Trương Khai đưa tay lên lau máu trên miệng, rồi nhìn lên Lục Khải.
Ông ấy lúc này vẫn đứng bất động, cúi đầu xuống, hai tay buông lỏng, vô song thần kiếm trên tay, cũng đã rơi xuống, hắc ám ma kiếm, vẫn còn đang đâm vào bụng Lục Khải, máu không ngừng tuôn ra.
Ngay lúc, Trương Khai thu hắc ám ma kiếm lại, nghĩ bản thân đã thắng, thì bỗng nhiên Lục Khải ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.
"Tiểu tử, ngươi nghĩ chỉ với bấy nhiêu đây, có thể hạ được ta?"
Lục Khải lên tiếng hỏi.
Nghe được lời này, Trương Khai có chút run sợ.
Tại sao ông ta vẫn chưa chết a?
Lục Khải bật cười, như hiểu được thắc mắc của Trương Khai, mà nói.
"Có lẽ, ngươi đang thắc mắc tại sao ta không chết, phải không a?"
Lục Khải cười to, rồi nói tiếp.
"Đơn giản lắm, bởi vì ngươi chưa hề đánh trúng ta."
Lời này như sét đánh ngang tai, khiến Trương Khai khựng lại, mà suy nghĩ.
Tại sao lại không trúng chứ, nếu là tàn ảnh, thì đã sớm biến mất rồi, chưa hết, khi hắc ám ma kiếm đâm vào, còn có máu chảy ra nữa mà, rốt cuộc là sao chứ?
Trương Khai lúc này mới nhìn lại Lục Khải.
Trên người ông ta không một chút vết thương, Trương Khai lúc này mới hiểu ra điều gì đó.
Không lẽ nào, những thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh? Chẳng lẽ ta đã bị dính ảo thuật của ông ta a?
Lục Khải cầm chặt thanh kiếm trên tay, mà lên tiếng nói.
"Chúng ta nên kết thúc rồi, để ta xem, ngươi còn có thể làm gì."
Lục Khải nói xong, vung kiếm xuống, muốn chém vào vai Trương Khai, nhưng Trương Khai vẫn không di chuyển.
Cho dù ta có né, cũng không né được, chặn lại cũng không xong, không, rất có thể đây chỉ là ảo thuật, đành liều một phen vậy, nếu không phải ảo thuật thì ta chết, còn phải thì ta sống.
Trương Khai nghĩ xong, nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu sau, vẫn không cảm nhận được gì, Trương Khai mới mở mắt ra, trước mặt, Lục Khải đang dùng kiếm kề sát vai Trương Khai, nhưng không chém.
Trương Khai thở dài một hơi.
Vậy là ta, đã cược đúng rồi, đây chỉ là ảo ảnh.
Trương Khai dùng kiếm, tự đâm vào chân mình, để giữ được tỉnh táo, Lục Khải cũng dần tan biến, Trương Khai lúc này, đã chắc chắn bản thân đã không còn bị dính ảo thuật, nhanh chóng đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, thần kiếm cũng biến mất, tức là mọi thứ từ lúc bắt đầu đến giờ, chỉ là Trương Khai bị dính ảo thuật mà nhìn thấy.
Trương Khai nhìn xung quanh, cố tìm ra Lục Khải.
Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Trương Khai cũng thấy, Lục Khải hiện tại đang ngủ ngon lành, Trương Khai thấy thế, liền tiến đến, dùng kiếm, đâm một nhát dứt khoát vào tim Lục Khải, nhưng Lục Khải vẫn ngủ ngon lành.
Trương Khai ôm đầu, có chút hốt hoảng.
K.. không thể nào, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao ta vẫn còn bị dính ảo thuật, chuyện này sao có thể chứ?
Trương Khai cực kì hốt hoảng.
Cùng lúc Lục Khải tỉnh dậy, thấy Trương Khai như vậy, ông ta chỉ bật cười, rồi lên tiếng nói.
"Tiểu tử, ngươi không thoát khỏi ảo thuật của ta đâu, cứ từ từ mà tận hưởng đi."
Lục Khải nói xong vươn vai một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Trương Khai lấy tay che mặt, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
Nhất định, ta sẽ thoát khỏi ảo thuật này, rồi gϊếŧ chết tên Lục Khải đó.
Trương Khai nghĩ xong, dùng cả bốn thanh kiếm, mà trực tiếp đâm vào bản thân, Trương Khai ngã gục xuống, máu tuôn ra không ngừng, Trương Khai phun ra một ngụm máu tươi.
"Tại sao chứ, tại sao có thể vậy, đây là ảo thuật cơ mà."
Lục Khải tỉnh dậy, thấy Trương Khai như vậy, liền bật cười.
"Tiểu tử, đây không phải ảo thuật đâu, hắc hắc."
Lúc này lại có một Lục Khải khác xuất hiện, mà lên tiếng nói.
"Tiểu tử, đừng để bị lừa, đây là ảo thuật của hắn ta."
Rồi lại hàng trăm Lục Khải khác xuất hiện, bọn chúng lặp đi lặp lại, hai câu nói.
"Tiểu tử, đây không phải ảo thuật đâu."
"Tiểu tử, đây là ảo thuật, ngươi đừng để bị lừa."
Trương Khai buông kiếm, dùng tay ôm đầu.
Rốt cuộc, đây là thật hay là giả chứ?
Trương Khai bật cười.
Ta hiểu rồi, đây không phải là thật, cũng không phải là giả, không đây là giả, đây là giả.
Trương Khai ôm đầu chặt hơn, đầu càng lúc càng đau.
Không, không phải, đây là thật, nhất định không phải giả.
Trương Khai cười càng lúc càng to hơn, xong hắn cầm chặt thanh kiếm.
Đúng rồi, đúng rồi, đây nhất định là giả, ta nhất định không thể bị lừa, ta không thể để bị lừa được.
Nghĩ xong, Trương Khai chĩa mũi kiếm vào mặt.
Ta nhất định sẽ không bị lừa, ta sẽ thoát khỏi đây, nhất định ta sẽ thoát khỏi đây.
Trương Khai nghĩ xong, bắt đầu di chuyển thanh kiếm, mũi kiếm ngày càng gần khuôn mặt, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm hơn, sau một lúc do dự, Trương Khai bật cười.
Ta không được để bị lừa, nhất định ta phải thoát khỏi ảo thuật này.
Trương Khai dùng hết sức, đâm thanh kiếm thẳng vào mặt, xuyên qua não.