chương 107.Chương 108. Hô Khiếu Bát Hình (2) Lâu Thành vừa làm ra khởi thủ du đấu, trọng tâm bỗng nhiên trầm xuống, trong đầu quan tưởng ra tuyết trắng nguy nga núi cao sừng sững.

ẦM!

Tia chớp đánh xuống, bạc trắng chiếu rọi, kích lên khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, lay động ức vạn cân tuyết đọng.

ẦM!

Đại Tuyết Băng trên núi tuyết lớn!

Vai trái Lâu Thành trầm xuống, đạp bước chân, không tránh mà tiến tới, nghênh đón “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh đuổi theo mà húc tới, như là dòng lũ màu trắng cuồn cuộn chảy xuôi rợp trời rợp đất, khí thế hung mãnh, làm không ít người xem phát ra một tiếng kinh hô.

Hắn làm ra “trọng tâm như thủy ngân” né tránh, muốn để đối thủ cho rằng bản thân sẽ chọn dùng đấu pháp di chuyển chiến đấu bám trụ, một khi tới gần, lập tức vồ ngược, dùng bão tuyết hung mãnh nhất, tuyết lở khủng bố

nhất!

Đối mặt như thế, Chu Viễn Ninh như gió vô hình vô căn đột ngột dừng lại, như là ngựa chạy tốc độ cao lập tức đứng thẳng lên, tựa như mất đi xiềng xích quán tính loại quy luật cơ bản này.

Dừng một lần lại bắn ra, hắn một lần nữa khởi thế, gào thét hướng về

phía trước, quán tính vừa rồi tích lũy áp súc hóa thành bùng nổ khủng bố, kích động tới mức luồng khí phát ra tiếng vang quỷ dị.

Vù!

Hai người va chạm, thanh âm quái dị văng khắp nơi, Lâu Thành như bị cơn lốc cuốn vào, lực lượng bị triệt tiêu, trọng tâm bị chớp lên, đành phải lui hai bước, mà Chu Viễn Ninh hơi lui bước, gót chân điểm, lại bắn ra, nháy mắt đã vòng đến bên cạnh Lâu Thành.

Hô Khiếu Bát Hình, Cơn Lốc Khủng Bố!

Bốp! Cánh tay phải Chu Viễn Ninh run lên, phát ra thốn kình, bàn tay trái bổ về phía chỗ cổ Lâu Thành.

Lâu Thành vừa củng cố thân hình, không kịp điều chỉnh trọng tâm, cánh tay trái giơ lên, chặn một đòn này.

Hắn vừa định từ đối phương mượn chút kình lực, “nghe” ra chút động tĩnh, liền thấy lực lượng đó giống như thuốc nổ nổ tung, ngắn ngủi vừa thanh thúy vừa cực có cảm giác bùng nổ, căn bản không mượn được, không “nghe”

được.

BỐP! Chu Viễn Ninh thân pháp linh động, đã vòng đến lưng hắn, nắm tay trái lấy thốn kình đánh ra.

Lâu Thành vặn lưng, đẩy thân thể nghiêng một nửa, tránh đi đả kích, kéo chân căng lên, giống như một sợi roi mềm sắc bén quật ra, hướng phía sau quét ngang ra ‘BỐP’.

Bước chân điểm một phát, thân hình Chu Viễn Ninh lại bắn ra, theo thế

quét ngang, lấy tốc độ rất nhanh tránh được một cước này, vẫn ở sau lưng Lâu Thành.

Bốp bốp bốp! Hắn quyền đấm cước đá, giật trỏ vỗ chưởng, các bộ vị thân thể luân phiên sử dụng, giống như vòi rồng bắt đầu vòng quanh Lâu Thành liên tục đả kích.

Trong quá trình này, Lâu Thành thật sự có cảm giác mệt mỏi, vừa đỡ được một chưởng, đối phương đã thay đổi vị trí, lại là một cú đấm bổ đến, nếu không phải trọng tâm như thủy ngân vài lần lắc lư tránh đối thủ, mình chỉ

sợ đã ngăn không được.

Tiếp tục như vậy, hắn nếu dùng “Vô Hình Chi Phong” cùng thốn kình luân phiên tiến công, lấy lẫn lộn phán đoán của bản thân, vậy thì phiền toái, đến lúc đó tất nhiên được cái này mất cái khác.

Mình rõ ràng dự liệu được đấu pháp của Chu Viễn Ninh, làm ứng đối, nhưng vẫn rơi vào cục diện như vậy, chỉ có thể nói thực lực chênh lệch thật sự

không nhỏ.

Đúng lúc này, trong tâm hồ ngưng thủy thành băng của Lâu Thành đột nhiên kéo lên một tia gợn sóng, cơ bắp lưng cảm nhận được một lực lượng bùng nổ.

Không tốt!

Chu Viễn Ninh quả thực ở trong thốn kình xen lẫn một chưởng không tiếng động!

Lâu Thành không kịp nghĩ kỹ, căn cứ bản năng chiến đấu, chợt đổ về phía trước, để nửa người trên cùng bàn tay Chu Viễn Ninh kéo giãn khoảng cách, chân trái thì thuận thế mà lên, kéo gió mạnh, lật nửa người, đá ‘BỐP’ về phía đối phương, ép Chu Viễn Ninh thu chưởng né tránh.

Cơ bắp điều chỉnh, trọng tâm thay đổi, Lâu Thành bảo trì cân bằng, chân trái vừa hạ, eo lưng căng lên, lại đứng vững vàng thân hình, nắm tay phải vận sức chờ phát động, phòng bị công kích theo nhau mà đến của Chu Viễn Ninh, sau lưng thì nóng rát đau đớn một trận, hiển nhiên đã trúng chưởng, chỉ là hướng phía trước tránh né kịp thời, chưa dính phát lực, chưa bị

thương, chỉ là ứ xanh hoặc sưng đỏ vân vân.

May mà ta phản ứng đủ nhanh!

Lâu Thành may mắn một trận, nhưng chưa đợi được Chu Viễn Ninh thừa thế

mà đến, đối phương không tiến mà lui, hướng phía sau lui vài bước, kéo giãn khoảng cách, phát ra tiếng hít thở ngân nga lại nặng nề.

“Hắn sao không tiếp tục gây áp lực? Cục diện vừa rồi, lại đến vài lần, ta chỉ sợ cũng không chống đỡ được...”

“Đúng rồi, Nghiêm Chiêu Kha từng đề cập, khác với ‘Cuồng Phong Bạo Tuyết’ dựa vào nghe kình cùng điều tiết hơi thở để hoàn thành liên tục tiến công, ‘Long Quyển Chi Phong’ của Hô Khiếu Bát Hình là lấy nín một hơi để đánh ra liên chiêu, cam đoan tốc độ và liên tục, khi cần đổi hơi, thì dựa vào thân pháp kéo giãn khoảng cách, nhanh chóng hoàn thành thổ

nạp, xem như đặc sắc của Hô Khiếu Bát Hình, không phải vừa rồi Chu Viễn Ninh không muốn tiếp tục tiến công, mà là đến cực hạn của một đợt này...”

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Lâu Thành vốn đợi chủ động tiến công, nhưng vừa kéo gần lại khoảng cách, đối phương đã điều chỉnh xong, lại hóa thành một trận cuồng phong đột kích, điều này làm hắn không khỏi ý niệm chợt lóe:

Lấy thể lực của Chu Viễn Ninh, nhiều lắm có thể chống đỡ năm lần tiến công như vừa rồi...

Nhưng mình chắn một lần đã cố sức như thế, có thể chống đỡ được mấy lượt còn lại sao?

***

Trên khán đài, Diệp Du Đình vỗ nhẹ hai bàn tay, vẻ mặt tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc.”

Chu Viễn Ninh rõ ràng sắp thành công, để mình kiếm một khoản tiền tiêu vặt nho nhỏ, không ngờ được Lâu Thành lại nhạy bén như thế, thuận thế đổ

về phía trước, giữ mình trong lúc yếu thế.

Bên cạnh Khương Lan cũng thở dài: “Quả thật đáng tiếc, cơ hội lần này không bắt lấy chính là chuyện tiếc nuối nhất của Chu Viễn Ninh trận đấu này, hắn vẫn quá cẩn thận, hoang phế nhiều năm, mất đi không chỉ có là thể lực và thuần thục, còn có nhuệ khí trong l*иg ngực, hắn nếu không suy xét lui ra phía sau vài bước đó, trực tiếp nghẹn khí còn lại đến một hai lần nữa, mang thắng bại đặt trong vài giây mười mấy giây, phần thắng ở

90% trở lên.”

Không lùi sau để thở liền ý nghĩa không thể ở trong một hai đòn hạ được Lâu Thành, thổ nạp tại chỗ Chu Viễn Ninh sẽ mất đi ưu thế tốc độ cùng thân pháp, ở tình trạng cực đoan ác liệt, một khi bị Lâu Thành lấy thế

“Cuồng Phong Bạo Tuyết” áp chế, nói không chừng một hơi đó liền không hồi lại được, bởi vậy, quyết đoán trong chớp mắt quả thật cần một chút nhuệ

khí cùng quyết đoán.

Nói tới đây, Khương Lan lắc lắc đầu: “Cán cân thắng lợi bắt đầu có biến hóa rồi.”

“A? Lan tỷ chị là nói phần thắng của Lâu Thành đề cao rồi? Không có khả

năng, thể lực Chu Viễn Ninh thêm bốn năm lượt điên cuồng tấn công vẫn có thể.” Diệp Du Đình nhíu nhíu mày.

Khương Lan mỉm cười: “Em tiếp tục xem là biết.”

Không so được với các cô có thể bình tĩnh phân tích, khán giả đã bị so đấu trong chớp mắt vừa rồi làm cho tâm tình giống như ngồi xe qua núi, bọn họ đầu tiên là lo lắng hoặc vui sướиɠ vì Lâu Thành sắp chịu một chưởng, sau đó bị hắn ứng biến bên cạnh vách núi tự cứu làm kinh ngạc ngây người, cho dù người mua Chu Viễn Ninh thắng cũng nhịn không được vỗ

tay ủng hộ.

Nháy mắt ngắn ngủn, bồi hồi một vòng bên cạnh thắng bại, đây mới là thi đấu võ đạo!

Hết