Chương 42: Thảm sát

Cả hai lại tiếp tục đi, bây giờ họ phải trở về kinh thành, càng sớm càng tốt, Uyển Đình đi trước dẫn đường, còn Diệp Bạch theo sau.

"Diệp tiên nhân, chúng ta sắp đến kinh thành rồi, chỉ cần đi khỏi thôn trước mặt là tới."

Diệp Bạch đang đi, nghe tiếng Uyển Đình nói, liền nhìn lên, phía trước có một cái thôn nhỏ, nhìn rất hoang sơ, tồi tàn, chưa kịp nghĩ gì, Uyển Đình lại lên tiếng nói tiếp.

"Diệp tiên nhân, hay là chúng ta đi đường vòng đi a."

Nghe Uyển Đình nói vậy, Diệp Bạch liền lên tiếng hỏi.

"Sao ta lại phải đi đường vòng?"

Uyển Đình thấy Diệp Bạch thắc mắc, liền giải thích.

"Thôn phía trước, đã bị đám người Vương Thế chiếm, chúng ta tốt nhất nên đi đường vòng."

Diệp bạch nghe vậy, lại càng hứng thú, bước nhanh về phía trước.

"Chỉ là mấy tên phế vật, có gì phải sợ a?"

Nói xong, Diệp Bạch cũng đã đi đến dưới cổng thôn, có hai tên lính canh gác ở đó, thấy người lạ, bọn chúng liền hỏi.

"Ngươi là ai? Ở bộ phận nào?"

Diệp Bạch vỗ vai một tên, cười đáp.

"Ta là đế."

Nói xong, dùng lực mạnh hơn, bóp nát cơ thể tên lính đó, tên kia thấy vậy, trên tay cầm thương, muốn tấn công Diệp Bạch, nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị Diệp Bạch dùng tay còn lại, bóp nát cơ thể như tên kia.

Làm xong những việc này, Diệp Bạch ung dung đi vào trong, tên lính gác vừa bị Diệp Bạch bóp nát cơ thể, vẫn chưa hoàn toàn chết, dùng chút sức còn lại, gượng dậy, cầm thương trên tay, lao đến muốn tấn công, nhưng còn chưa kịp đâm, đã bị tiểu bạch gϊếŧ chết.

"Không lượng sức, vậy mà lại muốn tấn công chủ nhân."

Diệp Bạch cũng quay đầu lại nhìn, sau đó lên tiếng khen.

"Tiểu bạch, ngươi làm tốt lắm!"

Động tĩnh nãy giờ, tuy không lớn, nhưng vẫn có thế dễ dàng nghe được, từ xa, một ngôi nhà bỗng mở toang cửa, từ bên trong, một tên cao to đi ra, nhìn khí thế, cũng có thể đoán rằng hắn ta là, tướng quân điều khiển đám lính này, hắn ta bước ra, nhưng lại chỉ mặc mỗi cái quần, lên tiếng than phiền.

"Vậy mà lại dám cản trở, ta thưởng thức mỹ nhân, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau bắt hắn lại."

Sau tiếng nói của tên này, từ trong những ngôi nhà xung quanh, vô số tên lính tràn ra, Diệp Bạch dùng chân, kẻ một vòng tròn bao quanh bản thân.

"Tên nào đến gần vòng tròn này, ta gϊếŧ hết."

Đám lính nghe xong, có chút run sợ, ai nấy đều đứng như tượng, không dám lại gần Diệp Bạch, tên tướng quân thấy vậy liền quát.

"Ba cái trò trẻ con, vậy mà các ngươi cũng bị lừa sao?"

Sau tiếng này, đám lính cũng bình tĩnh trở lại, bọn chúng tin rằng, kẻ trước mặt không thể, một mình đánh thắng bọn chúng.

Đám lính đồng loạt lao lên, vừa đến gần vòng tròn, đã bị Diệp Bạch một tay gϊếŧ chết, thấy được cảnh này, những tên vừa hăng hái, muốn lao lên, giờ đã sợ hãi, thấy bọn chúng như vậy, Diệp Bạch liền cười nói.

"Hay là bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỉ?"

Không ai lên tiếng đáp trả, Diệp Bạch liền nói tiếp.

"Luật chơi rất đơn giản, ta đếm từ một đến mười, tên nào có thể chạy khỏi thôn này, ta cho một con đường sống."

Vừa nghe xong lời Diệp Bạch nói, đã có mấy tên chạy như bay, nhưng chưa chạy được bao xa, đã bị Diệp Bạch gϊếŧ hết.

"Ta chưa cho các ngươi chạy, sao các ngươi dám chạy?"

Sau khi xử lý xong những tên đó, Diệp Bạch trở lại vòng tròn, cười nói.

"Được, trò chơi bắt đầu."

"Một."

Sau tiếng nói của Diệp Bạch, đám lính chạy như điên, cứ nhắm đường gần nhất, để ra khỏi thôn mà chạy.

"Hai."

"Ba."

"Bốn."

"Năm."

"Sáu."

"Bảy."

Diệp Bạch vẫn cứ ung dung đếm, còn đám lính thì ngày càng hoảng sợ, dù gì chỉ còn mấy tiếng đếm nữa, nhưng đa số, vẫn chưa có ai ra khỏi thôn.

"Tám."

"Chín."

"Mười."

Khi tiếng này vang lên, cũng đã có mấy tên thành công ra khỏi thôn, nhưng đại đa số vẫn còn ở trong thôn, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói.

"Ta cho các ngươi, thời gian mười tiếng đếm, vậy mà vẫn chưa ra được, quả là những tên phế vật, hắc hắc."

Nói xong, Diệp Bạch phóng đến, gϊếŧ từng tên một, chỉ trong tích tắc, trong thôn gần như không còn ai sống cả, chỉ toàn xác là xác, Diệp Bạch biết chắc tên tướng quân, vẫn còn trong thôn, nhưng lại muốn chơi đùa với hắn.

Diệp Bạch mở cửa từng nhà, hết nhà này đến nhà khác.

"Tìm được ngươi rồi."

Diệp Bạch cười nói, rồi bước vào trong, đập trước mặt hắn, là một nam một nữ, nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, Diệp Bạch ngồi đại vào cái ghế, nhìn về phía hai ngươi kia.

Diệp Bạch vẫn ngồi đó, chống cằm nhìn hai người họ, ngáp một cái.

"Ta xem chán rồi."

Tên tướng quân kia, giờ mới phát hiện, vội mặc lại y phục, quay về phía Diệp Bạch, chỉ tay, định nói gì đó, nhưng còn chưa để hắn kịp nói, tiểu bạch đã chém đứt đầu hắn ta.

Nữ nhân kia thấy vậy, cũng hoảng sợ vô cùng, vội mặc lại y phục, quỳ xuống cầu xin.

"Ta, ta bị ép, mong ngài tha cho ta."

Diệp Bạch nghe vậy, ngồi dậy, xoay người rời đi, đúng lúc cô ta nghĩ bản thân có thể thoát, thì Diệp Bạch bỗng quay lại nói.

"Lúc nãy, ngươi vừa vấy bẩn mắt t, xem ra ta không tha cho ngươi được rồi a."

Nói xong, Diệp Bạch hắn ta phóng tới, một đòn kết liễu cô ta, rồi ung dung bước ra ngoài.

Lúc nãy, đã có vài tên chạy kịp ra khỏi thôn, Diệp Bạch tiến đến chỗ những tên này, hỏi.

"Các ngươi có muốn sống không?"

Nghe được câu hỏi này, mấy tên đó liền đồng loạt đáp.

"Bọn ta muốn sống."

Cũng đúng, ai đời lại không muốn sống chứ.

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, liền nói tiếp.

"Các ngươi chỉ cần, đánh một đòn ra hồn, ta lập tức tha mạng."

Diệp Bạch nói xong, đám lính độ khoảng bốn năm người kia, liền lao đến tấn công, Diệp Bạch chỉ đơn giản xoay người, né đi hết những đòn tấn công.

Đám lính vẫn chưa bỏ cuộc, kẻ cầm thương, tên thì cầm kiếm, lại một lần nữa, lao đến tấn công Diệp Bạch.

Diệp Bạch nhảy lên, né đi hết những đòn tấn công đó, rồi lên tiếng nói.

"Các ngươi đã hết cơ hội rồi."

Nói xong, đáp xuống mặt đất, đoạt lấy kiếm từ tay một tên lính, rồi dùng nó chém chết đám này.

Xong cắm cây kiếm đó xuống đất, từ từ bước tới cửa thôn, nơi Uyển Đình đứng chờ.