Chương 9: M Mưu Cướp Của Sát Hại Mạng Người!

"Tuổi thọ tăng trưởng năm năm, giá trị tiềm năng gia tăng 1 điểm." Tô Trường Không mở ra giao diện thuộc tính nhìn thoáng qua, lại âm thầm bất đắc dĩ.

Càng về sau, muốn gia tăng giá trị tiềm năng và tăng trưởng tuổi thọ càng thêm khó khăn hơn. Cũng như xếp chồng các lá bài, xếp càng cao, muốn chồng thêm sẽ khó khăn càng lớn.

Từ sau khi Ngũ Cầm Hí đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh, Tô Trường Không cảm giác thân thể của mình đã muốn vượt qua cực hạn mà người thường có thể đạt tới!

Mượn tốc độ để bàn, tốc độ chạy trốn cực hạn của Tô Trường Không có thể đạt tới 13, 4 mét/giây, thậm chí tốc độ này còn vượt qua không chỉ một cấp bậc nếu so sánh với quán quân chạy nhanh trên Lam Tinh!

Nói là như trời với đất cũng không quá đáng!

Phương diện thể lực và lực lượng cũng như thế, mỗi ngày khi Tô Trường Không bắt tay vào rèn, hắn có thể vung chuy được mấy ngàn lần.

Có một số chú tạo sư khác, dù có học đồ giúp đỡ, một tháng cũng chỉ có thể tạo ra vừa vặn hai thanh binh khí mà thôi, mà một mình Tô Trường Không, chỉ cần đủ tài liệu, có thể đạt được trình độ một tháng tạo ra từ bốn đến năm thanh binh khí có phẩm chất đủ tư cách, hiệu suất không cùng một cấp bậc.

Lúc này tiến độ rèn của hắn đã sớm đạt tới cấp bậc Sơ Khuy Môn Kính!

"Hiện giờ nếu chỉ tính riêng về tố chất thân thể, không biết chênh lệch giữa ta và những võ giả kia ra sao?"

Tô Trường Không cầm chặt nắm tay, lúc trước hắn từng thử qua, một tay có thể cực kỳ thoải mái nhấc lên vật nặng tới trăm cân. Chuyện này không khỏi khiến Tô Trường Không tò mò, không biết nếu so sánh giữa hắn và võ giả chân chính sẽ có kết quả như thế nào.

"Cứ nghỉ ngơi trước đã, qua hai ngày nghỉ ngơi này, ta sẽ tới Thanh Thủy thành." Tô Trường Không duỗi thắt lưng.

Hiện giờ dù cuộc sống quá mức bình yên nhưng Tô Trường Không lại rất thích thú!

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Tô Trường Không lại như thường lệ tới Thanh Thủy thành. Hiện giờ bước chân của hắn đã càng thêm nhẹ nhàng.

Với hắn ba mươi dặm đường, chỉ là chuyện bình thường không có gì ngoài ý muốn, thoải mái y như ra khỏi cổng đi tản bộ bên ngoài.



Tô Trường Không đến Thanh Thủy thành, lại ngựa quen đường cũ tới một tiệm cơm trong thành ăn no nê trước, sau đó chọn mua đủ lượng dược liệu Tráng Thể thang, làm xong hết thảy những chuyện này, Tô Trường Không đi dạo một hồi trong Thanh Thủy thành, mới chịu nhích người quay về Hắc Thiết sơn trang.

Đã vào chính Ngọ (12 giờ trưa), mặt trời treo cao.

Tô Trường Không đã qua lại giữa Hắc Thiết sơn trang và Thanh Thủy thành tới mấy chục lần rồi, cho nên lần này cũng vậy, hắn rảo bước trên con đường nhỏ trong rừng đầy bóng râm mát, tâm trạng thật không tệ.

"Ừm?"

Chợt đột nhiên, vẻ mặt Tô Trường Không hơi hơi ngưng lại, hắn ngừng chân một chút, chóp mũi vừa ngửi được một thứ mùi tựa như rỉ sắt.

Không đó là... Mùi của máu!

Tô Trường Không nhìn theo phương hướng gió thổi tới, chỉ thấy ở trong rừng cây, có một nam tử nằm trên mặt đất. Chẳng qua lúc này đối phương đã trở thành một khối thi thể, đầu bị chém xuống, một cánh tay trái cũng không cánh mà bay, máu tươi trong người tràn ra bên ngoài, chết không thể chết lại.

Mà bên cạnh thi thể nam tử nọ, lại có hai nam tử mặc áo vải cầm trong tay thanh trường đao nhiễm máu.

Giờ phút này, hai người đó cũng chú ý tới Tô Trường Không vừa men theo con đường nhỏ trong rừng đi tới nơi này, bốn con mắt đồng loạt nhìn qua.

"Cường đạo? m mưu cướp của sát hại mạng người?" Trong đầu Tô Trường Không lập tức hiện lên mấy chữ này.

Ngày thường ngoại trừ đi ra bên ngoài chọn mua dược liệu, còn lại về cơ bản Tô Trường Không rất ít rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, nhưng hắn lại từ đám dân cư còn lại sơn trang mà biết được thế giới bên ngoài rất hỗn loạn.

Thực hiển nhiên, hắn đã gặp phải đám cường đạo âm mưu cướp của sát hại mạng người rồi.

Tô Trường Không liếc mắt nhìn nam tử té trên mặt đất, đầu bị chém xuống, máu chảy đầm đìa kia, trái tim hắn cũng không tự chủ được khẽ đập nhanh hơn một chút.

"Đi." Hắn không chút do dự, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ!



Nhưng ngay đằng sau cây đại thụ gần đó, có một nam tử mang đầy phong cách trộm cướp nhảy lên, chặn đường lui của Tô Trường Không.

Hóa ra đám cường đạo này còn có người thứ ba!

Hai tên cường đạo đang xử lý thi thể kia, đều đứng dậy, bày ra thế tam giác, xông tới vây quanh vị khách không mời mà đến Tô Trường Không này.

"Chắc là người qua đường đi ngang." Nam tử cao gầy ở phía sau Tô Trường Không đánh giá hắn một phen rồi mở miệng nói.

Hai người còn lại, cũng đều không có ý tốt nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, trường đao trong tay vẫn còn máu tươi đang nhỏ giọt xuống đất.

Tô Trường Không đang cõng bọc hành lý. Tuy thân cường thể tráng nhưng dung mạo lại lộ ra một chút non nớt của thiếu niên, cộng thêm cách ăn mặc mộc mạc, tất cả đều chứng minh hắn chỉ là một người qua đường mà thôi.

"Ba vị... Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ta không hề thấy cái gì hết, cũng không thấy rõ dáng vẻ dung mạo của các ngươi." Tô Trường Không hơi hơi cúi đầu nói.

"Ta cũng hiểu quy củ, tất cả tiền trên người ta ở nơi này, các ngươi có thể cầm toàn bộ."

Tô Trường Không lại lấy ra ba lượng bạc từ trong lòng ngực, đặt trên mặt đất.

Không trách Tô Trường Không hèn nhát, phải nói rằng hắn không phải một kẻ lỗ mãng chuyên làm xằng làm bậy.

Nhìn ba cường đạo trước mắt này coi mạng người như cỏ rác, trên tay còn có binh khí, vốn là những kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, nếu hắn phát sinh xung đột cùng bọn họ, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!

Vậy mới nói, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Những chuyện không cần thiết thì đừng chuốc vào người.

Tiền không thể quan trọng bằng tính mạng được!