Chương 9: Lỡ Tay

Khu rừng nhỏ yên tĩnh có một con đường nhỏ uốn lượn.

Cuối con đường là một căn phòng trúc lịch sự tao nhã.

Một lão giả chừng năm mươi tuổi ngồi ngay ngắn giữa ghế trúc, lão phe phẩy cái quạt hương bồ . Tay đang bưng lấy một cái ấm trà, hình như đang rất tự đắc cười một mình.

Bỗng nhiên vẻ an nhàn trên mặt lão biến mất, lông mày hơi nhíu lại.

Vài tiếng bước chân từ xa truyền tới, dọc theo con đường nhỏ nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh lão giả.

- Hừ, có chuyện gì?

Lão giả tuy rằng bất mãn có người quấy rầy sự thanh tĩnh của mình, nhưng vẫn mở mắt nói với giọng không kiên nhẫn.

Nhung Dực Diệu dẫn Nhung Khải Hoàn tới gần rồi vội vàng nói:

- Tộc lão, linh đường có một chuyện, xin ngài làm chủ cho.

Lão giả vung tay lên nói:

- Có chuyện gì thì đi tìm tộc trưởng. Hừ, lão phu đến linh đường bất quá chỉ là treo bảng hiệu mà thôi, không có hứng thú quản việc vớ vẩn của các ngươi.

Nhung Khải Hoàn ở một bên âm thầm buồn cười, lão giả này thẳng thắn đáng yêu thật.

Nhung Dực Diệu lộ vẻ xấu hổ, hắn cười khổ một tiếng nói:

- Tộc lão, nếu là những chuyện khác, tiểu chất sẽ tự mình làm chủ. Nhưng việc này nếu không bẩm báo ngài, ngày sau ngài chắc chắn sẽ không để cho tiểu chất sống khá giả.

Lão giả liền giật mình, lão chỉnh tư thế ngồi trên ghế nghiêm nghị lại, nhưng ánh mắt của lão lại không có nét lăng lệ ác liệt, cũng không có cái gì gọi là không tha xâm phạm uy nghiêm...Mà hoàn toàn chỉ có dáng vẻ của một lão nhân bình thường.

Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy thái độ cung kính của Nhung Dực Diệu đối với lão cũng biết được địa vị của lão giả này không tầm thường.

Ánh mắt lão dừng lại trên người Nhung Dực Diệu cùng Nhung Khải Hoàn một chút, rồi chậm rãi nói:

- Ngươi mang theo tiểu gia hỏa này tới đây là gì? À! Hẳn là nó có tư chất Linh giả phải không?

Thời điểm nói những lời này, lão rốt cục đã cảm thấy một tia hứng thú.

Nhung gia khai chi tán diệp trong phạm vi trăm dặm là một cỗ thế lực khổng lồ. Nhưng mà số lượng Linh giả mà gia tộc có thể mời chào chưa bao giờ vượt quá 30 người.

Lão giả là một vị đại lão chính thức bên trong Nhung gia, vì thế đối với hưng suy của gia tộc rất quan tâm.

Nhung Dực Diệu mỉm cười nói:

- Tộc lão, đây là Nhung Khải Hoàn đệ tử trực hệ của Nhung gia chúng ta.

Hắn quay đầu lại nói với Nhung Khải Hoàn:

- Khải Hoàn, nhanh bái kiến Kiệt Hiên tộc lão.

- Vâng, bái kiến Kiệt Hiên tộc lão.

Nhung Khải Hoàn bước tới một bước, cung kính quỳ sát đất.

Nhung Kiệt Hiên tự nhiên nhận một lạy của hắn rồi cười nói:

- Đứng lên đi, ngươi đã có được tư chất Linh giả, là người cực kỳ quý trọng, dưới gối có ngàn vàng, không được dễ dàng quỳ.

- Vâng!

Nhung Dực Diệu cười hắc hắc, hắn bước tới bên cạnh thêm chút lửa:

- Tộc lão, nếu như Khải Hoàn chỉ có tư chất Linh giả bình thường thì tiểu chất cũng không dám đưa hắn đến gặp ngài.

Nhung Kiệt Hiên nhướng mày kinh ngạc hỏi:

- Sao? Tư chất của hắn đạt tới mức nào?

Nhung Dực Diệu giật mình rồi cười khổ nói:

- Tiểu chất không cách nào phán đoán, xin ngài tự mình khảo thí.

- Cái gì?

Nhung Kiệt Hiên hồ nghi nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu gia hỏa này bình thường làm việc rất nhanh nhẹn, như thế nào hôm nay lại trở nên ấp a ấp úng như đàn bà thế?

Nhung Dực Diệu nhìn ra sự nghi hoặc của tộc lão, hắn vội vàng nói:

- Ý của tiểu chất là tư chất của Khải Hoàn, tiểu chất chưa từng gặp qua, vì thế không biết xếp ở mức độ nào.

Lông mày của Nhung Kiệt Hiên mày đột nhiên giương lên, nếu như nói lão còn hơi tức giận vì có người quấy rầy mình tĩnh tu, nhưng hiện giờ chút cảm xúc đó đã không cánh mà bay mất rồi.

- Khải Hoàn, biểu diễn lại quá trình thu nạp linh lực vào cơ thể mình cho tộc lão xem đi.

Nhung Dực Diệu trầm giọng phân phó.

Nhung Khải Hoàn biết rõ giờ phút này không phải là thời điểm ẩn dấu, cơ hội này rất khó có được, nếu như không thể biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình thì sau này dù có hối hận cũng không kịp.

Hít sâu một hơi, Nhung Khải Hoàn đem ý thức ngưng tại ấn đường.

Phảng phất là cảm nhận được hắn triệu hoán, vô số khí lưu ở ấn đường từ trong viên cầu nhỏ bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng cường đại mà thần bí phóng ra ngoài.

Khi cỗ lực lượng này bắt đầu phóng thích, Nhung Khải Hoàn lập tức phát hiện chỗ bất đồng với trước đó, nó hình như là mạnh hơn rất nhiều.

Thoáng do dự một chút, Nhung Khải Hoàn cũng không có đem toàn bộ lực lượng của viên cầu chấm dứt, mà chỉ kích phát môt nửa.

Bất quá, cho dù chỉ vẹn vẹn một nửa cũng khiến cho động tĩnh lớn hơn trước đó không ít.

Vô số bạch sắc quang điểm ngưng tụ bên cạnh của Nhung Khải Hoàn, sau đó hóa thành một luồng quang mang dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.

Lực lượng quỷ dị của viên cầu ngưng kết thành có lực hấp dẫn vô cùng lớn, chỉ phóng thích một chút là có thể hấp thu đại lượng lực lượng bên ngòai tới.

Quang mang nhập vào cơ thể, linh lực khí lưu bên trong ấn đường trở nên càng thêm khổng lồ.

Tuy rằng là lần thứ hai Nhung Khải Hoàn hấp thụ linh lực nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, sau khi hấp thụ một chút lập tức thu hồi lực lượng của viên caauf.

Khi cỗ lực lượng này thu liễm lại, thiên địa linh lực ngưng tụ quanh người hắn lập tức tiêu tán ra.

- Ồ!

Nhung Kiệt Hiên kinh ngạc hỏi:

- Tiểu gia hỏa, ngươi tu luyện linh lực bao lâu rồi.

Nhung Khải Hoàn mờ mịt lắc đầu đáp:

- Tiểu tử chưa bao giờ tu luyện qua cái gì linh lực.

Đôi mắt của Nhung Kiệt Hiên lóe lên tinh mang như là Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, tựa hồ là muốn từ trong mắt của hắn tìm kiếm sơ hở gì đó.

Bất quá, Nhung Khải Hoàn không thẹn với lương tâm, đối với cái nhìn chăm chú của lão vẫn thản nhiên như thường.

Sau một lát, Nhung Kiệt Hiên trầm giọng nói:

- Khải Hoàn...Được. Lão phu thi triển một chú thuật đơn giản nhất, ngươi xem rồi làm theo.

Nói xong lão giơ một tay lên nhẹ nhàng chỉ vào không trung, lập tức một tia linh lực nhàn nhạt phóng xuất ở ngón tay lão.

Đạo linh lực này không mạnh, thậm chí còn có thể nói rất mỏng manh, giống như đèn dầu trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Nhưng mà linh lực tại ngón tay của lão vẫn ngoan cường tồn tại, hơn nữa thời điểm khi một đám linh lực này xuất hiện, lực hấp dẫn cường đại khiến cho thiên địa linh lực bắt đầu ngưng tụ trên đầu ngón tay của Nhung Kiệt Hiên.

Rốt cục, khi linh lực đạt tới điểm cực hạn thì đột nhiên "xôn xao" một tiếng vang lên.

Linh lực trên đầu ngón tay của Nhung Kiệt Hiên bị biến đổi về lượng lập tức hóa thành một quang đoàn to bằng nắm tay.

- Ha ha.

Nhung Kiệt Hiên khẽ cười một tiếng, tiện tay đem quang đoàn ném ra ngoài.

- Oanh!!!

Tuy rằng quang đoàn không lớn, nhưng mà uy năng của nó tuyệt đối không thể xem thường.

Với một tốc độ nhanh như thiểm điện, quang đoàn đập vào một cây cột, kèm theo đó là tiếng bạo nổ. Cây cột bị biến thành mấy mảnh vỡ.

Nhung Khải Hoàn hít một hơi khí lạnh, hắn kinh hãi phát hiện quang đoàn nho nhỏ tầm thường đó có tốc độ cực nhanh, tuyệt đối vượt qua tốc độ ra quyền của mình, hơn nữa xét uy lực cũng không thua kém gì quyền đầu được ngưng tụ chân khí.

Mà hết thảy những điều này chỉ do Nhung Kiệt Hiên tiện tay phát ra.

- Thủ pháp của tộc thúc quả nhiên xảo diệu.

Nhung Dực Diệu vươn ngón tay cái tán dương. Chỉ là trong lòng của hắn lại là có chút không cho là đúng.

Nhung Kiệt Hiên thi triển hời hợt, không một chút lửa khói, hắn cũng có thể làm được. Nhưng mà nếu để cho tiểu gia hỏa Nhung Khải Hoàn thi triển thủ đoạn này thì có hơi miễn cưỡng a.

Nhung Kiệt Hiên cười tủm tỉm nhìn Nhung Khải Hoàn:

- Ngươi cũng thử xem.

Trên mặt Nhung Khải Hoàn xuất hiện vẻ ngượng ngùng, nếu để cho hắn đem toàn bộ lực lượng bên trong viên cầu phóng thích, hắn có thể làm được. Nhưng mà nếu phóng thích một tia năng lượng rất nhỏ thì quả thực đã khiêu chiến cực hạn của hắn.

Nhung Kiệt Hiên cười ha ha nói:

- Không có sao, hết sức nỗ lực là thử xem, cho dù là thất bại cũng không sao.

Nhung Khải Hoàn cắn răng một cái rồi đáp:

- Vâng, tiểu tử xin được bêu xấu.

Hắn ngưng thần tĩnh khí, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở viên cầu bên trong ấn đường.

Lúc này Nhung Khải Hoàn đang khiêu chiến với một khó khăn cực lớn.

Thời gian dần qua, một tia lực lượng thần bí từ bên trong viên cầu tách ra, số lượng của nó vô cùng ít.

Đây chính là năng lượng nhỏ nhất mà Nhung Khải Hoàn có thể khống chế.

Thời gian dần qua, một tia lực lượng này tuôn ra bên ngoài cơ thể, hơn nữa đi tới đầu ngón tay.

Nhìn Nhung Khải Hoàn cũng dựng một đầu ngón tay lên, con mắt của hai người Nhung Kiệt Hiên lập tức trợn tròn nhìn chăm chú.

Sau đó hai người bắt đầu cảm ứng được chỗ đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn xuất hiện một tia lực lượng mỏng manh.

Hai người nhìn nhau, một thằng nhóc có thể đem năng lượng điều khiển đến tình trạng tinh tế tỉ mỉ như thế đã rất giỏi rồi.

Nhưng mà kinh ngạc của bọn hắn giờ mới bắt đầu.

Thời điểm khi một tia lực lượng hiện ra, thiên địa linh lực khổng lồ ở không gian chung quanh giống như là phát điên ùa tới nơi này.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn truyền tới những thanh âm "ba...ba" rất nhỏ.

Sau đó, một cái quang đoàn to như trái bóng rổ xuất hiện trên đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn.

Ba người trừng mắt líu lưỡi nhìn quang đoàn, vô luận là Nhung Dực Diệu có kiến thức rộng rãi hay là Nhung Kiệt Hiên là người khởi xướng cũng thất thần.

Mí mắt Nhung Kiệt Hiên bỗng nhiên nhảy dựng, lão nghiêm nghị quát:

- Ném đi, nhanh ném đi. . .

Dùng tu vi cùng thực lực của hắn, tự nhiên không sợ quang đoàn này.

Nhưng mà nếu như Nhung Khải Hoàn điều khiển không nổi, để cho quang đoàn bạo liệt mà bị thương thì có mà hối hận không kịp.

Trong lòng Nhung Khải Hoàn cả kinh, không cần nghĩ ngợi đem quang đoàn trong tay hất lên.

Quang đoàn lập tức hóa thành một đạo quang mang bay về phía Nhung Dực Diệu như thiểm điện.

Sắc mặt Nhung Dực Diệu đại biến, hắn khẽ quát một tiếng, trên người sáng lên một đoàn quang ảnh giống như là một cái l*иg năng lượng che chắn toàn thân.

Ba!!!

Quang đoàn lam cầu đập vào phía trên màn hào quang sau đó bạo liệt hóa thành tinh quang rơi đầy đất. Màn hào quang trên người Nhung Dực Diệu cũng trở nên lung lay tạo nên từng vòng rung động như gợn sóng.

Sau mấy nhịp thở, những rung động này mới bình phục lại.

Sắc mặt Nhung Dực Diệu âm tình bất định, trong lòng sợ hãi nhìn Nhung Khải Hoàn, bờ môi run rẩy vài cái nhưng không thể nói nên lời.

Nhung Khải Hoàn thất kinh, hắn vội vàng giải thích:

- Diệu thúc, không phải ta cố ý, thực không phải cố ý đâu. . .