Chương 10: Trong Tiểu Thuyết Đều Viết Như Thế Này

"Cứu mạng! Nơi này có Huyền giai yêu thú!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong Hắc Sâm Lâm, xen lẫn sợ hãi nồng đậm.

"Có lầm hay không, tại sao có thể có Huyền giai yêu thú!"

Ở đằng xa, một đệ tử mới khác kinh ngạc kêu lên.

"Chết chắc rồi chết chắc rồi!"

"Mau trốn!"

"..."

Chỉ trong hai phút đồng hồ ngắn ngủi, mười mấy con Huyền giai yêu thú đột nhiên xuất hiện ở khu vực này và toàn bộ mục tiêu của chúng đều nhắm vào các đệ tử mới kia, như thể đang cố ý nhắm vào bọn hắn.

May mà đệ tử mới có thể chèo chống đến bây giờ cũng không tính là quá kém, gần như lúc Huyền giai yêu thú xuất hiện trong nháy mắt liền kích hoạt ngọc bài, triệu tập đạo sư.

Dù vậy, vẫn có không ít đệ tử mới bị tác động, bị trọng thương nặng nề.

"Đáng chết! Huyền giai yêu thú nơi nào đến nhiều như vậy!"

Sau khi một đạo sư cứu một đệ tử mới gần như bị yêu thú xé nát, nhịn không được mắng.

Theo lịch luyện trong quá khứ, không phải là không có sai lầm xuất hiện yêu thú cao giai, nhưng xuất hiện nhiều như vậy là lần đầu tiên chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ.

Mặc dù các đạo sư đều là Huyền giai võ giả, thực lực thâm hậu, nhưng dưới loại tình huống này muốn gϊếŧ chết một con Huyền giai yêu thú căn bản không có khả năng, huống chi có tới mười mấy con.

"Nhanh thông báo cho võ giả phân đường và Trương đường chủ!"

Việc đã đến nước này, đầu tiên phải đảm bảo sự an toàn của các đệ tử mới, về phần vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều yêu thú Huyền giai như vậy chỉ có thể truy xét sau.

"Bá!"

Vừa dứt lời, một âm thanh gào thét từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến, ngay sau đó người đạo sư nhìn thấy yêu thú hung thần ác sát bị một chùm kim quang đánh trúng, sau đó toàn bộ thân thể nổ tung hóa thành tro tàn, thậm chí ngay cả yêu tinh cũng đều không còn lại.

Gϊếŧ Huyền giai yêu thú trong một cú đánh!

"..."

Cả đạo sư lẫn đệ tử mới toàn bộ đều trợn mắt hốc mồm.

"Chẳng lẽ là ... sư thúc tổ?"

Đạo sư há to miệng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ phát hiện âm thanh xé gió kia đã sớm đã đi xa.

"Thật là phiền phức."

Cùng lúc đó, Tần Giác nhếch miệng, dứt khoát ngừng lại trên không trung, vung ra mười mấy đạo kim quang, những kim quang này chia thành các hướng khác nhau rơi xuống, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đánh gϊếŧ tất cả Huyền giai yêu thú.

So với những nhân vật chính thích cố ý che giấu tu vi, Tần Giác không quan tâm đến việc bộc lộ thực lực của mình, chỉ là trong quá khứ hắn luôn ở Huyền Ất Sơn, không cần thể hiện thực lực mà thôi.

"Đã giải quyết."

Phủi tay, Tần Giác lấy bầu rượu ra, trực tiếp quay người rời đi.

Mà phía dưới nhiều đạo sư và đệ tử mới mắt thấy cảnh tượng này đều là kinh ngạc há to mồm, mất một lúc lâu mới phản ứng được.

Bởi vì trận này xảy ra biến cố bất ngờ, dẫn đến lịch luyện cuối cùng cũng buộc phải dừng lại.

Cho dù Tần Giác kịp thời hành động, diệt sát mười mấy con yêu thú Huyền giai, nhưng vẫn cũ có không ít đệ tử mới bị thương, nhất là bây giờ không biết những yêu thú Huyền giai có xuất hiện càng nhiều, nhất định phải chú ý cẩn thận hơn.



Không bao lâu, tất cả đệ tử mới dưới sự bảo vệ của đạo sư toàn bộ an toàn rời khỏi Hắc Sâm Lâm, bao gồm cả Lạc Vi Vi, trong đó các đệ tử bị thương được đưa đi chữa trị, còn các đệ tử còn lại tập trung tại quảng trường.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Trương Nhạc trầm giọng hỏi.

Sự xuất hiện đột ngột của nhiều yêu thú Huyền giai như vậy, là đường chủ Trương Nhạc không khỏi có cảm giác tội lỗi, cho nên tâm tình hắn hiện tại phi thường xấu.

Nếu như không phải Tần Giác sớm phát giác được điều đó, hậu quả khó mà lường được!

"Không biết, chúng ta mấy ngày trước vừa mới loại bỏ, nơi này căn bản không có yêu thú Hoàng giai cấp thấp trở lên hoạt động ..."

Võ giả phân đường bị hỏi thăm đầu đầy mồ hôi, trong lòng run sợ nói.

"Không có quan hệ gì với bọn họ."

Tần Giác uống một hớp rượu, nói:

"Chút yêu thú kia là do có người cố tình đuổi chạy tới."

"Cố tình đuổi tới?"

Trương Nhạc sững sờ, chợt sắc mặt đại biến:

"Chẳng lẽ có người trong bóng tối nhằm vào Huyền Ất Sơn ta?"

Phải biết, Huyền Ất Sơn hàng năm đều tổ chức chiêu mộ đệ tử mới đến Hắc Sâm Lâm lịch luyện, đối với một võ đạo tông môn mà nói, đệ tử mới không thể nghi ngờ là quan trọng nhất, nếu có người dùng chút đệ tử mới này để ra tay, như vậy đối với Huyền Ất Sơn sẽ gây ra một đả kích cực kỳ nặng nề, thậm chí xuất hiện tình huống xấu.

Chính vì vậy, lịch luyện lĩnh đội phụ trách đệ tử mới hàng năm đều là Địa giai cấp bậc trưởng lão, để tránh tình huống ngoài ý muốn xuất hiện.

"Trước mắt, đúng là như vậy."

Tần Giác khẽ gật đầu.

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Một đạo sư bên cạnh nhịn không được hỏi.

Nơi này chỉ là một tòa phân đường, không phải sơn môn Huyền Ất Sơn, nếu như bị các thế lực khác công kích, chỉ sợ rất khó ngăn cản.

"Ha ha, chờ những kẻ trong bóng tối tự mình đi ra, vì bọn hắn chưa thành công, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ."

Tần Giác bình chân như vại nói.

Mặc dù linh hồn Tần Giác đến từ Địa Cầu, nhưng hắn đã sống ở thế giới này mười năm, cùng với trạng thái tâm trí do sức mạnh bất khả chiến bại mang lại, khiến Tần Giác gặp bất cứ chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, lần này cũng không ngoại lệ.

Dù sao, trong tiểu thuyết đều viết như thế này.

"Muốn thông báo cho sơn môn không?"

Trương Nhạc thận trọng nói.

"Không cần."

Tần Giác lạnh nhạt nói:

"Có ta ở đây là được rồi."

Trương Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới cảnh Tần Giác vừa rồi dễ dàng diệt sát mười mấy con Huyền giai yêu thú, cuối cùng vẫn thức thời ngậm miệng.

Phân đường võ giả còn lại nghe vậy, liền bày ra tư thế chờ đợi, chuẩn bị nghênh đón.

"Địch nhân" trong miệng Tần Giác.

Đúng như Tần Giác dự đoán, không bao lâu trong Hắc Sâm Lâm quả nhiên xuất hiện mười mấy con Huyền giai yêu thú, với lại toàn bộ đều đạt đến Huyền giai trung cấp!

Đội hình này, dù cho trong võ đạo tông môn cũng là một lực lượng không thể khinh thường, nếu như rời khỏi Hắc Sâm Lâm, đủ để gây ra một thảm họa.

"Rống!"

Đi cùng với tiếng thú gầm đinh tai nhức óc vang lên là một con yêu thú toàn thân trải rộng vảy giáp dẫn đầu xông ra từ Hắc Sâm Lâm, tựa như là có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến phân đường, dọa rất nhiều người đệ tử mới toàn thân phát run, gần như nhịn không được quay người chạy trốn.

"Tìm chết!"

Một số người đóng giữ phân đường võ giả lập tức nghênh đón tiếp lấy, bọn họ đều là võ giả cấp bậc Huyền giai, lại thường xuyên cùng chiến đấu, phối hợp cực kỳ ăn ý, muốn gϊếŧ một con Huyền giai yêu thú cấp trung cũng không khó.

"Rống!"

"Rống!"

"Rống!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, trong Hắc Sâm Lâm lại liên tiếp xông ra mười mấy con Huyền giai yêu thú cấp trung, từng con đều hung thần ác sát, dữ tợn vô cùng.

"Toàn thể phân đường võ giả nghe lệnh, theo ta cùng nhau tiêu diệt chút yêu thú này!"

Trương Nhạc chợt quát một tiếng, ngữ khí không thể nghi ngờ.

"Vâng!"

Trong lúc nhất thời, cả đạo sư lẫn võ giả phân đường giữ nơi đây, toàn bộ đều cùng yêu thú đánh nhau, bộc phát tầng tầng linh lực kinh khủng.

Sau khi được thăng cấp Huyền giai, vô luận là võ giả hay yêu thú, đều có thể giải phóng linh lực, gϊếŧ người trên không, bởi vậy khi Huyền giai chiến đấu ở giữa ngay cả Hoàng giai căn bản cũng không có cách nhúng tay vào, chứ đừng nói đến những người đệ tử mới thiếu kinh nghiệm thực chiến này, lúc này chỉ có thể quan sát từ đằng xa.

Trương Nhạc không hổ là võ giả cấp bậc Huyền giai đỉnh phong, hắn cầm trong tay một cây đại đao, một mình ngăn chặn ba con yêu thú, hơn nữa nhìn rất thành thạo điêu luyện, vững vàng nắm chắc thế thượng phong.

Nói cho cùng,yêu thú chưa đạt tới cấp bậc Địa giai, cũng chỉ là đồ có sức mạnh mà thôi, so với những võ kỹ nhân loại nắm giữ các loại bí pháp, dù cho phòng ngự mạnh hơn, vẫn thua kém rất nhiều.

Huống chi, là đường chủ đóng giữ nơi đây Trương Nhạc thường xuyên đối phó với yêu thú, biết rõ nhược điểm chút yêu thú này thế nên biết cách gϊếŧ chết bọn chúng như thế nào.

Chiến đấu vẻn vẹn kéo dài chừng ba mươi phút, với sự dẫn trước về số lượng và thực lực, mười mấy con Huyền giai yêu thú rất nhanh bị chém gϊếŧ, chỉ là có mấy phân đường võ giả bị thương nhẹ, các võ giả còn lại tiêu hao không thấp, có chút suy yếu.

"Ha ha ha, không hổ là Trương đường chủ, quả nhiên lợi hại!"

Đột nhiên, tiếng cười quỷ dị truyền đến.

Mọi người giật mình, vội vàng nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy một nam tử hắc bào chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài Hắc Sâm Lâm, mĩm cười nhìn về phía này.