thể mở ra .
Đây cũng là yêu thú uy năng cấp Địa giai.
So với yêu thú cấp bậc Hoàng giai và Huyền giai thì yêu thú Địa giai có trí thông minh cao nhất, cho dù chúng không thể biểu diễn võ thuật giống con người, nhưng lại biết cách chiến đấu như thế nào, ngoài ra chúng còn có khả năng tấn công cùng phòng ngự mạnh mẽ, võ giả nếu như không có vũ khí, cơ bản rất khó địch nổi lại.
Nhưng khi Tần Giác tham gia Thịnh Hội Chém Yêu, ngay cả một ác thú Thiên giai thậm chí là yêu thú cấp bậc tối cao thì hắn cũng đều đã gặp qua, chứ đừng nói đến một yêu thú Địa giai?
"Hô!"
Sau một khắc, Thâm Uyên Bạch Hổ mở ra miệng to như trong bể máu, phun ra một dòng nước băng lạnh, bắn về phía Tần Giác .
Dòng nước này vừa tiếp xúc với không khí liền ngưng kết thành băng, làm cho nhiệt độ không khí xung quanh cũng bắt đầu nhanh chóng hạ xuống, một số võ giả có trình tu luyện hơi thấp, nhịn không được rùng mình một cái, không thể không sử dụng linh lực để chống cự lại.
Đối mặt với sự công kích của Thâm Uyên Bạch Hổ, mặt Tần Giác không đổi sắc, thân hình liền trực tiếp tránh qua một bên.
"Xùy "
Dòng nước lạnh rơi xuống ở phía xa trên mặt đất, lập tức dữ dội lan tràn, cho dù đó là thực vật hay là tảng đá, tất cả trong nháy mắt đều bị đông thành tượng băng, rõ ràng, con Thâm Uyên Bạch Hổ này là yêu thúc mang thuộc tính Băng.
"Gầm!"
Sau khi bỏ lỡ một chiêu, Thâm Uyên Bạch Hổ phẫn nộ gào thét, lại liên tiếp phun ra mấy dòng nước lạnh, ý đồ muốn biến Tần Giác thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, nhưng vô luận Thâm Uyên Bạch Hổ cố gắng như thế nào, Tần Giác cuối cùng đều dễ dàng tránh né được, giống như Thâm Uyên Bạch Hổ cố ý tránh hắn ra.
"Ngươi cũng chỉ biết tránh hay sao?"
Sắc mặt Ngụy trưởng lão âm trầm, cảm giác Tần Giác hoàn toàn đang đùa bỡn với Thâm Uyên Bạch Hổ .
Lời vừa nói ra, Tần Giác thật sự dừng lại, đứng tại chỗ, thuận tiện uống một hớp rượu, như thể không có để Thâm Uyên Bạch Hổ vào trong mắt.
"Hô!"
Bị khıêυ khí©h, Thâm Uyên Bạch Hổ giận dữ, lập tức lại lần nữa phun ra một ngụm dòng nước lạnh, so với bất kỳ lần nào trước đó mạnh hơn, cho dù là võ giả Địa giai nếu khi bị đánh trúng vào không chết thì cũng tàn phế!
"Sư thúc tổ, cẩn thận!"
Trương Nhạc vội vàng hô .
Nhưng mà Tần Giác vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, dường như căn bản không nghe thấy lời Trương Nhạc nhắc nhở .
"Ngu xuẩn!"
Ngụy trưởng lão cười nhạt .
Mắt thấy dòng nước sắp rơi trên người Tần Giác, Tần Giác bỗng nhiên giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng vung lên .
"Xoẹt xẹt!"
Đám người chỉ cảm thấy một trận gió lốc lớn thổi qua,dòng nước lạnh do Thâm Uyên Bạch Hổ phun ra liền biến mất tiêu tan trong không khí.
"Làm sao có thể?"
Ngụy trưởng lão tự lẩm bẩm, không thể tin nổi.
Chỉ có tiện tay vung lên, liền đánh tan dòng nước lạnh đủ để làm trọng thương võ giả Địa giai, đây là loại tu luyện gì? Thiên giai?
Trước khi Ngụy trưởng lão hiểu được, Tần Giác đã phản ra một quyền, trong chốc lát bầu trời hình như có sấm sét hiện lên, chiếu sáng sông núi mặt đất một cách khủng khϊếp.
Khi "sấm sét" rơi xuống, nửa người trên của hung thần ác sát Thâm Uyên Bạch Hổ đã biến mất, máu tươi vẩy ra ra hơn mười mét, nhìn thấy mà giật mình .
"Chết ... Chết?"
"Bịch".
Thâm Uyên Bạch Hổ còn sót lại bốn chân rơi thẳng ngã trên mặt đất, như thể nói cho người khác biết, nó xác thực đã tồn tại.
Một cú đánh đã gϊếŧ được yêu thú Địa giai!
Toàn khung cảnh trở nên tĩnh mịch!
Ai có thể nghĩ tới, mới vừa rồi còn không ai bì nổi với Thâm Uyên Bạch Hổ thế mà đã chết như vậy .
Cho dù Trương Nhạc biết Tần Giác rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ rằng Tần Giác lợi hại đến mức trình độ này .
Trước đó Triệu Nhược Thành mong muốn được khiêu chiến với Tần Giác, trong lòng không ngừng thấy may mắn, loại tồn tại này chỗ nào hắn có thể trêu chọc?
Ở nơi xa, Lạc Vi Vi miệng nhỏ khẽ nhếch, cơ hồ không thể tin được vào con mắt mình.
Các đạo sư cùng võ giả của hội trường nhánh đồng thời trợn mắt há hốc mồm sững sờ, đây chính là sư thúc tổ sao? Khó trách có thể trở thành sư đệ chưởng môn!
Nếu như nói bọn người Trương Nhạc chỉ là đang sốc thuần túy, như vậy thì Vương Thanh Phong cùng các võ giả Tinh môn lại là đang sợ hãi kinh hoàng!
Nhất là Vương Thanh Phong, toàn thân khống chế không nổi run rẩy, giống như đứng cũng không vững, hắn nghĩ mãi mà không rõ, chuyện này làm sao có thể biến thành như thế.
Đương nhiên, giờ phút này người kinh hãi nhất, không phải Ngụy trưởng lão thì là ai nữa.
Làm chủ nhân của Thâm Uyên Bạch Hổ, không ai biết sức mạnh của Thâm Uyên Bạch Hổ rõ ràng hơn hắn, hắn được phép có thể cưỡi thú, cũng dựa vào sự hỗ trợ của gia tộc trưởng lão.
Nhưng mà, bây giờ lại bị một thiếu niên trước mắt dùng một quyền đấm chết!
Đang nói đùa à?
"Không có khả năng! Tuyệt đối không khả năng!"
Nửa ngày, Ngụy trưởng lão đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
"Giả, đều là giả, ha ha ha, tuyệt đối không thể."
Đám người: "..."
Người này không phải bị điên rồi chứ?
"Tiếp đó, đến phiên ngươi ."
Tần Giác xoay người, nhìn về phía Ngụy trưởng lão .
Không khí trong nháy mắt bóng băng ngay lập tức.