Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan

Chương 44: Thật sự phục rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sơn Quân nó chỉ muốn sống được càng lâu, không muốn chết.

Hơn nữa bị đánh bại trực diện thì sao có thể gọi là khuất nhục chứ?

Cái này gọi là đánh cờ sai một nước sẽ thất bại đáng tiếc!

“Lần này là thật sự chịu phục rồi chứ?”

Lần này thật sự phục rồi!

Vương Thăng có thể nhìn ra trong đôi mắt của Sơn Quân, hắn không biết có phải tất cả Sơn Quân đều như vậy hay không, nhưng mà con Sơn Quân này cực kỳ thông minh, hiểu được cách dùng ánh mắt để thể hiện một vài điều.

“Ta biết ban nãy ngươi không phải thật sự muốn tập kích chúng ta, chỉ là muốn đánh nhau một trận, có đúng không?”

Sơn Quân nhanh chóng gật đầu.

Đây quả thực cũng là suy nghĩ của hắn, nếu nó thật sự muốn ăn thịt người thì đã sớm ra tay với mấy con người nhỏ yếu kia rồi.

Người trước mặt chưa hẳn có thể ngăn cản được nó.

“Vậy là được rồi!”

Vương Thăng biết trực giác của bản thân vừa rồi không sai.

“Ta cũng không muốn làm khó ngươi, sau này ta có thể sẽ dẫn người vào đây, chỉ cần những người đó không chủ động tấn công, ngươi cũng không được phép ra tay, có thể hiểu không?”

Sơn Quân tu luyện đến nước này cũng chẳng dễ dàng gì, từ lần đầu tiên gặp phải Sơn Quân, Vương Thăng đã cảm thấy nó rất giống bản thân mình.

Muốn sống được càng lâu, kìm nén lâu lại muốn đánh một trận.

Cho nên cuối cùng, Vương Thăng cũng không ra tay gϊếŧ chết Sơn Quân.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này nó sẽ không ngăn cản bọn họ vào núi, cũng sẽ không tập kích bọn họ.

Hắn là người, không phải thú.

Tất cả suy nghĩ đều vì người là chính.

Mà đối với yêu cầu này, Sơn Quân nghĩ cũng chẳng hề nghĩ đã dứt khoát gật đầu chấp nhận.

Bây giờ, nó vẫn còn nhớ rõ bản thân từng gặp phải một nhà lão hổ, bởi vì cắn chết một con người, cuối cùng bị tàn sát cả nhà.

Người trước mặt cường đại như vậy, nó đánh không lại, nếu thật sự cắn chết người, người chết tiếp theo chính là bản thân nó.

Nó mới không chủ động cho người này cơ hội!

“Vậy tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ.”

“G-rào!”

Vương Thăng hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Sơn Quân thấy hắn biến mất trong rừng cây, thì thả lỏng xuống.

Con người này đúng là mạnh đến có chút đáng sợ, bản thân có vóc dáng nặng nề như vậy, vậy mà có thể bị đánh bay, may mà hắn đi rồi.

Vẫn không thể nán lại chỗ này được!

Tiếc là bây giờ, cơ thể của nó quá mức đau đớn, nếu không nó muốn đi ngay bây giờ.

Nhưng mà Sơn Quân còn chưa hoàn toàn thả lỏng xuống, đã thấy Vương Thăng đi từ trong rừng cây ra.

“Cái đó, Sơn Quân, ngươi có quen thuộc vùng này không, có một cái thôn tên là thôn Thanh Sơn, ngươi biết không?”

Sơn Quân: “...”

Ngươi đúng là không đi ra ngoài được sao?

Đáng tiếc, nó không nói được tiếng người, nếu không mà nói, chắc chắn nó sẽ chế giễu.

Có điều sao một dã thú như nó biết thôn của con người ở chỗ nào?

Tất nhiên, Vương Thăng cũng biết điều này, đó là hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, mục đích thật sự của hắn không phải việc này: “Lúc trước ngươi có thể tìm được ta, vậy thì không phải tình cờ gặp đúng không? Có thể dùng cách này dẫn theo ta đi tìm những người vừa rồi hay không?”

Sơn Quân không muốn đáp lại Vương Thăng, nhưng kiêng nể nắm đấm của Vương Thăng, nó vẫn giãy giụa thân thể một lúc, tỏ vẻ bản thân đứng cũng chẳng đứng vững, làm sao dẫn ngươi đi tìm người.

Chủ ý của nó là muốn từ chối.

Nhưng Vương Thăng đã lấy ra thứ mà nó hoàn toàn không thể khước từ.

“Ta biết ngươi không thể nhúc nhích, nhưng nếu ăn cái này vào thì sao?”

Thứ mà Vương Thăng lấy ra đúng là Thập Toàn Đại Bổ hoàn!

Thập Toàn Đại Bổ hoàn, hiệu quả chủ yếu là bồi bổ khí huyết, thật ra đối với thương thế bị đánh ra này của Sơn Quân, hiệu quả không hề tốt như vậy.

Nhưng khí huyết chi lực là nguồn cội của sức mạnh võ giả, Sơn Quân là loài có thể sánh với võ giả, mặc dù khí huyết trong cơ thể có một chút khác biệt đối với khí huyết mà con người có, nhưng thật ra về bản chất thì khí huyết chi lực đều giống nhau.

Cho nên Thập Toàn Đại Bổ hoàn là thứ cực kỳ mê hoặc đối với nó.

“G-rào…”

Sơn Quân kiên cường chống đỡ, đứng từ dưới đất lên.

Ngươi báo thù hả, nói sớm đi!

Vương Thăng nhìn thấy sắc mặt biến đối của Sơn Quân thì cảm thấy rất thú vị, có điều cũng nhìn ra nó đang cố ép chống đỡ.
« Chương TrướcChương Tiếp »