Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Địch Kiếm Vực

Chương 42: Huyễn cảnh mê thất? (*)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa canh giờ thoáng chốc trôi qua, sau khi mọi người nghỉ ngơi xong thì Thiên trưởng lão trên kiếm đài cũng mở hai mắt, ánh mắt quét xuống một nghìn đệ tử đứng thẳng bên dưới, khi nhìn thấy Dương Diệp thì ánh mắt hơi ngừng lại, khẽ gật đầu, sau đó cao giọng nói: “Cửa thứ hai chính là kiểm tra ý chí kiếm đạo của các ngươi, đi theo ta!” Nói xong xoay người đi ra phía sau.

Nghe vậy một nhìn tên thiếu niên vội vàng đi theo. Không chỉ có một nghìn thiếu niên này, ngay cả những thiếu niên bị loại bên cạnh cũng đi theo. Tuy rằng bọn họ đã bị loại nhưng Kiếm tông vẫn cho phép bọn họ ở lại theo dõi.

“Mê huyễn trận sao?”

Ở chỗ nào đó, thiếu niên nốt ruồi khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó cũng đi theo. Những đệ tử trên ngoại môn bảng phía sau cũng vội vàng đi theo luôn.

Không tới một hồi, dưới sự dẫn dắt của Thiên trưởng lão, mọi người đi tới trước một vòng sáng đổi màu khổng lồ. Vòng sáng đổi màu rất lớn, chứa mấy nghìn người cũng không thành vấn đề. Ở bên trong vòng sáng lóe lên đủ loại phù văn, đồng thời các loại phù văn còn chuyển động dựa theo quỹ đạo nào đó.

“Đây là mê huyễn trận!” Nhìn vòng sáng trước mắt, Dương Diệp thấp giọng nói.

Mê huyễn trận hắn đã từng nghe qua, nghe nói là do một trận pháp sư rất lâu trước đây của Kiếm tông chế tạo, trong đó còn có rất nhiều phù văn có tác dụng kỳ dị do phù văn sư khắc vào, bởi vì có những phù văn đó mà người tiến vào sẽ gặp một loại ảo cảnh, cho nên vòng sáng này được gọi là mê huyễn trận.

Có điều ảo cảnh mà mê huyễn trận này sinh ra so với ảo cảnh của vòng tay mà hắn đưa cho Tô Thanh Thi sinh ra có chút chênh lệch, bởi vì mê huyễn trận này chỉ khảo nghiệm ý chí của con người, ở trong ảo cảnh bị thương cũng không liên quan tới hiện thực, mà vòng tay hắn đưa cho Tô Thanh Thi thì sẽ thật sự làm cho người đó cũng bị thương ở ngoài hiện thực!

Thiên trưởng lão xoay người nhìn mọi người, nói: “Trận này gọi là mê huyễn trận, từ lúc bắt đầu khởi động trận pháp đến khi hết ba nén hương vẫn chưa thể tỉnh lại thì bị loại. Bây giờ đi vào đi!”

Nghe vậy một nghìn thiếu niên vội vã tiến vào trong vòng sáng, sau đó chờ đợi ảo cảnh xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy mọi người tiến vào vòng sáng, Thiên trưởng lão trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, tất cả đều là hư ảo!” Nói xong vung tay phải lên, một tấm phù lục bay lên phía trên vòng sáng, sau một khắc, phù văn trong vòng sáng màu xanh bắt đầu chuyển động.

Thiên địa hoán chuyển, cảnh tượng trước mắt biến đổi, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì viền mắt Dương Diệp nhất thời đỏ lên.

Thành thị quen thuộc, con đường quen thuộc, ngôi nhà bằng đá quen thuộc, tất cả đều quen thuộc, đây chính là An Nam thành. Mà ngôi nhà đá trước mắt này chính là ngôi nhà hắn sống từ lúc nhỏ tới lớn.

Những gì trước mắt hắn đều vô cùng quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không lạc đường.

Dương Diệp chậm rãi đi tới chiếc ghế gỗ dài trước căn nhà đá, nhìn nó ánh mắt Dương Diệp dần dần trở nên ướt lên. Trước kia hắn cùng với muội muội và mẫu thân hay ngồi trên chiếc ghế này, mẫu thân ngồi ở giữa một bên thêu thùa, một bên để cho hắn và muội muội xoa chân cho người.

Sau một hồi lâu, ánh mắt hắn dời đi nhìn về một bức tranh được vẽ bằng than trên vách đá. Thấy bức tranh này, trong lòng Dương Diệp có chút ấm áp, mũi cũng có chút cay cay. Nội dung bức tranh là một tiểu cô nương tóc tết thành hai bím nắm một đứa bé trai, tiểu cô nương chính là muội muội Tiểu Dao của hắn, mà đứa bé trai kia tất nhiên là hắn. Chỉ là không biết ai vẽ thêm trên đầu đứa bé trai hai cái bím tóc nữa làm cho bé trai biến thành một tiểu cô nương.

Bức tranh này không phải do người khác vẽ mà chính là do hắn vẽ. Còn hai bím tóc trên đầu bé trai là trò đùa của Tiểu Dao.

“Két!”

Đúng lúc này, cửa ngôi nhà đột nhiên mở ra, một tiểu cô nương chừng 15, 16 tuổi và một người phụ nữ chừng 30 tuổi bước ra.

Tiểu cô nương thắt hai bím tóc, ăn mặc một chiếc váy cũ nhưng cực kỳ sạch sẽ, lông mi hình lá liễu, đôi mắt linh động, chiếc mũi tinh xảo, tuy rằng ăn mặc cũ nát nhưng không thể che dấu được dung nhan thanh tú của nàng.

Mỹ phụ (*) cũng mặc một chiếc váy cũ nhưng cũng cực kỳ sạch sẽ, khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, làn mi lá liễu, vóc người tinh tế đầy đặn, chỉ là trên gương mặt và trên tay hiện đầy vết tích phong sương, đặc biệt là đôi tay kia, ở xa cũng có thể nhìn thấy vết chai dày đặc.

Khi tiểu cô nương thấy Dương Diệp thì hai mắt nàng sáng lên, sau đó một chút thì lại đỏ lên, nàng chạy đến trước mặt Dương Diệp ôm chặt lấy hắn, nói: “Ca, sao bây giờ ca mới trở về, sao bây giờ mới về…” Mới nói tới đó tiểu cô nương đã khóc không thành tiếng.

Tay của Dương Diệp dừng giữa không trung một lúc lâu, khi cảm giác được nước mắt trước ngực thì rốt cục hai tay cũng rơi xuống trên lưng tiểu cô nương, sau đó Dương Diệp vô ý thức nói: “Không phải ca đã về rồi sao? Đừng khóc nữa, khóc nữa Tiểu Dao sẽ trở thành con mèo xấu, khó coi lắm.”

“Muội mặc kệ, muội mặc kệ, ai bảo ca hai năm không chịu về lần nào, ai bảo ca hai năm không chịu về lần nào, muội cứ khóc cho ca áy náy chết…” Tiểu cô nương rúc đầu vào trong lòng Dương Diệp, khóc không ra tiếng.

Lúc này mỹ phụ cũng đi tới trước mặt Dương Diệp, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, sau đó lại vuốt ve gương mặt hắn, trên mặt hiện ra vẻ từ ái, ôn nhu nói: “Mấy năm nay con ở Kiếm tông chịu khổ cực, bây giờ quay về là tốt rồi, đợi mẫu thân đi làm cho con món thịt chua ngọt con thích ăn nhất.”

“Mẫu thân!” Dương Diệp mũi cay cay, hai mắt lại ướt lên, nói: “Mấy năm nay để người chịu khổ rồi, mẫu thân yên tâm, từ nay về sau con sẽ không để cho người và Tiểu Dao bị khổ nữa. Con hứa!”

“Đứa ngốc!” Mỹ phụ mỉm cười nói: “Chỉ cần con và Dao nhi sống được tốt, nương cho dù ăn khổ nhiều hơn cũng nguyện ý. Được rồi, khó có khi con trở về, không nói những chuyện này nữa, nương đi làm thịt chua ngọt cho các con, Dao nhi là muốn ăn món này lắm đấy!”

“Con đâu có chứ!” Dao nhi ngẩng đầu lên chối cãi.

Nhìn trên mặt Tiểu Dao còn vương nước mắt trong suốt, mỹ phụ và Dương Diệp nhất thời cười lên.

Ngoài hiện thực, trong vòng sáng màu xanh chỉ còn lại một mình Dương Diệp. Những người khác nếu không phải tỉnh lại thì cũng đã hoàn toàn đánh mất chính mình trong ảo cảnh.

Lúc này ánh mắt mấy nghìn người xung quanh đều rơi vào trên người Dương Diệp đang đứng giữa vòng sáng, có ánh mắt khinh thường, có ánh mắt hả hê, có ánh mắt hiếu kỳ, còn nhiều loại khác nữa.

Thiên trưởng lão nhìn lư hương trên bàn đá trước vòng sáng màu xanh, trong lư hương, nén hương còn lại duy nhất đã cháy hơn một nửa, mà Dương Diệp vẫn chưa tỉnh lại, Thiên trưởng lão kìm lòng không được nắm chặt hai tay lại. Đồng thời trong lòng vô cùng nghi hoặc, ý chí của Dương Diệp như thế nào lão rõ ràng nhất, từ nhỏ lớn lên trong đau khổ, đi tới Kiếm tông, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng hắn cũng chưa từng bỏ qua, ý chí này có thể nói yếu sao?

Như vậy nhất định không thể là yếu, thế nhưng vì sao Dương Diệp vẫn chưa tỉnh lại? Hơn nữa nếu như Dương Diệp đã hoàn toàn trầm luân trong đó thì hắn đã bị loại bỏ mới đúng, bây giờ hắn còn đứng trong đó, trên mặt vẫn rất bình tĩnh không gì sánh được, vậy là vì sao chứ?

Không chỉ có Thiên trưởng lão nghi hoặc, ngay cả là Phùng Vũ và Tào Hỏa cũng nghi hoặc không giải thích được, điều này quá không hợp lý!

Ở nơi nào đó, thiếu niên có nốt ruồi nhìn Dương Diệp giữa sân trầm giọng hồi lâu rồi nói: “Có chút ý tứ đấy!”

Thiếu niên mặt tròn bên cạnh gã cũng gật gật đầu, nói: “Đúng là có chút ý tứ!”

Nghe được lời hai người nói, Liễu Thanh Vũ ở phía sau hai người cười nhạt một tiếng, có ý tứ? Loại người ý chí không vững vàng này quả thật là có chút ý tứ. Đồng thời y có chút hối hận đã thành lập ước hẹn ba tháng kia với Dương Diệp, loại phế vật này thật không đáng y xuất thủ.

Bất tri bất giác, nửa nén hương lại mất đi một phần hai, thế nhưng Dương Diệp vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc này Giang Nguyên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần một bên mở hai mắt ra, sau đó đi tới trước mặt Thiên trưởng lão, ôm quyền nói: “Thiên trưởng lão, theo tại hạ thấy thì lúc này người kia đã trầm luân trong ảo cảnh rồi, người như vậy không có tư cách trở thành đệ tử Kiếm tông, nên loại trực tiếp luôn.” Vốn gã còn có chút mong chờ với Dương Diệp, nhưng thấy Dương Diệp ở lâu trong ảo cảnh như vậy mà chưa ra, gã không khỏi có chút thất vọng. Đợi trong ảo cảnh lâu như thế, người như này ý chí không kiên định, không có tư cách làm nền cho hắn.

“Loại, loại trực tiếp đi, hắn dựa vào gì mà bắt chúng ta chờ hắn chứ?”

“Đúng vậy, loại người ý chí không kiên định này Kiếm tông nhận làm gì chứ? Nhận làm sai vặt sao?”

“Làm sai vặt? Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thiếu niên kia chính là đệ tử tạp dịch của Kiếm tông, có người nói trước kia hắn cũng là đệ tử ngoại môn, nhưng mà không ai ngờ được sau một năm vẫn không thể thành huyền giả, cuối cùng bị giáng xuống làm đệ tử tạp dịch, còn được gọi là phế vật đệ nhất Kiếm tông!”

“Gì? Là đệ tử tạp dịch thật sao? Loại, loại đi! Ta không muốn thành đệ tử đồng môn với người như thế!”

“Đúng thế, thành đồng môn với người như thế, sau này ra ngoài ta cũng thấy xấu hổ khi nói mình là đệ tử Kiếm tông…”

“…”

Trong lúc nhất thời, vốn trên sân đang yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào. Trong đó lớn tiếng kêu gào loại bỏ Dương Diệp không chỉ có những thiếu niên đã qua cửa, còn có những đệ tử bị loại xung quanh nữa.

Đệ tử đã qua cửa kêu gào loại bỏ, đương nhiên là thấy xấu hổ khi làm đồng môn với Dương Diệp, mà những đệ tử bị loại có hơn một nửa là gây rối, mang tâm lý ta bị loại thì ngươi cũng bị loại đi.

Thiên trưởng lão lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Nguyên, nếu như không phải bởi vì đối phương là người tỉnh lại đầu tiên, lại mới 16 tuổi đạt tới Cửu phẩm huyền giả thì lão đã không do dự quát cho một trận. Thế nhưng nghĩ tới thiên phú của đối phương, lão chỉ có thể ngăn tức giận trong lòng lại, ánh mắt bỏ qua Giang Nguyên liếc nhìn mọi người, nói: “Yên lặng, Kiếm tông có quy định của Kiếm tông, nói ba nén hương thì chính là ba nén hương, cứ chờ đó cho ta. Không muốn chờ thì lập tức cút xuống núi đi!”

Thấy trưởng lão nóng giận, mọi người nhất thời không dám nói gì nữa, tất cả trở nên yên tĩnh lại. Cho dù như thế nào thì bây giờ bọn họ vẫn chưa có năng lực phản lại trưởng lão ngoại môn.

Giang Nguyên trong lòng cũng cả kinh, gã biết đã đắc tội trưởng lão ngoại môn trước mắt này rồi. Chẳng qua trong chốc lát gã liền không thèm để ý nữa, gã tin tưởng chỉ cần lộ ra con bài chưa lật thì sẽ có trưởng lão khác lôi kéo gã. Nghĩ vậy Giang Nguyên nghiêng người lui qua một bên, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dương Diệp đã trở nên bất thiện.

***

(*) huyễn cảnh mê thất: lạc lối trong ảo cảnh

(**) mỹ phụ: người phụ nữ xinh đẹp
« Chương TrướcChương Tiếp »