Trong lòng Mạc Thiết cũng cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn lại không đánh mất lý trí, vẫn bình tĩnh lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực, lộ vẻ mặt chân thành nói: "Đây là ngân phiếu một trăm lượng, coi như chút tiền để ba vị hảo hán uống rượu, việc hôm nay cứ bỏ qua như vậy, được không?"
Nghe vậy, nam tử mập mạp với vẻ mặt dữ tợn trong ba người kia cầm cái chân gà lên, chỉ hai ba miếng đã gặm sạch rồi ném cái xương gà còn lại xuống, bàn tay tùy ý xoa xoa lên y phục. Tiếp theo kẻ này mới đứng dậy, đi tới trước mặt Mạc Thiết, không khách khí cầm ngân phiếu lên, quan sát một chút rồi nhét ngay vào trong ngực.
Sau đó, nam tử mập mạp quay đầu lại nhìn thoáng qua một lão giả ở giữa ba người.
Thật hiển nhiên, lão giả này là kẻ cầm đầu trong ba người bọn họ.
Lão giả có mái tóc hoa râm nhưng dáng người rất cao lớn, thân thể còn cường tráng hơn hai người trẻ tuổi còn lại, lúc này trên người lão đang tản ra một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh, giống hệt một con ác lang.
Lão giả thản nhiên nói: "Một trăm lượng bạc đã muốn đuổi Yến mỗ đi? Ta xem Hắc Thiết sơn trang các ngươi có chút giàu có. Vậy thì ba nghìn lượng bạc, việc hôm nay xí xóa!"
"Cái gì?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả sắc mặt Mạc Thiết cũng thay đổi, càng đừng nói tới mấy người đi theo ánh mắt bọn họ lại lộ ra vẻ giận dữ.
Lão giả này còn hắc (tàn nhẫn) hơn cả Hắc Kỵ bang!
Mở miệng một cái là ba nghìn lượng bạc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là khoản tiền cực kỳ lớn, thậm chí dù Mạc Thiết có lấy ra tất cả tích cóp của mình cũng chưa chắc đã đủ, hắn cần phải vay mượn thêm của một vài hảo hữu quen biết.
Chắc chắn một điều là, khi bỏ số tiền này ra, toàn bộ thành quả công lao tích cóp trong mấy năm nay của hắn sẽ tan thành mây khói.
"Ra tay! Làm thịt bọn họ! Báo thù cho Lý Nhị Lang!" Giờ phút này, rốt cuộc Trương Càn có tính tình nóng nảy cũng không chịu được nữa, lập tức quát lên một tiếng.
Đám người lão giả họ Yến đã tàn nhẫn gϊếŧ Lý Nhị Lang, hiện giờ còn công phu sư tử ngoạm, vơ vét tài sản của Hắc Thiết sơn trang...
Con giun xéo lắm cũng quằn, càng đừng nói tới đám người bọn họ.
Bởi vì ngay từ đầu khi bọn họ mang theo đao đến đây, là đã có ý định nếu không thể thương thảo được sẽ ra tay!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, không đợi đám người Trương Càn ra tay, nam tử mặc áo xanh trong ba người đang ngồi bên cạnh đống lửa, vẫn một mực không nói chuyện từ nãy đến giờ, đã ngồi thẳng dậy. Thân thể hắn nhanh như gió xoáy, một thanh loan đao bên hông chợt ra khỏi vỏ, thân tùy đao động, nhoáng lên một cái mà qua!
"Xuy xuy xuy!"
Tiếng máu thịt bị xé rách cùng với âm thanh con người rêи ɾỉ liên tiếp vang lên.
Không đợi đám người Trương Càn rút đao, cổ tay đã cảm thấy đau xót.
Lúc này đám người ấy mới phát hiện ra, trên cổ tay mình đã có thêm một đường máu, máu tươi tí tách nhỏ xuống đất, ngay cả chuôi đao cũng không cầm được.
Mà bóng dáng nam tử áo xanh kia đã quay về chỗ cũ, chậm rãi thu đao vào vỏ, như chưa từng di động!
Lão giả vừa lòng gật đầu: "Lâm Vũ, Hồi Yến Thân Pháp của ngươi luyện không tồi!"
Nam tử mặc áo xanh được gọi là Lâm Vũ kia, cười nhạt: "Là sư phụ dạy thật tốt."
"Ba người này... Đều là võ giả thực lực cao cường!"
Mạc Thiết che kín vết thương đang chảy máu ồ ạt ở cổ tay, trong lòng dâng lên một luồng hàn ý.
Vừa rồi, rõ ràng là nam tử mặc áo xanh Lâm Vũ nọ đã nương tay, nếu không ít nhất cổ tay của bọn họ cũng bị đối phương chém xuống!
Bọn họ đều là thành viên của Hắc Thiết sơn trang, ngày thường làm nghề nguội kiếm sống, cũng luyện ra một chút khí lực hơn người, nhưng so sánh với võ giả chân chính lại chẳng đủ nhìn.
"Nghe sư phụ ta nói gì chưa? Ba nghìn lượng bạc, chuyện hôm nay bỏ qua, ân oán kết thúc!" Nam tử mập mạp kia ha ha cười, trêu tức nói.
Sư đồ ba người lão giả họ Yến, đều là ác đồ (người xấu chuyên làm chuyện ác khiến người ta căm ghét, phẫn nộ) có chút hung danh.
Lần này khi bọn họ đi ngang qua phụ cận Thanh Thủy thành, biết được Hắc Thiết sơn trang có chút giàu có, mới nảy ra ý định bắt lấy Dương Triêu, Lý Nhị Lang rồi thông qua hai người này để kiếm chác một khoản tiền của phi nghĩa từ trên người Hắc Thiết sơn trang!
Sắc mặt Mạc Thiết biến ảo khôn lường.
Ba nghìn lượng bạc, khoản tiền này đủ khiến nhiều năm cố gắng của hắn tan thành bọt nước nhưng nếu không đáp ứng, thông qua thủ đoạn gϊếŧ chết Lý Nhị Lang của ba người này, chỉ sợ ngày hôm nay mấy người bọn họ đừng mơ tưởng có thể rời đi.
Trái ngược lại với đám người Hắc Thiết sơn trang đang đau đầu suy nghĩ, khóe miệng ba người lão giả họ Yến đều mỉm cười.
Ở thế đạo hiện giờ, dù giàu có đến mấy mà không có thực lực để dựa vào, cũng không thể bảo vệ được tài phú của mình, sẽ bị người càng mạnh hơn tùy ý đoạt lấy, tiện tay áp bức!
Ở trong mắt bọn họ, Mạc Thiết chân chân chính chính là một con dê béo, mần thịt một lần có thể tiêu dao khoái hoạt trong đoạn thời gian rất dài.