Ngay lúc này, Trương Khai cảm nhận được sự thay đổi xung quanh, Trương Khai nghiêng người sang một bên, cùng lúc đó, một mũi kiếm xuất hiện, đâm thẳng vào vị trí lúc này của Trương Khai, người cầm kiếm này là Lục Khải.
Lục Khải thấy Trương Khai có thể né được, cũng có chút bất ngờ.
Tiểu tử này, nhanh như vậy, đã có thể thích ứng được rồi a?
Lục Khải nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, cầm chặt kiếm, xoay một vòng, Trương Khai bật ra sau, giữ khoảng cách với Lục Khải.
Bây giờ, ta cũng chỉ có thể phòng thủ, muốn thắng, thì vẫn phải tìm thời cơ thích hợp.
Ngay lúc Trương Khai đang suy nghĩ, thì Lục Khải đã phóng đến, do quá bất ngờ, Trương Khai không thể né, chỉ đành liều một phen, đưa kiếm lên chặn lại.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, tóe lửa, Trương Khai cắn răng, dùng cả hai tay để cầm kiếm, trái ngược hoàn toàn với Lục Khải.
Lục Khải chỉ cầm kiếm bằng một tay, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, khó mà lay động được, cho dù Trương Khai có dùng toàn lực, cũng khó có thể lay động Lục Khải, dù chỉ một tí.
Lục Khải dùng thêm lực vào cổ tay, dễ dàng đánh bay Trương Khai.
Trương Khai bị đánh bay ra xa, lộn mấy vòng trên bề mặt cán thần kiếm.
Trương Khai cắm kiếm xuống muốn dùng kiếm làm điểm tựa, để dừng lại, nhưng hoàn toàn thất bại, bề mắt cán thần kiếm quá cứng cáp, Trương Khai có dùng sức cũng không gây được vết trầy xước nào.
Hết cách, Trương Khai liền giải phóng một lượng linh lực, tạo thành một bức tường phía sau bản thân, Trương Khai đâm thẳng vào bức tường linh lực, tuy có hơi đau, nhưng may mắn là đã dừng lại được.
Trương Khai chống tay ngồi dậy, còn chưa kịp làm gì, Lục Khải đã xuất hiện trước mặt, dùng chân đá ngã Trương Khai, xong dùng kiếm kề sát cổ Trương Khai, mà nói.
"Tiểu tử, ngươi đã chịu thua chưa a?"
Trương Khai cắn răng, rồi lên tiếng đáp lại.
"Muốn ta chịu thua? Ngươi nằm mơ đi."
Trương Khai vừa nói xong, thì Lục Khải đã trực tiếp, chém mạnh xuống, khiến Trương Khai đầu lìa khỏi cổ, Lục Khải thở dài một hơi.
"Xem ra, ta đã tự mình ảo tưởng rồi."
Lục Khải ngồi xuống rồi tiếp tục nói.
"Danh hiệu kiếm vương này, từ lâu ta đã không muốn, ta tin rằng tiểu tử đó có thể đánh bại ta, nhưng xem ra đó chỉ là ảo tưởng của ta."
Linh hồn của Trương Nguyên từ xa, thấy cảnh này đã mất kiên nhẫn, nhanh chóng bay đến, điều trị cho Trương Khai, đầu của Trương Khai được gắn lại, xong linh hồn của Trương Nguyên trực tiếp chui vào cơ thể, của Trương Khai.
Trương Khai từ từ mở mắt ra, hắn cảm nhận được, bản thân đang vô cùng sung sức, mạnh hơn bao giờ hết, giống như sử dụng bao nhiêu cũng không hết.
Trương Khai cầm kiếm trên tay, nhẹ nhàng chém ra một đòn, nhưng lại vô cùng uy lực, kiếm khí phóng ra, nhắm về hướng Lục Khải.
Lục khải bật người dậy, dùng kiếm chắn phía trước, chặn lại đòn này, nhưng lần này đã khác, Lục Khải không còn dễ dàng chặn lại nữa, mà vô cùng khó khăn.
Trương Khai thấy cảnh này, vô cùng kinh ngạc.
T.. ta sao lại mạnh vậy a?
Ngay lúc đó, một tiếng nói vang lên.
"Tiểu tử, là ta cho ngươi mượn tạm một phần sức mạnh của ta, ngươi mau chóng gϊếŧ tên đó đi."
Trương khai gật đầu.
"Ta biết rồi."
Nói xong, Trương khai phóng đến phía Lục Khải.
Tốc độ này, sao lại nhanh vậy a? Giống như mọi thứ đang đứng im vậy.
Ngay lúc Trương khai còn đang suy nghĩ, thì một lưỡi kiếm đã kề sát cổ, Lục Khải chậm rãi nói.
"Ngươi có thể mạnh hơn ta, nhưng về phần tốc độ, ngươi vẫn còn thua xa ta."
Lục Khải nói xong, dồn sức, chém đứt đầu Trương Khai, nhưng đầu vừa rơi ra, thì ngay lập tức, một cái đầu khác mọc lên.
Trương Khai bẻ bẻ cổ, rồi dùng sức chém một đường cực mạnh, kiếm khí phóng ra, khiến cho bề mặt cán thần kiếm, tưởng như là không thể bị phá hủy, cũng lưu lại một lằng dài.
Lục Khải thở dài, rồi lên tiếng nói.
"Nếu đã vậy, ta không thể nhường ngươi nữa."
Nói xong, hai mắt Lục Khải bỗng nhiên lóe sáng, thanh kiếm trên tay Lục Khải cũng dần chuyển màu, thoáng chốc, toàn bộ thanh kiếm đã chuyển sang một màu đen, xung quanh kiếm có những dòng chữ vàng, liên tục bay xung quanh.
Thấy cảnh này, trong đầu Trương Khai xuất hiện một cái tên.
Đại đạo kiếm ý?
Nghĩ đến đây, Trương Khai có chút run sợ.
Tuy thiên đạo kiếm ý này, vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng uy lực của nó vẫn rất ghê gớm, xem ra, ta không thể mất cảnh giác được.
Lục Khải chĩa mũi kiếm lên phía trên, uy áp phát ra càng ngày càng lớn hơn, Trương Khai phóng đến, vung kiếm chém ra một đường, thẳng vào người Lục Khải, nhưng khi nhìn lại, Lục Khải đã biến mất, phía trước chỉ còn là tàn ảnh.
Ngay sau đó, Lục Khải xuất hiện sau lưng Trương Khai, trực tiếp dùng kiếm, đâm thẳng vào lưng Trương Khai, may mắn là Trương Khai đã kịp phóng ra xa, né đi đòn đó.
Trương Khai vẻ mặt căng thẳng.
Nếu dính phải đòn này, thì vô phương cứu chữa, mém tí nữa, ta đã chết rồi.
Trương Khai còn đang suy nghĩ, thì bỗng cảm nhận được gì đó, đưa mắt lên nhìn, Lục Khải trên tay cầm kiếm, chĩa thẳng lên trên, phía sau xuất hiện một hình ảnh to lớn, của một người đàn ông, mặc y phục đen, tóc trắng xõa dài, hai mắt phát sáng.
Thấy cảnh này, Trương Khai lại càng thêm hoảng sợ.
Lão tổ của Lục gia, danh xưng Chí tôn kiếm thánh - Lục Thần, nếu so với Sáng thế kiếm đạo - Đạo tổ Trương Nguyên, thì một chín một mười.