Quyển 1 - Chương 9: Hồi Ức
Tần Lạc có chút không phản ứng kịp, tại sao mình tốt bụng mang đồ ăn khuya cho Hạ Toa , thế nhưng lại bị đối đãi một cách thô bạo như thế, nhìn Hạ Toan đang ngồi ở đối diện, cô đang ăn say sưa ngon lành ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một lần , thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ăn chậm một chút, anh không giành ăn với em.”
Nhìn khóe miệng Hạ Toa còn lưu lại hạt cơm , Tần Lạc không tự chủ được đưa tay ra, vì cô lấy đi hạt cơm, nhưng tay còn chưa có đυ.ng phải gương mặt của Hạ Toa , lại đón nhận ánh mắt hung ác.
“Anh làm gì đấy? Đừng tưởng rằng anh đưa cơm tới, tôi sẽ cảm kích, nếu không phải là anh, tôi sẽ thảm như vậy sao?”
Hạ Toa mặt phòng bị nhìn Tần Lạc, nhớ tới mình bị đối xử bất công , trong lòng rất tức giận. Nếu như không phải là Tần Lạc ở cửa công ty dây dưa với cô thì làm sao có chuyện như thế này?
“Hạ Toa, đừng phòng bị anh như vậy được không? Anh cũng không ăn em.”
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Toa, không hiểu tại sao phải biến thành như này, trước kia không phải như thế a, trước kia Hạ Toa thích nhất là đi theo sau hắn, kêu anh Tần Lạc , anh Tần Lạc , còn luôn miệng nói muốn gả cho hắn, thế nào hiện tại lại thay đổi giống như kẻ thù .
“Chúng ta bây giờ quan hệ rất lúng túng, tôi là nhân viên thực tập , anh là lính nhảy dù, là CEO, anh cảm thấy giữa chúng ta nếu là đi gần, sẽ như thế nào?”
Nếu không phải là hiện tại quan hệ đặc biệt, giữa hai người cũng không biến thành như vậy, chỉ là ai cũng không trở về được thời điểm vui vẻ như trước kia rồi, cô không còn là thiếu nữ u mê mơ mộng, hắn cũng không còn là chàng trai nhà bên cạnh . Công việc này mình thật vất vả mới kiếm được , cô không muốn mất đi, nhưng là càng không muốn nghe được chuyện linh tinh liên quan đến mình . Cái gì quy tắc ngầm, cái gì dựa vào đàn ông mới được thăng chức.
“Anh không hiểu, những chuyện này liên quan gì tới chúng ta , anh vẫn là anh , em vẫn là chính em . Đơn giản không được sao? Cần gì để ý đến cái nhìn của người khác ? Mặc kệ người ta nói có được không ?”
Những lời đồn đãi trong công ty hắn cũng đã nghe đến, nhưng là hắn cảm thấy căn bản không có gì đáng phải so đo, đây là chuyện của hắn cùng Hạ Toa , chuyện giữa hai người yêu nhau thì quan hệ gì đến người khác ?
“Anh nói nghe rất nhẹ nhàng đơn giản, bọn họ dĩ nhiên là không dám trước mặt anh nói gì? Nhưng mà tôi ở đây? Quy tắc ngầm? Tôi.”
Hạ Toa thở dài, chán nản ngồi ở trên ghế, muốn nói lại thôi. Nếu như đổi là một trường hợp khác có lẽ cô sẽ thật vui mừng cùng Tần Lạc gặp nhau, nhưng ở trong một công ty, lại là quan hệ với cấp trên , thật sự là để cho cô không biết làm thế nào. Buồn cười nhất chính là đối tượng mình thầm mến cũng ở đây, về sau nghĩ muốn phát triển muốn thổ lộ cũng không có khả năng.
“Nếu như em cảm thấy không thoải mái , anh sẽ công khai thích em với toàn công ty , là anh muốn theo đuổi em.”
Nhìn gương mặt mất mác của Hạ Toa , Tần Lạc lòng của có chút ê ẩm, hắn đương nhiên biết những thứ mất mác này không phải là bởi vì những lời đồn kia, mà bởi vì một người đàn ông khác. Nhưng là những thứ này cũng không thể làm dao động quyết tâm hắn muốn cưới Hạ Toa , huống chi chỉ là một chuyện nhỏ , nếu như mình bại bởi một người đàn ông như vậy thì quá kém rồi .
“Đừng, đừng nói , tôi còn không muốn trở thành kẻ thù của mọi người .”
Vừa nghe Tần Lạc đề nghị, Hạ Toa vội phủ quyết , chỉ là một xì căng đan nho nhỏ , lão Vu Bà đã chèn cô như vậy , nếu như Tần Lạc thật sự công khai theo đuổi cô, vậy cô có còn đường sống hay không?
Tần Lạc không có nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn dáng vẻ bận rộn của Hạ Toa , suy nghĩ lại miên man về mấy năm trước, khi đó giữa hai người có thể được gọi là thân mật, nếu không phải hắn rời đi S thị có lẽ hiện tại bọn họ chính là một đôi tình nhân mà mọi người hâm mộ đi.
Một tiếng anh Tần Lạc ngọt ngấy vẫn còn vang vọng ở bên tai , Hạ Toa hồn nhiên mà nụ cười ngọt ngào rực rỡ giống như đóa hoa mùa xuân , lôi kéo tay của mình nói lời thề son sắt , anh Tần Lạc tương lai anh nhất định phải lấy em nhé , em muốn làm Tần phu nhân. Nhưng hôm nay hắn trở lại, hắn đã chuẩn bị tốt để cưới cô , nhưng giai nhân tựa hồ đã sớm quên những lời đã từng thề rồi.