"Thần Lực cảnh? Hắc Thiết sơn trang tìm được võ giả Thần Lực cảnh từ nơi nào?" Lão giả tóc bạc Yến Phi vừa chứng kiến một màn này, cũng không khỏi rơi vào rung động.
Lại bàn về Luyện Lực cảnh, dù người luyện võ có tư chất bình thường nhưng hoàn toàn có thể thông qua khổ tu, vẫn có cơ hội đặt chân vào Luyện Lực cảnh.
Nhưng tới chín phần võ giả Đoán Thể đều bị vây tại cảnh giới này!
Muốn lên tới Nội Tráng cảnh, cần phải có thiên phú nhất định cộng thêm cần tu khổ luyện (tu luyện khắc khổ, siêng năng), mới có thể rèn luyện tạng phủ bên trong trở nên mạnh mẽ.
Võ giả đạt đến cảnh giới này, đã được xếp vào loại tinh anh.
Những võ giả cấp bậc này, đều có sức chịu đựng kinh người, dù chỉ đi bộ nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể vượt qua khoảng cách hơn mười dặm.
Đây chỉ là chuyện rất bình thường.
Mà tồn tại đạt tới Thần Lực cảnh lại được xếp vào hàng ngũ cao thủ có thể đánh ra tiếng tăm bên trong Thanh Thủy thành.
Tam đương gia Trần Tráng Hắc Kỵ bang đã đạt tới tiêu chuẩn Thần Lực cảnh, thống lĩnh hơn trăm nhân mã thuộc hạ, kẻ khác nghe tiếng đã sợ mất mật!
Loại cao thủ cấp bậc này, lực năng kháng đỉnh, nếu mặc trọng giáp trên thân, sẽ xuất ra lực lượng lớn vô cùng, đao thương bất nhập.
Có thể coi như cỗ máy gϊếŧ chóc!
Vậy mà nam tử không biết thân phận trước mắt này lại là một võ giả Thần Lực cảnh đáng sợ!
"Bọn họ... Tỏ ra rất kiêng kị ta!"
Tô Trường Không nhìn rõ mồn một sự biến hóa và vẻ kiêng kị hiện rõ trong mắt ba người Yến Phi. Chuyện này làm lòng hắn càng thêm kiên định.
Tô Trường Không cũng không biết thực lực tiêu chuẩn của đám người Yến Phi.
Nếu ba người này có thực lực mạnh mẽ, vượt qua phạm vi hắn có thể đối phó được, chắc chắn Tô Trường Không sẽ xoay người bước đi.
Nhưng đám người Yến Phi lại lộ vẻ kiêng kị, khϊếp hãi ở trước mặt hắn, có nghĩa là thực lực của bản thân hắn có thể đối phó được bọn họ!
Xương cổ tay của nam tử mập mạp đã vỡ vụn, hắn đau tới mức mồ hôi lạnh trên trán liên tục nhỏ giọt xuống dưới. Kinh hãi và đau đớn đan xen lại khiến ánh mắt hắn nhìn Tô Trường Không càng thêm kiêng kị, sợ hãi.
Sau khi Tô Trường Không đã đưa ra phán đoán về tình hình chiến lực song phương, bên dưới lớp mặt nạ của hắn lập tức biến thành một mảnh lạnh như băng.
Lý Nhị Lang là thành viên trong Hắc Thiết sơn trang, ngày thường vẫn luôn cẩn trọng, luôn đối xử hiền hòa với tất cả mọi người. Đối phương vốn là một người rất hiền lành.
Nhưng ba kẻ trước mặt này vì vơ vét tài sản Hắc Thiết sơn trang, lại trực tiếp gϊếŧ chết Lý Nhị Lang như heo chó.
Nhìn đám người này, trong lòng Tô Trường Không cũng bùng lên cơn tức giận nhàn nhạt.
"Công phu rất giỏi! Đồ nhi của ta không hiểu chuyện đã xúc phạm tới các hạ, để lão phu thay hắn nhận lỗi! Ta hỏi khí không phải, chắc các hạ tới đây vì chuyện của Hắc Thiết sơn trang? Nếu biết Hắc Thiết sơn trang có quan hệ với các hạ từ trước, ba sư đồ chúng ta chắc chắn sẽ không quấy rầy! Việc hôm nay coi như bỏ qua đi!" Sắc mặt Yến Phi biến ảo một hồi, cuối cùng lão nặn ra một nụ cười, chắp tay nói với Tô Trường Không.
Đã biết người trước mắt là võ giả Thần Lực cảnh.
Hiển nhiên Yến Phi không đối địch với hắn.
Nếu đôi bên xảy ra xung đột, chém gϊếŧ dù ba người bọn lão có thể thắng, cũng phải trả giá rất lớn, hơn phân nửa là trọng thương, tử vong thảm trọng.
Đối phương tới đây vì chuyện của Hắc Thiết sơn trang, mà bọn họ lại không nhất thiết phải cướp của Hắc Thiết sơn trang, cùng lắm thì từ bỏ lần hành động này, đổi một mục tiêu khác là được!
Yến Phi đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng sớm biết rõ hết thảy mọi chuyện phải lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Tiền không có còn kiếm được, nhưng mạng không còn, có tiền cũng không thể mang theo.
"Dễ bàn rồi, đôi bên cùng dĩ hòa vi quý (hòa thuận là tốt nhất)." Tô Trường Không lộ ra vẻ hòa hoãn. Nhưng cùng lúc đó, chén rượu trong tay hắn lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, lập tức vỡ vụn, rượu văng tung tóe ra ngoài.
"Ngượng ngùng, không cầm chắc chén rượu, có thể rót cho ta thêm một chén nữa không?" Trong giọng nói của Tô Trường Không đầy vẻ áy náy, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử mập mạp, mở miệng nói.
Câu này khiến thân hình nam tử mập mạp khẽ run rẩy một cái, lúc trước hắn giả vờ kính rượu rồi nhân cơ hội đánh lén, kết quả phải nếm thiệt thòi.
Hiện giờ Tô Trường Không lại muốn hắn tiếp tục rót rượu?
"Đi, mau kính rượu cho vị khách quý này." Nam tử mập mạp hướng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Yến Phi. Yến Phi thoáng do dự một chút rồi nói với nam tử mập mạp.
Lão không muốn liều mạng cùng võ giả có chiến lực tương đương với Thần Lực cảnh như Tô Trường Không, chỉ có thể cố gắng hết mức làm thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
Không còn cách nào khác, nam tử mập mạp đành buông cánh tay với cổ tay đã vỡ vụn rồi dùng một tay khác cầm chén rượu. Nam tử mặc áo xanh bên cạnh rất phối hợp, đi qua rót giùm hắn một chén rượu.
"Vị đại nhân này, vừa rồi ta chỉ đùa một chút, chén rượu này coi như bồi tội." Nam tử mập mạp bưng chén rượu đi tới Tô Trường Không, cung kính dâng lên, ăn nói khép nép.
Lúc trước khi ba sư đồ này đối mặt với đám người Mạc Thiết tác oai tác quái bao nhiêu thì giờ này, ở trước mặt Tô Trường Không, bọn họ lại tỏ ra hèn mọn bấy nhiêu.
"Lực lượng! Đây là lực lượng!" Trong lòng Tô Trường Không âm thầm cảm thán.
Đám người Mạc Thiết không mạnh bằng bọn họ, chỉ có thể tùy đối phương xoa nắn, mà Tô Trường Không lại mạnh hơn bọn họ, đám người Yến Phi chỉ có thể tiền cứ hậu cung (trước kiêu ngạo, sau cung kính) với hắn!
Vừa nãy, nam tử mập mạp đã nếm thiệt thòi trên tay Tô Trường Không, hiện giờ lại phải ăn nói khép nép giải thích, nhận lỗi, không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này trong lòng hắn đang tràn ngập khuất nhục.
Nhưng hắn cũng biết thực lực lực của nam tử đeo mặt nạ trước mắt này sâu không lường được, chỉ có ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi mới là sự lựa chọn chính xác để hóa giải can qua (chiến tranh)!
Ai biết đâu, Tô Trường Không lại chậm chạp không tiếp chén rượu.
Nam tử mập mạp lo lắng không yên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tô Trường Không vươn tay tới, dáng vẻ tựa như muốn tiếp chén rượu.
Nam tử mập mạp nọ hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngay lập tức, trái tim vừa hoà hoãn của hắn lại kịch liệt run rẩy, bởi vì hắn mới nhận ra đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ của Tô Trường Không vừa lóe lên hàn quang nhϊếp nhân tâm phách!
Không có một chút dấu hiệu, năm ngón tay phải vừa vươn ra của Tô Trường Không đã nắm chặt thành quyền, ngang nhiên đánh ra, tựa như mãnh hổ vồ thỏ, đánh thẳng vào ngực nam tử mập mạp.
Nam tử mập mạp căn bản không có nửa cơ hội né tránh tìm đường sống, đã ăn trọn một quyền mạnh mẽ cứng rắn này!
"Bành!"
Tiếng va chạm nặng nề kèm theo âm thanh xương cốt sụp đổ vang lên.
Thân hình gần hai trăm cân của nam tử mập mạp bị đánh cho hai chân rời khỏi mặt đất, như bao cát bay ngược ra ngoài hai, ba mét.
Máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra rơi trên mặt đất.
Hai mắt hắn trợn trừng trừng.
Chịu ảnh hưởng từ một quyền với lực lượng to lớn này, trái tim trong l*иg ngực hắn đã bị đánh rách tả tơi.
Khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!