chương 104.Chương 105. Tận tình thiêu đốt (1) Đây là chuyện trong đoán trước, Lâu Thành cũng không bất ngờ, mà nhìn thấy hai tay Chu Viễn Ninh dần dần khôi phục bình thường, giống như không bị thương gì cả, hắn vừa tiếc nuối vừa vui sướиɠ.

Tiếc nuối là Chu Viễn Ninh chưa bị thương, vui sướиɠ cũng là Chu Viễn Ninh chưa bị thương!

Trong lúc ý niệm chuyển động, hắn thấy Chu Viễn Ninh nhìn về phía khán đài, nhìn về phía mình.

Bốn ánh mắt giao tiếp, như có tia lửa thoáng hiện.

Một trận chiến ngày mai, đều dựa vào bản lãnh!

***

Xa xa nhìn nhau, khí cơ dẫn dắt, trong lòng Lâu Thành nhất thời quay cuồng lên chiến ý nồng đậm, cảm xúc tiếc nuối ban đầu tiêu tán không còn.

Đúng vậy, Chu Viễn Ninh đã hoang phế võ đạo vài năm, không còn ở lúc toàn thịnh nữa, lại ở trong quá trình thi đấu khẩn trương một ngày chiến một trận thậm chí hai trận tiêu hao thể lực, tích lũy mệt nhọc, không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn khôi phục, dưới loại tình huống này, mình còn không dám trực diện hắn, không dám quang minh chính đại khiêu chiến hắn? Còn phải gửi gắm hy vọng vào Vương Diệp đả thương hắn sao?

Không!

Đây không phải chiến đấu mình khát vọng!

May mắn hắn chưa bị thương, nếu không cho dù mình bởi vậy mà qua vòng, lấy được tiền thưởng, cũng sẽ tràn ngập tiếc nuối, cảm thấy là “đi nhờ

xe” Vương Diệp mới thành công phá vây.

Đánh ra một trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, đạp kẻ địch đủ phân lượng, ngẩng đầu mà bước vào top mười sáu, đây mới là hình ảnh mình mong chờ, võ đạo mình theo đuổi!

Nếu thua, vậy chỉ có thể nói rõ bản thân chưa có thực lực này, cần kiểm điểm cần bù lại, ngày khác ngóc đầu trở lại, lại chứng sở học!

Tiền thưởng rất quan trọng, nhưng mình cũng không phải chỉ có một con đường kiếm tiền này, đầu đuôi không thể đảo ngược!

Sau khi nghĩ thông điểm ấy, rất nhiều tạp niệm của Lâu Thành rút đi, nhìn thẳng ánh mắt Chu Viễn Ninh, không có chút lùi bước cùng chột dạ, thân thể hơi run, như có nhiệt huyết chảy qua.

Nhìn Lâu Thành trên ghế khách quý, “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh chỉ

cảm thấy ánh mắt hắn kiên nghị lại sắc bén, như là một thanh bảo đao ra khỏi vỏ, làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Cảm giác thật hoài niệm, lúc trước thời điểm lăn lộn giới võ đạo chuyên nghiệp...” Chu Viễn Ninh nói nhỏ một câu, chiến ý trong mắt càng thêm nồng đậm.

Thu hồi tầm mắt, Lâu Thành hít vào một hơi, bình ổn nhiệt huyết, sau đó cầm lấy di động, mang nội dung vừa rồi muốn hỏi phát ra, “cười xấu xa”

nói với Nghiêm Chiêu Kha:

“Vậy cậu bây giờ còn có mấy người theo đuổi?”

Tiền thưởng không quan trọng bằng bản thân trận đấu, nhưng trận đấu ngày mai tựa như lại không quan trọng bằng chuyện này...

Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm cúi đầu đếm ngón tay: “Tương đối khẳng định có bốn người đi...”

Bốn! Lâu Thành bị dọa giật mình, đây còn là tương đối khẳng định!

Nhưng lấy trình độ được hoan nghênh của Nghiêm Chiêu Kha, bốn thật ra không tính là nhiều, vấn đề lớn nhất là, trong bốn người này có tính mình hay không?

Cô ấy đối với mình rốt cuộc là cảm giác gì định vị gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâu Thành lại có chút lo được lo mất, ra vẻ

bình thường nói: “Ha ha, ít hơn mình tưởng tượng, có ai thế?”

“Bởi vì đại bộ phận sau khi bị từ chối đều không tìm mình nữa, không tính còn đang theo đuổi...” Nghiêm Chiêu Kha “lau mồ hôi lạnh” nói.

Không sai, mình thích cậu dứt khoát lưu loát từ chối người ta như vậy!

Đương nhiên, đừng từ chối mình... Lâu Thành âm thầm cầu nguyện một câu,

“cười trộm” nói: “Bốn người này chính là khi bại khi thắng?”

“Cũng có chưa nói rõ, mình cuối cùng không thể chủ động nhắc chuyện từ

chối cho người khác nhỉ, xấu hổ bao nhiêu chứ, hiểu lầm làm sao bây giờ?

Chỉ có thể bảo trì khoảng cách, giảm bớt tiếp xúc.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra đầu cà rốt thở dài.

Mình chính là một kẻ chưa nói rõ... Nhưng nhìn từ trong khoảng thời gian này nói chuyện phiếm, cô ấy chưa bảo trì khoảng cách, giảm bớt tiếp xúc... Lâu Thành đầu tiên là hạ thấp, chợt vui vẻ, giống như thấy được ánh rạng đông thắng lợi.

Đương nhiên, cũng có thể cô ấy còn chưa phát hiện mình đang theo đuổi cô ấy...

Lâu Thành tâm niệm phập phồng, nháy mắt ngắn ngủn liền có rất nhiều cảm xúc biến hóa, hắn khống chế được không để chúng nó biểu lộ giữa những hàng chữ, lại phát ra tin tức: “Trong người khi bại khi thắng khẳng định có bạn học cấp ba ( biểu cảm buồn cười ).”

“Đúng vậy, có một người, nếu không phải bạn học cùng lớp, không qua được trên thể diện, mình cũng trực tiếp block cậu ta rồi, bây giờ trên Q vĩnh viễn ẩn thân, vĩnh viễn không chứa.” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm nắm tay lắc đầu rơi lệ đầy mặt nói.

Lâu Thành thầm sướиɠ trả lời: “May mà cậu ta không ở Tùng Thành, bằng không cậu phiền rồi.”

“Tùng Thành cũng có mà, học viện mình còn có hai người, may mà một người là sư huynh, thời khoá biểu không trùng, lúc có rảnh mình lại ở võ đạo xã, một người chưa nói, mình coi như không biết, tận lực không tiếp xúc, bằng không thật là phiền.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm ngây ra như

phỗng.

“Ha ha, quá được hoan nghênh cũng có phiền não nha.” Lâu Thành trả lời một câu, đối với có thể tiến một bước hiểu biết cuộc sống cảm tình của Nghiêm Chiêu Kha vui sướиɠ từ đáy lòng.

Nghiêm Chiêu Kha dùng khỉ yoyo cici gõ mõ nói: “Đúng vậy, hoa đào nát một đống.”

“Còn có một người thì sao? Cũng là chưa nói rõ?” Lâu Thành không bỏ qua tin tức bất cứ một tình địch tiềm tàng nào.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra con khỉ tự hỏi:

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”

Toát mồ hôi, phạm vào kiêng kị bạn học Tiểu Minh nói, khi nói chuyện phiếm không thể cho nữ sinh cảm giác tìm tòi soi mói tra hộ khẩu... Lâu Thành cười gượng hai tiếng, ra vẻ tầm thường nói: “Chỉ thuận miệng hỏi như vậy, mình loại chưa có kinh nghiệm yêu đương lại chưa có nữ hài tử

theo đuổi này khó tránh khỏi tò mò.”

Hắn thuận thế lại khen mình một câu, cảm tình không có vấn đề lịch sử!

Nghiêm Chiêu Kha “cười xấu xa” nói: “Người nào đó từng nói, lời lúc nam nhân chém gió nói không thể tin...”

Cô dùng lời Lâu Thành ngày hôm qua nói trêu chọc một lần.

“Thật sự! Nhìn ánh mắt chân thành của mình!” Lâu Thành dùng biểu cảm chó mày rậm mắt to một thân chính khí nói.

“Được rồi, được rồi, tạm thời tin tưởng cậu trước.” Nghiêm Chiêu Kha

“che miệng” cười nói, “Người còn lại sao, không có gì để nói, đã bị mình tàn nhẫn từ chối vài lần, gần đây rất ít tìm mình nữa.”

Không sai không sai, nên như vậy! Lâu Thành dựng thẳng ngón tay cái vì Nghiêm Chiêu Kha, quả nhiên giống như Tiểu Minh phán đoán, cô là nữ hài tử phi thường không dễ theo đuổi, bằng không sớm đã có bạn trai, nào tới lượt mình thử?

Đây cũng là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, cũng may tạm thời không cần lo lắng vấn đề tình địch linh tinh, tệ ở chưa chắc theo đuổi được, dễ

dàng bị tàn nhẫn từ chối.

Cô vừa rồi nói trước mắt khẳng định người theo đuổi chỉ có bốn, xem ra là chưa bao gồm ta, là thật sự chưa phát hiện, hay là có sự phát hiện, nhưng bởi vì là đang nói chuyện phiếm với mình, cố ý không nhắc tới chi tiết này?

Tạm thời không có lòng tin xâm nhập đề tài này, Lâu Thành quay sang nói:

“Mình tính về khách sạn, hết sức chuyên chú chuẩn bị chiến tranh một trận chiến kia buổi chiều ngày mai, vì tiền thưởng! Vì bữa ăn tốt hơn nữa cho cậu!”

“Hì hì, đến khách sạn nói một tiếng, mình mang video ông ngoại mình đề

cử gửi cho cậu.” Nghiêm Chiêu Kha “cười trộm” nói.

Hết