“Nếu ngươi muốn bí tịch nội công, có thể tới Đông Lĩnh trấn thử thời vận, nhưng sợ là bí tịch nội công này sẽ không rẻ!" Mạch Minh Kiệt cười cười.
Hắn chỉ báo cho Tô Trường Không biết những tin tức mà mình nghe được thôi, lại không có tổn thất gì.
"Đa tạ Mạch phó quán chủ!" Tô Trường Không cảm kích nói lời cảm tạ.
Tô Trường Không không tiếp tục quấy rầy, đã cáo từ rời đi.
"Hiện giờ toàn bộ gia sản của ta mới được 150 lượng bạc trắng... Với chút tiền này đủ mua bí tịch nội công sao?"
Tô Trường Không không có chút tự tin nào.
Lúc trước Tô Trường Không đạt được hơn một trăm lượng bạc trắng từ trên người mấy cường đạo cùng với gã xui xẻo kia, lại cộng thêm mỗi tháng hắn rèn binh khí, có thể kiếm được sáu đến bảy lượng bạc, trừ đi khoản tiêu hao Tráng Thể thang, một năm cũng có thể tích lũy được chừng 50 hai lươngk trắng.
Tổng cộng tất cả lại vừa đúng một trăm năm mươi lượng.
Với nhà bình thường, chắc chắn đây là một khoản tiền lớn, nhưng dùng để mua bí tịch nội công trân quý kia, lại chẳng biết có đủ hay không?
Nhưng vô luận như thế nào, đến hội đấu giá do Triệu gia Đông Lĩnh trấn kia cử hành xem chút tình huống cũng tốt.
Tô Trường Không rời khỏi Thanh Thủy thành, đầu tiên là đi Đông Lĩnh trấn một chuyến.
Ở Đông Lĩnh trấn, Tô Trường Không thoáng tìm hiểu một chút, mới biết Mạch Minh Kiệt không hề lừa hắn.
Ba ngày nữa, Triệu gia Đông Lĩnh trấn sẽ cử hành hội đấu giá. Về cơ bản những thân hào gia tộc địa phương đều sẽ tham gia, lại cộng thêm một ít những người từ bên ngoài tới như Tô Trường Không.
Ngặt nỗi, ba ngày sau lại không phải thời gian nghỉ ngơi của hắn, vì vậy Tô Trường Không dứt khoát xin Lưu chủ quản của Hắc Thiết sơn trang cho nghỉ phép.
Lý do rất đơn giản, chính là vừa vặn thân thể không khoẻ.
Lưu chủ quản tự nhiên không hề hoài nghi về lý do này.
Buổi sáng hôm ấy, Tô Trường Không dậy thật sớm rồi đi tới Đông Lĩnh trấn.
Để chuẩn bị cho hội đấu giá lần này, Tô Trường Không cũng phí một chút tâm tư, hắn đeo thanh đao bên hông, cố ý để tóc tai bù xù, lại đeo lên một chiếc mặt nạ hình con khỉ mới mua được trong quán.
Đừng hỏi vì sao hắn phải làm như vậy. Hắn cũng hiểu câu nói “tài bất lộ bạch” (tiền tài không để lộ ra ngoài) mà, lỡ như để bản thân mình bị người khác theo dõi, có thể sẽ sinh ra nguy hiểm!
Giống như nam tử không biết thân phận mang theo trăm lượng ngân phiếu bên người kia, kết cuộc chính là chết trên tay mấy tên cường đạo. Đối phương chỉ đơn giản là đi đường núi thôi, đã gặp biến cố nguy hiểm như vậy, càng đừng nói tới chuyện tham gia hội đấu giá loại này.
Vì an toàn, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Lúc này ở bên ngoài phủ đệ Triệu gia, đã có chút náo nhiệt, không ít xe ngựa đều dừng đỗ ven đường, thậm chí còn xuất hiện khu vực chuyên môn có nha môn binh sĩ đứng gác.
Triệu gia là gia tộc quyền thế trong Đông Lĩnh trấn. Lần này bọn họ cử hành hội bán đấu giá gia sản để làm tiền vốn di chuyển cả gia tộc, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tất nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt.
Tô Trường Không treo đao bên hông, đội mặt nạ con khỉ tới gần phủ đệ Triệu gia, khá hấp dẫn ánh nhìn.
Ngay lập tức một đệ tử Triệu gia đi lên phía trước, khách khí nói với hắn: "Các hạ muốn tham gia hội đấu giá của Triệu gia chúng ta sao?"
"Phải" Tô Trường Không đè thấp giọng, lời ít mà ý nhiều đáp lại.
"Xin nộp năm lượng bạc trắng lệ phí vào trong trước, chờ đến khi hội đấu giá chấm dứt, chúng ta sẽ trả lại đầy đủ khoản tiền này cho các hạ." Đệ tử Triệu gia kia nói.
Hội đấu giá do Triệu gia cử hành cho phép tất cả mọi người đều có thể tham gia, nhưng vì phòng ngừa số người quá lớn cộng thêm những người chỉ vô góp vui, bởi vậy người tham dự cần phải nộp một khoản lệ phí vào trong, như vậy có thể sàng chọn bớt một đám người vô góp vui.
"Ừm." Tô Trường Không lên tiếng, tuân thủ theo quy củ của Triệu gia, hắn nhanh chóng lấy ra năm lượng bạc trắng từ trong lòng, giao cho đệ tử Triệu gia, dù sao sau khi hội đấu giá kết thúc vẫn còn được nhận lại mà.
"Xin theo ta vào trong."
Hắn vừa giao xong lệ phí đi vào, ngay sau đó đã được một đệ tử Triệu gia mang theo tiến vào hội trường lâm thời dùng để tổ chức hội đấu giá ở bên trong phủ đệ Triệu gia.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh được sắp sẵn từng dãy ghế ngồi thẳng hàng, trên ghế ngồi có đánh số cẩn thận.
Tô Trường Không vừa bước vào lại phát hiện, có hai ba mươi người đã sớm tụ tập ở trong đại sảnh.
Về cơ bản, những người này đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, phần đông trong đám người này chính là những thân hào phụ cận Đông Lĩnh trấn.
Trừ những người này ra, Tô Trường Không cũng nhìn thấy có mấy người dáng vẻ giống hắn, cũng mặc đồ đen, đeo mặt nạ.
Hiển nhiên đám người này không muốn ai biết thân phận của mình!