"Tô... Tô Trường Không..."
Đám người Dương Triêu thấy vậy, trong lòng tất cả đều kinh hãi, hiện giờ bọn họ đang ở trong Bạch Ngọc bang, Tô Trường Không lại xúc động như thế, tuyệt đối là hành vi không lý trí!
Thái Đồng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không đang đi ra ngoài xưởng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Mà đệ tử Bạch Ngọc bang mặc giáp trụ đang đứng bên trái Thái Đồng thấy vậy, lập tức nhướng mày, khiển trách: "Ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm sao? Có nói gì cũng không chịu làm hả? Mau đừng lại cho ta!"
Đệ tử trẻ tuổi kia khiển trách một tiếng, lập tức muốn thể hiện mình ở trước mặt Thái Đồng, chỉ thấy người này đưa tay chụp vào bả vai Tô Trường Không, muốn ghì chặt hắn trên mặt đất.
Nhưng không đợi đệ tử trẻ tuổi bắt lấy bả vai Tô Trường Không, bàn tay to của hắn đã bắt được cổ tay đối phương. Ngay lập tức, cánh tay phát lực, dùng sức vung sang bên cạnh!
"Rầm!"
Đệ tử trẻ tuổi này chỉ cảm thấy một luồng lực lượng to lớn khó có thể kháng cự ập tới thân thể mình. Cả người hắn không khống chế nổi, trực tiếp đập sang bên cạnh, sau đó va chạm thật mạnh lên cánh cổng lớn của xưởng rèn, phát ra một tiếng Rầm vang dội, thậm chí còn làm khung cửa kịch liệt rung động theo.
Đệ tử trẻ tuổi mặc giáp trụ này bị va chạm tới váng đầu hoa mắt, cả người đau đớn như muốn rời ra từng mảnh.
Nhưng đó vẫn là thứ yếu, quan trọng hơn là hắn đã xấu mặt trước tất cả mọi người ở đây. Xấu hổ, giận dữ khiến con mắt đệ tử trẻ tuổi hơi hơi phiếm hồng, trong miệng hắn phát ra một tiếng rống giận: "Tiểu tử thối! Ngươi muốn chết!"
"Xoẹt... keng!"
Đệ tử trẻ tuổi rút trường đao bên hông ra, mấy đệ tử Bạch Ngọc bang ở gần đó thấy vậy đều rút binh khí ra, mơ hồ đã hình thành xu thế bao vây.
Trong lòng Tô Trường Không đầy bất đắc dĩ, có đôi khi đôi bên hơi chút không khống chế được tính tình, sẽ làm chuyện này ầm ĩ lớn lên.
Nhưng chuyện này đâu thể trách hắn được, hắn luôn khiêm tốn, không muốn trêu chọc vào phiền toái. Nhưng hiện giờ có người muốn ức hϊếp hắn, sao hắn có thể ngoan ngoãn chường mặt mình ra cho người ta đánh được?
"Các ngươi muốn làm cái gì? Muốn đυ.ng đến người Hắc Thiết sơn trang bọn ta?" Giờ phút này, Dương Triêu tức giận mắng một tiếng, ngay sau đó, hắn không chút do dự, trực tiếp tiến lên một bước.
Tô Trường Không là chú tạo sư có thiên phú tốt nhất Hắc Thiết sơn trang bọn họ, Dương Triêu lại là người lớn tuổi nhất trong đám chú tạo sư có mặt ở đây, hắn không thể trơ mắt nhìn Tô Trường Không rơi vào nguy hiểm được.
"Chúng ta không được đọc sách, nhưng không phải dễ bắt nạt như vậy! Cùng lắm thì mặc kệ! Chúng ta không cần số tiền này!" Những người còn lại đều cả giận nói, nắm chặt chùy sắt trong tay, tình cảm quần chúng xúc động.
Tất cả mọi người đều là thành viên Hắc Thiết sơn trang, vào lúc này cần phải đoàn kết, nếu không sẽ chỉ khiến Bạch Ngọc bang cho rằng bọn họ dễ bắt nạt, càng thêm coi thường bọn họ.
Bởi vậy ngay khi mọi người nhìn thấy đám đệ tử Bạch Ngọc bang có ý muốn ra tay, tất cả đều đứng dậy.
Một màn này khiến trong lòng Tô Trường Không cũng hơi có chút cảm động.
Hắn là người xuyên qua đến thế giới này, bản thân không có bao nhiêu lòng trung thành với Hắc Thiết sơn trang nhưng lúc này, đám người Dương Triêu không chút do dự lựa chọn đứng ở bên hắn.
Thử hỏi tấm lòng sắt đá nào không tan chảy?
Ngay tức khắc, hai bên có chút giương cung bạt kiếm.
Mà sau khi Thái Đồng phản ứng lại, hắn lập tức đi tới, trợn mắt nhìn về phía đệ tử Bạch Ngọc bang, khiển trách: "Các ngươi định làm gì? Luyện võ đến nỗi luyện đầu óc thành ngu ngốc sao? Vừa gặp một chút chuyện đã muốn động đao động thương? Còn ra thể thống gì nữa. Mua buông đao xuống cho ta!"
“Vâng..." Các đệ tử Bạch Ngọc bang, ngoan ngoãn thu đao vào vỏ.
Ngay sau đó, Thái Đồng chuyển sắc mặt chân thành nhìn về phía đám người Tô Trường Không, xoa dịu: "Các ngươi đều là nhân tài được Bạch Ngọc bang mời về hỗ trợ, vừa rồi tất cả mọi người có chút kích động, chuyện nhỏ này đâu cần thiết phải như thế."
Thực hiển nhiên, hiện giờ Bạch Ngọc bang còn cần đám người Tô Trường Không hỗ trợ tạo ra giáp trụ, không thể vì chút việc nhỏ ấy mà lật mặt.
Giờ phút này, Thái Đồng đứng ra làm người hòa giải, cảm xúc trong lòng đám người Dương Triêu cũng dần lắng xuống.
Sau đó Thái Đồng nói với Tô Trường Không: "Đúng là Bạch công tử không ở trong bang, nhưng có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ thay ngươi truyền đạt."
"Ừm." Tô Trường Không cũng không có dự định trực tiếp đi gặp Bạch Thiệu, chỉ cần Bạch Ngọc bang giúp hắn đạt thành mục đích là được.
Tiếp theo, Tô Trường Không lấy ra một tờ danh sách từ trong lòng, nói với Thái Đồng: "Thái đại nhân, ta muốn mua một chút dược liệu bên trên."
Thái Đồng cầm danh sách này lên, nhìn lướt qua một chút, trong mắt lập tức lộ ra dị sắc nói: "Những dược liệu này đều dùng để bồi bổ thân thể?"
Thái Đồng không có nghiên cứu gì về dược liệu, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra một chút dược liệu trên danh sách, chúng đều là vật đại bổ.
Tô Trường Không bình tĩnh nói: "Từ thuở nhỏ ta đã thể nhược đa bệnh (cơ thể yếu ớt, mắc lắm bệnh tật), đại phu dặn ta cần thường xuyên dùng thuốc."