“Ý nghĩa rằng về sau thấp nhất cũng là Võ Đồ cao cấp đó, ngươi muốn xuống chết hả! Muốn chết cũng đừng kéo theo ta!”
Tên nhân viên phục vụ bị nói đến á khẩu không trả lời được, trong lòng lập tức bội phục sát đất… Hóa ra giám đốc đã sớm điều tra xong chi tiết của đối phương rồi.
Khó trách người ta có thể làm quản lý, mà bản thân chỉ là nhân vật bé nhỏ làm việc vặt!
Vừa đυ.ng phải chuyện, chênh lệch này đã hiện ra rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhân viên phục vụ kia lập tức khiêm tốn học hỏi.
“Chờ xem, không phải Triệu Cương Báo kia đi gọi người sao? Lấy tính cách có thù tất báo của hắn, một lát nữa nhất định quay lại, không chừng lại phá hư gì đó, chờ bọn họ đi rồi lại kiểm kê tổn thất một thể.”
“Tên khốn kiếp này, chọc ai không được lại cố tình đi chọc lũ con ông cháu cha kia, ngươi có tin lần này hắn khẳng định không chiếm được chỗ tốt gì không?”
“Cho dù anh trai hắn đến đây đều chưa hẳn có tác dụng.” Người đàn ông mặc âu phục mắng to lên.
Ngẫm nghĩ xong lại nói.
“Tất cả tổn thất đều tính hết lên trên đầu hắn cho ta, mặt khác, video giám sát trong quán bar nhất định phải bảo vệ kỹ, đây đều có thể là chứng cứ, nhất định không thể đánh mất, để sau ta copy một phần gửi lên wechat cho ông chủ nhìn xem.”
“Chuyện này có dính dáng đến vài Võ Đồ, chúng ta người bình thường không xen vào được, chỉ có thể đưa cho ông chủ định đoạt.”
…
Sau khi mấy người Vương Đằng rời đi đều không có hứng thú đi nơi khác chơi đùa, nên đều tự về nhà.
Về nhà, hơn mười giờ.
Vương Đằng không đi võ quán Cực Tinh nữa, ở nhà lên mạng một chút, lật xem tư liệu, càng hiểu biết sâu hơn về thời đại võ đạo.
Chuyện đêm nay coi như gõ cho hắn một cảnh báo.
Tùy tiện đυ.ng phải một người giống như tên côn đồ, thực lực lại gần đến Võ Đồ trung cấp.
Nếu không phải hai ngày này hắn liều mạng nhặt thuộc tính, quét cấp bậc, đêm nay khẳng định không kết thúc được, sẽ gây thành họa lớn.
Tuy rằng người luyện võ thật sự chiếm số lượng không cao trong hơn trăm ngàn vạn dân cư.
Nhưng vấn đề là ném bọn họ ở trong biển người, ngươi hoàn toàn không biết được lúc nào sẽ xui xẻo đυ.ng phải.
Về sau lỡ như chọc phải võ giả chính thức thì sao?
Chẳng phải chỉ cần người ta động đầu ngón tay thôi đã có thể khiến cho mình và Vương gia thương tổn nặng nề.
Hắn không muốn lại trải qua một lần vết xe đổ của đời trước.
Vương Đằng mới vừa sống lại quay về, trong lòng vốn có một cảm giác nguy cơ, hiện giờ luồng cảm giác nguy cơ này càng mạnh hơn rồi.
Phải mau chóng trở thành võ giả chính thức!
Võ Đồ, cho dù là Võ Đồ cao cấp đều không đủ.
Chỉ có trở thành võ giả mới tính là có được một chút lực lượng tự bảo vệ mình.
Hơn mười một giờ, Vương Đằng tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ, đang cầm di động định đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải dậy sớm.
Mở di động ra, trên wechat biểu hiện nhận được hai tin nhắn.
Mặc dù thế giới này mới là năm 2009, nhưng đã có wechat, hơn nữa đã sớm phổ biến ra rồi.
Mọi người không có việc gì gửi lời kết bạn.
Nhất là lời mời kết bạn của võ giả được hâm mộ và đón chào nhất, bởi vì bọn họ có thể thông qua vết nứt không gian thời gian tiến vào dị giới.
Cho nên chụp được không ít cảnh tượng đặc sắc của thế giới khác, thậm chí là người đẹp dị giới tràn ngập phong tình của nước khác…
Bây giờ đây, post quần áo, post túi xách, post xe sang trọng gì đó đều quá rác rưởi!
Post thế giới mới gọi là trang nhã cao cấp!
Vương Đằng nhìn xem, hai tin wechat đều được gửi tới từ hơn một tiếng trước.
“Vương Đằng ca, ta về đến nhà.” —— Đến từ Bạch Vi.
Theo sau còn có emoji vẻ mặt đáng yêu.
Một tin khác được gửi từ ba phút trước.
“Vương Đằng ca, ta đi ngủ, ngủ ngon.” —— Đến từ Bạch Vi.
Kèm theo một emoji vẻ mặt đang ngủ.
“Cô nhóc này lễ phép như vậy từ khi nào thế, về nhà nói một tiếng thì thôi, kể cả đi ngủ đều học được chúc ta ngủ ngon rồi?” Vẻ mặt Vương Đằng hơi cổ quái.
Hắn ngẫm nghĩ, tin gửi tới ba phút trước, hiện giờ chắc đang ngủ rồi nhỉ?
Ừm, bốn phút rồi!
Vẫn không nên đáp lại thì hơn, miễn cho đánh thức nàng.
Vương Đằng quét danh sách bạn bè mấy cái, thấy không có chuyện gì thú vị nên để điện thoại xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Không đến một phút đồng hồ, hô hấp của hắn đã dần vững vàng, chìm vào trong mộng đẹp.
Đầu điện thoại bên kia, trong phòng công chúa màu hồng nhạt, Bạch Vi đợi hồi lâu mà không nhận được đáp lại, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
“Bốp!” Nàng ném di động đi, ở trên giường phát điên lăn lộn vài vòng, rất buồn bực.
…
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Vương Đằng lại dậy thật sớm, ăn bữa sáng xong, rời khỏi nhà trong biểu cảm vui mừng của cha già Vương Thịnh Quốc.
“Cuối cùng không cảm giác được ánh mắt này rồi.”
Xe thể thao chạy đi rất xa, Vương Đằng rùng mình một cái.
“Chẳng nhẽ đây là cái nhìn chăm chú yêu thương trong truyền thuyết sao!”
“Shhh… khủng bố như vậy!”
Không bao lâu, Vương Đằng đến võ quán Cực Tinh.
Trên mặt cỏ và trên đường trong võ quán rải rác một ít bong bóng thuộc tính, hắn thuận đường nhặt được, sau đó đi vào trong tòa nhà huấn luyện Võ Đồ.
Trong sảnh lớn lầu một có mấy học viên đang huấn luyện.
Vương Đằng nhìn xem sơ qua, cơ bản đều là một nhóm người đến sớm nhất hôm qua.
Ấn tượng của Vương Đằng đối với bọn họ vẫn rất sâu sắc.
Hắn cho rằng mình đã đến đủ sớm, hóa ra người ta còn tới sớm hơn hắn, quả nhiên thật chăm chỉ.
Nhưng mà trên con đường chăm chỉ này, Vương Đằng ta chắc chắn không phải là người sẽ nhận thua!
Vương Đằng đi tới, lên tiếng chào hỏi lễ phép, nhặt không sót một thuộc tính nào do mấy người kia rơi xuống.
‘Kiếp pháp cơ sở X1’
‘Thân pháp cơ sở X1’
‘Sức mạnh X3’
‘Quyền pháp cơ sở X2’
‘Tốc độ X5’
…
“Đây là khởi đầu tốt đẹp! Quá sung sướиɠ!!”
Nhặt thuộc tính xong, Vương Đằng không dừng bước mà lập tức đi lên trên lầu hai.
Hành động của hắn đã đưa đến sự chú ý của mấy học viên.
Thanh niên luyện kiếm kia không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu: “Võ quán quy định, Võ Đồ sơ cấp không cho phép lên lầu hai.”
“Ta biết, cám ơn nhắc nhở.” Vương Đằng quay đầu lại, cười cười: “Nhưng mà đêm qua, ta không cẩn thận đột phá Võ Đồ trung cấp rồi!”