Trương Khai ngã gục xuống, bắt đầu rơi tự do, nhưng ảo ảnh trước mặt cũng biến mất, chỉ còn lạ một Lục Khải.
Ông ta thấy Trương Khai như vậy, chỉ thở dài một hơi.
"Ta còn tưởng, tiểu tử này sẽ thoát ra được, không ngờ lại như vậy."
Lục Khải tỏ vẻ chán chường, định rời đi, thì bỗng nghe thấy tiếng gì đó.
"L.. Lục K.. Khải, ông đứng l.. lại cho ta.."
Lục Khải xoay đầu lại nhìn, phía sau là Trương Khai, hắn ta vẫn chưa chết, thanh kiếm lúc nãy, vẫn còn ở trên đầu, đâm xuyên qua bộ não của hắn, ba thanh kiếm còn lại, cũng được đâm vào người hắn.
Lục Khải thấy cảnh này, có chút thắc mắc.
Tên này, sao lại sống dai vậy a?
Lục Khải vươn vai một cái, rồi lên tiếng nói.
"Ngươi nhìn lại ngươi đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mà cũng muốn đánh bại ta a?"
Trương Khai dùng tay, rút thanh kiếm đâm vào não ra, máu tuôn ra không ngừng, xong Trương Khai đơn giản nói.
"Liên quan?"
Trương Khai rút ba thanh kiếm còn lại ra, vào tư thế chiến đấu, mà lên tiếng nói.
"Chúng ta kết thúc tại đây đi!"
Lục Khải nghe xong, chỉ thở dài mà nghĩ thầm.
Không biết đã nói kết thúc bao nhiêu lần rồi, tiểu tử này, không những sống dai, mà còn rất phiền phức nữa chứ.
Lục Khải nghĩ xong, rút kiếm ra, mà nghĩ thầm.
Lần này, ta không nương tay nữa, nhanh chóng kết thúc trận đấu này mới được.
Lục Khải nhanh chóng biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Trương Khai, mà vung kiếm chém xuống cực mạnh, Trương Khai phản ứng kịp phóng ra xa, vừa giữ khoảng cách, vừa né được đòn đó.
Lục Khải thở dài.
Đành phải di chuyển nhanh hơn thôi.
Lục Khải hai mắt phát sáng, lập tức biến mất chỉ để lại tàn ảnh, xong lại xuất hiện trước mặt Trương Khai, chém xuống một đường cực mạnh.
Trương Khai vẫn như cũ, phóng về sau, né đi đòn đó, nhưng bất ngờ thay, Lục Khải lại xuất hiện ngay sau lưng Trương Khai, chĩa mũi kiếm vào ngay mặt hắn.
"Tiểu tử, ngươi vẫn còn non lắm, đó chỉ là tàn ảnh của ta thôi, hắc hắc."
Lục Khải nói xong, không chần chừ, trực tiếp đâm thanh kiếm xuống, bằng một lực cực mạnh, đến mức xuyên qua não Trương Khai, phá vỡ cả hộp sọ, xong Lục Khải chưa dừng lại, vận sức vào tay còn lại, ánh sáng đen bao quanh cánh tay, Lục Khải nhìn Trương Khai mà nói.
"Nếu ngươi có thể hồi phục mạnh như vậy, thì ta sẽ phá hủy linh hồn của ngươi, để xem ngươi có còn hồi phục nữa, được không."
Lục Khải nói xong, đánh thẳng quyền này bụng Trương Khai.
"Phá hồn quyền."
Lục Khải đánh xuống, nhưng Trương Khai vẫn chưa chết, mà bật cười.
"Ngươi không gϊếŧ được ta đâu, hắc hắc."
Lục Khải nhanh chóng hiểu ra sự việc.
Tiểu tử này, trước khi quyền của ta kịp chạm đến, hắn đã tự bỏ đi phần cơ thể đó, vì vậy hắn ta vẫn chưa chết.
Lục Khải nghĩ xong, bỏ kiếm ra, vận sức vào hai tay.
"Để xem, ngươi còn mạnh miệng được bao lâu."
Lục Khải nói xong, liên tục đánh xuống ngươi Trương, nhanh đến nỗi, chỉ thấy hai tay của Lục Khải di chuyển cực kì chậm, nhưng trên người Trương Khai lại liên tục xuất hiện vết thương.
Tuy là vậy, nhưng Trương Khai vẫn chưa chết, hắn ta còn bật cười chế giễu.
"Lục khải, ông đừng phí sức nữa, ta không chết được đâu!"
Trương Khai nói xong, nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng ung dung, còn Lục Khải thì vẫn đang tiếp tục đấm từng quyền, không ngừng nghỉ.
Sau một lúc, Lục Khải cũng đã muốn bỏ cuộc.
Tiểu tử này, sao lại phản ứng nhanh vậy a?
Trương Khai bật dậy, bẻ bẻ cổ, khởi động lại gân cốt, rồi lên tiếng nói.
"Lục Khải, đến lúc, ta cho ông xem sức mạnh thật sự của ta rồi!"
Nói xong, Trương Khai nhắm mắt lại, tà khí phát ra vô cùng nặng nề, mang lại cảm giác lạnh sống lưng, Lục Khải biết có chuyện chẳng lành, liền phóng đến, muốn nhân cơ hội này tấn công Trương Khai.
Nhưng Trương Khai đã nhanh hơn một bước, mà nhảy ra sau, Trương Khai lúc này nhìn cực kì dị hợm, ngay ở giữa ngực hắn, có một con mắt nằm dọc, khá to, xung quanh còn có những mạch máu, phát ra từ con mắt, mà bám vào cơ thể Trương Khai.
Lục Khải thấy cảnh này, một thứ liền xuất hiện trong đầu.
Hóa quỷ toàn phần?
Trương Khai vươn vai, rồi bật cười, lên tiếng nói.
"Lục Khải, ông chuẩn bị đi chết đi!"
Trương Khai nói xong, phóng hai thanh kiếm về phía Lục Khải, rồi nhân lúc Lục Khải đang chặn hai thanh kiếm đó, mà lao lên tấn công.
Trương Khai đâm hai thanh kiếm vào người Lục Khải, nhưng ông ta đã kịp né đi, Trương Khai vẫn chưa dừng lại, từ trong hai lòng bàn tay, mọc ra một mũi kiếm, Trương Khai dùng hai lòng bàn tay đó, đâm thẳng vào bụng Lục Khải.
Lục Khải xoay kiếm, chặn lại đòn đó, vẻ mặt Lục Khải vô cùng căng thẳng.
Hắc ám ma kiếm? Không ngờ tiểu tử đó, lại đi luyện thứ này.
Trương Khai thu hắc ám kiếm khí lại vào trong, rồi cầm lấy hai thanh kiếm lúc nãy, liên tục chém về phía Lục Khải.