Tống Trinh đọc dòng thơ cuối cùng, ngưng lại một hồi, mới đọc dòng kí tên lên:
"Võ Đang Phái phó chưởng môn Diệp Thần Uyên cẩn trình."
Đọc xong, toàn bộ "Quy Nguyên Đường" yên tĩnh trở lại.
Hà Tự Thánh vì mắt có bệnh không thể đọc thơ, nên mới nhờ Tống Trinh đọc dùm. Y nghe mỗi chữ mỗi câu, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, sau đó cũng không nói một câu.
Tống Trinh, Trần Hồng Lực, Lữ Nhất Úy ba trưởng lão sư thúc liếc nhìn nhau.
"Về chuyện phái Võ Đang mấy năm gần đây, các vị biết được mấy phần?" Mở miệng đầu tiên chính là Trần Hồng Lực. Trong bốn sư huynh đệ y có vóc người khôi tráng nhất, luyện Thanh Thành quyền chưởng so với kiếm pháp còn tốt hơn, vì vậy lúc lên tiếng thanh âm đặc biệt âm vang.
Thanh Thành và Võ Đang mặc dù đều là đương kim võ lâm cửu đại danh môn chính phái, hơn nữa đều nổi lên nhờ đạo giáo, nhưng một ở Tứ Xuyên, một ở Hồ Quảng, hai phái ít có qua lại.
So với phái Thanh Thành nguyên viễn lưu trường [lập sớm tồn tại lâu], phái Võ Đang lịch sử hơi ngắn, vào những năm cuối tiền triều do Trương Tam Phong chân nhân sáng lập, đến nay chưa đầy hai trăm năm. Nhưng đến năm Vĩnh Lạc, Thành Tổ hoàng đế Chu Lệ tôn kính võ thần chân chính, hạ chỉ đại tu Võ Đang cung điện, danh tiếng phái Võ Đang nhờ vậy tăng vọt, đặc biệt là ở Trung Nguyên, so với Tứ Xuyên Thanh Thành phái còn vang dội hơn.
Đến hơn hai mươi năm trước, Võ Đang chưởng môn tiền nhiệm Thiết Thanh Tử, tự mình suất lĩnh môn hạ tinh nhuệ tam thập bát kiếm, một phát tiêu diệt tà phái đương thời đã tàn sát bừa bãi ba tỉnh, ma giáo mê hoặc lòng người —— Vật Di giáo. Trận chính tà đại chiến thảm liệt này, khiến phái Võ Đang thanh danh càng nổi, còn được quan phủ xây bia đá biểu dương ở trên núi. Địa vị Võ Đang trong chính giáo, từ đó được xem như ngang với "Thiên Hạ Võ Tông" Thiếu Lâm.
"Thế nhưng không lâu sau khi tiêu diệt Vật Di giáo, Thiết Thanh Tử tính tình đại biến, tự mình hoàn tục trước, khôi phục tên họ Công Tôn Thanh, rồi hiệu lệnh hết thảy Võ Đang đệ tử, từ nay về sau không tu chân luyện đan nữa, chỉ chuyên tâm nghiên tập quyền kiếm võ học, phái Võ Đang trở thành võ lâm tục gia môn phái." Tống Trinh nói liên tục. Y chủ quản việc các phái, tiếp xúc với giang hồ nhân sĩ bên ngoài nhiều nhất, đối với những chuyện cũ võ lâm biết rõ vô cùng.
"Vậy cũng chẳng có gì." Trần Hồng Lực nói."Không phải cũng giống như chúng ta sao?"
Tống Trinh lắc đầu: "Phái Thanh Thành chúng ta, năm đó bất quá chỉ là một số tổ tiên tự nguyện hoàn tục tu luyện võ nghệ, cắt đứt liên hệ với đạo môn, lánh ra hậu sơn lập nên『Huyền Môn Xá』mà thôi; còn Công Tôn Thanh thì cưỡng bức tất cả đệ tử hoàn tục, lại tiếp tục chiếm dụng Ngộ Chân Cung làm Võ Đang tổng bổn sơn. Phải biết tòa đạo cung này, chính là trước đây Thành Tổ hoàng đế đích thân cho tu kiến, hôm nay bị một đám quân nhân chiếm, nghe nói triều đình rất không vui. Nhưng phái Võ Đang danh tiếng thực sự rất thịnh, quan địa phương không dám mạo phạm bọn họ, sợ bị phản kháng, sự tình cũng không giải quyết được."
Triều đại đương thời luật pháp quản lý tuy rằng nghiêm khắc, nhưng như Võ Đang, Thanh Thành là đại môn phái võ lực kinh nhân, quan phủ địa phương đều ráng sức khoan nhượng. Thứ nhất chính phái võ giả đích thực có công với trị an địa phương; thứ hai nếu thật trêu chọc những môn phái võ lâm này, cho dù dùng binh sĩ trấn áp cũng không nắm chắc, bất luận thành bại cũng phải tử thương la liệt, rốt cuộc chỉ tự hủy đi thành tích và tiền đồ chính mình, chẳng thà mặc cho họ ở trong núi luyện kiếm, ai cũng bình an vô sự.
"Nghe võ lâm đồn đại, Công Tôn Thanh từ sau khi mở rộng sơn môn, chiêu nạp rất nhiều đệ tử mới, trong mấy năm Võ Đang nhân số tăng gấp hai ba lần; bọn họ đều dùng phương pháp cực kỳ nghiêm khốc huấn luyện đệ tử, nghe đâu không ít bị thương tàn phế thậm chí tử vong. Có người nói, Công Tôn Thanh truy cầu võ lực nhập ma, hay trong trận tiêu diệt Vật Di giáo, để lại sát tính quá nặng."
Tống Trinh lại nói tiếp: "Năm năm trước Công Tôn Thanh chết. Dưới sự lãnh đạo của chưởng môn đương nhiệm, phái Võ Đang mấy năm nay càng thêm phát triển, thường xuyên phái đệ tử ra ngoài giao lưu tỷ thí, phát sinh không ít chuyện. Nghe nói trong năm năm này, đã hủy đi tám, mười tiểu môn phái, cũng có mấy phái thần phục ở Võ Đang."
"Sao có thể như vậy?" Lữ Nhất Úy ngắt lời. "Võ Đang là danh môn chính phái mà. Mấy tiểu môn phái này, biết đâu đều là tà môn ma đạo? Nói không chừng là tàn dư giáo đồ của Vật Di giáo, hoặc là bọn trộm cướp dùng võ công môn phái để che giấu, Võ Đang bất quá vì dân trừ hại mà thôi..."
"Cái này ta không rõ lắm." Tống Trinh trả lời. "Bất quá bọn họ hành động như vậy, Võ Đang thanh uy mấy năm gần đây lại càng tăng lên, thậm chí có người nói đã vượt qua Thiếu Lâm." Y giơ bức thơ của Võ Đang lên. "Bọn họ lần này phái người đến Tứ Xuyên, chỉ sợ cũng là muốn hiển hiển uy phong ở vùng này."
"Hϊếp người quá đáng, đến Quán huyện rồi mới đưa thơ?" Trần Hồng Lực xoa bóp nắm tay. "Hơn nữa hôm nay truyền tin đến, nói ngày mai sẽ lên Thanh Thành sơn thăm hỏi. Cái gì là võ lâm lễ tiết?"
"Không cần quá lo lắng." Lữ Nhất Úy ở trong cấp lãnh đạo Thanh Thành là người nhã nhặn nhất. Y là con trai chưởng môn tiền nhiệm Lữ Tồn Trung, phụ thân không truyền chức cho y, y cũng không một lời dị nghị. "Tất cả đều là võ lâm chính đạo, đồng khí liên chi, lần này tới đại khái là chuẩn bị hoạt động ở Tứ Xuyên, lên Thanh Thành chỉ là chào hỏi mà thôi."
"Việc này khó nói." Trần Hồng Lực lắc đầu. "Biết đâu bọn họ thanh thế hưng thịnh, muốn tổ chức võ lâm tụ hội gì đó, làm minh chủ các thứ, phái sứ giả đến muốn phái Thanh Thành chúng ta ủng hộ. Đúng rồi, vị phó chưởng môn này, có nói mang đến bao nhiêu người không?"
Tống Trinh lắc đầu. Y suy đoán cũng không khác hai vị sư huynh lắm. Thế nhưng cũng không thể không nghĩ, đối phương lên núi, chỉ phái vài đệ tử giao lưu tỷ thí một chút, thăm dò thực lực kiếm thuật Thanh Thành. Dù sao đều là võ lâm đồng đạo, cũng chỉ tranh đua võ đạo thôi.
Hà Tự Thánh yên lặng nãy giờ, lúc này đứng lên.
Ông ta giơ ngón tay lên, chỉ vào bảng hiệu "Ba Thục Vô Song" trên đầu.
"Mặc kệ đối phương ý đồ là gì, chúng ta cũng phải dùng lễ nghĩa của Thanh Thành kiếm phái nói chuyện với họ."
Hà Tự Thánh nhìn Tống Trinh.
"Gõ chuông."
※※※
Lúc Yến Hoành nghe tiếng chuông, vừa vặn mới dạy xong buổi sớm, cho sư đệ đã mệt lả giải tán.
Nhập môn sáu năm tới nay, Yến Hoành vẫn là lần đầu tiên nghe tiếng chuông này.
Đại chuông đồng này nguyên là pháp khí của Thanh Thành sơn Kiến Phúc cung, nhiều năm trước đã chuyển về cạnh từ đường "Huyền Môn Xá", trước nay rất ít gõ. Nhưng Yến Hoành biết ý nghĩa tiếng chuông.
—— phái Thanh Thành xảy ra yếu sự, khẩn cấp triệu tập chúng đệ tử.
Đặc biệt Yến Hoành thân là "Đạo Truyền đệ tử", vừa nghe tiếng chuông, lập tức phải chạy tới "Quy Nguyên Đường" tham kiến chưởng môn.
Y vội vàng nhặt bao kiếm lên, cũng không đi sơn đạo, trực tiếp nhảy từ sườn núi xuống.
Yến Hoành vào "Huyền Môn Xá", rồi đến hành lang trước cửa "Quy Nguyên Đường", sớm đã có một đoàn "Nghiên Tu đệ tử" tụ tập trước cửa. Bọn họ thấy Yến Hoành đến, tự tách ra hai bên nhường đường.
Mạch Đại Kiệt cũng ở trong đó. Y hỏi Yến Hoành: "Biết xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt lúc hỏi rất khẩn trương. Các sư đệ khác cũng đều như vậy.
"Không rõ." Yến Hoành đưa bao kiếm cho Mạch Đại Kiệt bảo quản, đi thẳng vào "Quy Nguyên Đường".
Đi vào "Quy Nguyên Đường", Yến Hoành thấy sư phụ và ba sư thúc đã sớm ngồi vào chỗ của mình, còn các "Đạo Truyện đệ tử" sư huynh cũng đã tới hơn phân nửa. Y cấp cấp hướng các trưởng bối hành lễ. Nhưng Hà Tự Thánh vẫn chưa nói gì.
Yến Hoành thấy tủ kiếm bên trái nội đường đã mở từ lâu, các sư huynh cũng đều đã tự đeo kiếm lên. Trương Bằng cũng ở đây, y từ trên giá lấy một thanh trường kiếm, giao cho Yến Hoành.
"Nào." Trương Bằng nói, giúp Yến Hoành đeo kiếm lên lưng.
Yến Hoành vừa đeo bao kiếm, vừa hỏi nhỏ Trương Bằng: "Chuyện gì —— "
"Đừng hỏi. Chờ sư phụ nói." Trương Bằng ý bảo y không nên nói nữa.
Mấy sư huynh còn lại cũng đều đã đến, mỗi người cũng tự đến tủ lấy kiếm.
Cả "Quy Nguyên Đường" mang một bầu không khí nặng nề.
Bốn người Hà Tự Thánh vẫn trầm mặc ngồi. Tống Trinh nhìn lướt qua thần sắc các đệ tử. Trong thư nói người của phái Võ Đang ngày mai mới đến, hôm nay gõ chuông là diễn tập dự bị. Y nhìn mười sáu người tịnh không ai hoảng sợ khẩn trương, rất mực thỏa mãn.
Đợi mười sáu "Đạo Truyền đệ tử" đều đã mang hảo kiếm, chia nhau đứng chỉnh tề ngay ngắn, Tống Trinh ho một tiếng, chuẩn bị lên tiếng. Mọi ánh mắt đều hướng về y.
"Ngày mai..." Hắn cầm Võ Đang tín hàm bắt đầu nói.
Thế nhưng Tống Trinh còn chưa nói đến chữ thứ ba, cửa chính đại đường đã vang lên tiếng gõ cửa.
Yến Hoành trong thính đường đứng cuối, tự nhiên do y đi mở cửa.
Ngoài cửa là Hầu Anh Chí.
"Hả? Tiểu Anh, ngươi phải biết quy củ, lúc này không thể vào..."
Hầu Anh Chí không để ý tới y, trái lại nhìn vào sâu trong phòng khách.
"Đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo!" Hầu Anh Chí cao giọng nói.
"Có chuyện gì? Nói mau!" Tống Trinh bị ngắt lời, rất bực mình.
"Là tiểu đạo sĩ canh cửa, hắn đang ở ngoài cửa, có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo, bởi vậy đệ tử đặc biệt đến truyền lời."
Hầu Anh Chí nhìn các sư huynh trong nội đường, mỗi người đều đeo kiếm thật. Xem ra quả nhiên có sự tình nghiêm trọng.
"Hắn nói có một đám người tự xưng là phái Võ Đang, vừa vào sơn môn, đang đến『Huyền Môn Xá』. Hắn vượt lên chạy tới thông báo chúng ta."
Tống Trinh trong lòng chợt lạnh.
—— không phải nói rõ ngày rồi sao? Thế nào lại...
Trong lòng y có cảm giác bất an, hướng về Hà Tự Thánh.
Hà Tự Thánh lúc này nhắm cặp mắt xám, ngồi thẳng trên ghế.
Dường như đã nhập định rồi.
※※※
Đông đảo Thanh Thành đệ tử tụ tập ngoài "Huyền Môn Xá", khẩn trương nhìn nhóm Võ Đang võ giả đi bộ đến. Bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì.
Võ Đang chúng có hơn ba mươi người, mỗi người đều mặc bào phục đen, hầu như tất cả đều mang binh khí, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phân nửa bọn họ lưng đeo trường kiếm, còn có đao thương, cũng có đằng bài [khiên mây], thiết tiên [roi sắt], chủy thủ [dao găm] cho đến các loại kỳ môn binh khí, lúc nào cũng có thể tùy thời khai chiến đội hình.
Cầm đầu là một trung niên chừng bốn mươi tuổi, vạt trái hắc trường bào có dùng ngân tuyến dệt thành ký hiệu Thái Cực Lưỡng Nghi, sau lưng một đôi trường kiếm giao nhau. Thân hình y cao to thon gầy dị thường, tóc dài đen trắng xen kẽ xõa ra, mặt gầy trắng bệch không râu, đôi mắt dài nhỏ lộ ra ánh mắt lãnh đạm sắc nhọn. Dưới mí mắt hai bên, đều lấy mực xanh xăm chú ngữ ký hiệu tinh tế uốn lượn, cơ hồ kéo dài tới khóe miệng, nhìn xa giống như hai hàng hắc sắc nhãn lệ.
Tống Trinh mang theo vài "Đạo Truyền đệ tử", gồm cả nhi tử Tống Đức Hải, ra "Huyền Môn Xá" đại môn nghênh tiếp.
"Chư vị Võ Đang đồng đạo đến, không thể tiếp đón từ xa." Tống Trinh chắp tay hành lễ, nhìn trung niên tóc dài kia."Các hạ là..."
"Diệp Thần Uyên." Y chỉ nhẹ nhàng chắp tay, trên mặt không chút cười. "Cầu kiến chưởng môn quý phái Hà siên sinh."
Tống Trinh đã nghe qua Diệp Thần Uyên danh hào: năm đó Thiết Thanh Tử dẫn "Võ Đang tam thập bát kiếm" huyết chiến Vật Di giáo, luân phiên ác đấu cũng thắng thảm, ba mươi tám đệ tử chỉ có năm người còn sống, Diệp Thần Uyên là một trong số đó. Có thể sống sót trong ác chiến, lại trải qua nhiều năm tu luyện, Diệp Thần Uyên võ nghệ tất không bình thường, mới có thể leo lên giữ chức Võ Đang phó chưởng môn.
—— phải biết Võ Đang mấy năm gần đây nhân tài đang thịnh, tổ chức khổng lồ. Đương kim Diêu chưởng môn sau khi nhậm chức, ngoài lập nên ba vị Phó chưởng môn, mà Diệp Thần Uyên là một; còn tuyển lựa tinh nhuệ đệ tử, lập "Binh Nha Đạo", "Trấn Quy Đạo", "Thủ Xà Đạo" giữ cấp bậc nhiệm vụ khác nhau, tựa hồ như bang hội quy mô.
Tống Trinh quan sát tả hữu hai người hai bên Diệp Thần Uyên: người bên trái xem ra chỉ trẻ hơn mấy tuổi so với Diệp Thần Uyên, mặt đầy sẹo, mũi và tai phải mất một mảng lớn, kết thành một vết sẹo. Tay trái giáp sắt tựa như trảo thú, bên hông đeo một thanh trường kiếm da cá mập, phần vải quấn quanh chuôi kiếm đã quá mức cũ kỹ.
Người bên phải chỉ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, vóc người lùn, khỏe hơn so với hai người kia nhiều. Y mặc áo bào rộng màu đen, nhưng thân hình sau áo bào thật là cổ quái. Vai phỉa hở ra một khối rất to, không biết có phải trời sinh dị dạng hay không. Đôi bàn tay lớn lộ khớp xương như quạt hương bồ, trên người không có binh khí, nhìn cũng biết là giỏi quyền thuật.
Tống Trinh trong lòng lấy làm kỳ. Phái Võ Đang từ trước đến nay nhờ công phu nội gia dĩ nhu chế cương xưng danh, sống rất thân thiện, nhưng ba người dẫn đầu này, cho đến hơn ba mươi hắc bào đệ tử phía sau, tất cả đều tỏa ra khí thế cứng rắn sắc nhọn như mãnh thú, hoàn toàn không giống những người tu tập võ công mà trong miệng luôn "Miên lý tàng châm" [trong vải giấu châm]. Nhất là Diệp phó chưởng môn này, trên mặt còn có hình xăm —— xăm mặt từ xưa là hình phạt cho tội phạm, mà y lại không chút kiêng kị, tựa hồ mất đi thân phận lãnh đạo danh môn chính phái.
—— bọn họ toàn thể đều mặc hắc bào, xem ra không còn nghi ngờ là Võ Đang đệ tử tinh nhuệ nhất "Binh Nha Đạo".
"Vị này chắc là Thanh Thành tổng quản Tống tiên sinh." Nam nhân mặt đầy sẹo nói. "Tại hạ Võ Đang đệ tử Giang Vân Lan. Chúng ta thấy hôm nay thiên thanh khí lãng [sáng sủa đẹp trời], là một ngày lành, cho nên mạo muội quyết định lên núi sớm hơn, xin bỏ quá cho."
So với Diệp Thần Uyên lạnh lùng, Giang Vân Lan tựa hồ tương đối nói nhiều. Tống Trinh lập tức chắp tay mỉm cười: "Đừng khách khí. Chưởng môn tệ phái đã sớm ở nội đường cung nghênh. Thế nhưng..." Y cười nhìn thắt lưng Giang Vân Lan.
"À... Chuyện này chúng tôi hiểu." Giang Vân Lan cười, cởi cổ kiếm trên lưng và giáp tay xuống, giao cho đệ tử phía sau. Diệp Thần Uyên trầm mặc một lúc, cũng tháo dây trước ngực. Đằng sau hai đệ tử tiến nhanh tới, tiếp nhận song kiếm trên lưng y.
"Mời." Tống Trinh chỉ vào trong cửa. Ba lãnh đạo Võ Đang thuận theo hướng chỉ cất bước tiến nhập. Võ Đang hắc y đệ tử còn lại trầm tĩnh chờ đợi tại chỗ, kỷ luật rất nghiêm minh.
Đến trước cửa "Quy Nguyên Đường", thấy Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" đều mang kiếm, bầu không khí lành lạnh, Võ Đang ba người lại hoàn toàn không động dung, vẫn thần thái tự nhiên tiến đến. Bọn họ ngửa đầu nhìn qua biển "Ba Thục Vô Song", rồi mới nhìn bạch bào Hà Tự Thánh ngồi dưới biển.
Diệp Thần Uyên tiến lên hai bước. Y lần này chắp tay hành lễ, cung kính hơn so với Tống Trinh nhiều.
"Từ lâu đã nghe trên Thanh Thành sơn có mãnh hổ. Hôm nay nhìn thấy, quả không ngoa." Diệp Thần Uyên nói.
Hà Tự Thánh tịnh không trả lời, chỉ dùng đôi mắt xám đánh giá Diệp Thần Uyên, một lúc lâu mới xòe bàn tay ra, ý bảo đối phương ngồi đi.
Yến Hoành dĩ nhiên không phải lần đầu tiên thấy khách nhân từ môn phái khác. Nhưng tới chơi trong quá khứ, cũng chỉ là vài môn phái nhỏ ở lân cận, lên Thanh Thành dâng lễ xây quan hệ; ngày hôm nay đến, là Võ Đang kiếm sĩ đại danh đỉnh đỉnh, trong lòng y thực sự khẩn trương. Nhưng lúc Yến Hoành nghe, đến cả Võ Đang phó chưởng môn cũng cung kính tôn sùng ca ngợi sư phụ như thế, không khỏi cảm thấy chút kiêu ngạo.
Y lén nhìn sư huynh Trương Bằng. Trương Bằng khóe miệng đang mỉm cười, xem ra cũng có tâm tư giống vậy.
Ba người Võ Đang ngồi vào chỗ của mình, liền có gia nô đưa hoa quả thanh trà đến. Tống Trinh và Giang Vân Lan đều tự giới thiệu gia nhân, lúc này mới biết người thứ ba vóc người vừa lùn vừa cổ quái tên là Tích Chiêu Bình.
Sau khi trao đổi vài lời xã giao, Tống Trinh biết đã đến lúc bàn chuyện chính.
"Võ Đang, Thanh Thành lưỡng gia đều xuất phát từ đạo môn, lại cùng được liệt vào『Cửu Đại Môn Phái』, nhiều năm như vậy lại ít có quan hệ, hôm nay hội họp thực sự hiếm có, sau này cũng nên kết giao quan hệ hữu nghị thật tốt." Tống Trinh nói. "Không biết Diệp phó chưởng môn lần này từ xa đến Tứ Xuyên, ngoại trừ quang lâm tệ phái, còn chuyện gì quan trọng không?"
Diệp Thần Uyên không trả lời, cũng không lộ vẻ gì, vẫn nhìn Hà Tự Thánh.
Giang Vân Lan bên cạnh ngắt lời. Y chỉ vào biển nói: "Bốn chữ này viết rất mạnh mẽ hùng hồn!『Ba Thục Vô Song』, rất hay, rất hay." Vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên.
Chúng đệ tử trong nội đường, cũng không ngạc nhiên nhìn lên tấm biển, mặt hiện lên thần sắc ngạo nghễ.
"Bất quá mấy lời『Ba Thục Vô Song』này..." Giang Vân Lan nói tiếp. "Phái Nga Mi nghe thấy, chẳng biết có ý kiến gì không?"
Tống Trinh, Lữ Nhất Úy, Trần Hồng Lực và chúng đệ tử đều ngạc nhiên. Nga Mi cũng đứng hàng "Cửu Đại Phái", cùng ở Tứ Xuyên, lịch sử và danh tiếng đều tuyệt không thua Thanh Thành. Chưởng môn Thanh Thành đời trước Lăng Đan Dương năm đó viết "Ba Thục Vô Song" bốn chữ này, nguyên ý kỳ thực chỉ là nói Thanh Thành kiếm pháp độc bộ nhất tỉnh —— Nga Mi dùng thương bổng xưng hùng, kiếm thuật không bằng Thanh Thành, nội tỉnh nhân sở cộng tri [ai ai cũng biết].
Nga Mi sau khi biết được tấm biển này, tự nhiên hiểu lầm, hai phái vì vậy bất hòa. Phái Thanh Thành viết bốn chữ này mặc dù có điểm không hợp đạo lý, nhưng nếu đã treo lên, tuyệt không có ý tháo xuống. Nhiều năm qua hai phái từng nhiều lần giao lưu đấu võ, có thắng có bại, nhưng cũng nhờ cuộc cạnh tranh trường kỳ này, võ công hai phái đều trường tiến, thanh danh so với ngày xưa càng tăng lên. Sau này sư tôn Hà Tự Thánh, tiền nhiệm Thanh Thành chưởng môn Lữ Tồn Trung, đúc một cây kim thương tặng Nga Mi, hai phái ân oán lúc này mới hết.
Tống Trinh không biết Giang Vân Lan đột nhiên hỏi việc này, là có dụng ý gì, nhất thời không trả lời được.
"Kỳ thực tranh hùng đấu thắng trong chốn võ lâm, vốn chỉ là chuyện thường ngày như cơm bữa." Giang Vân Lan lại nói."『Ba Thục Vô Song』, viết hay lắm. Thế nhưng xin hỏi Hà chưởng môn, quý phái có nghĩ tới chuyện, sửa tấm biển này lại, thành『Thiên Hạ Vô Song』?"
Trần Hồng Lực ngồi cạnh Hà Tự Thánh bật cười: "『Thiên Hạ Vô Song』? Ha ha, kẻ nào có khẩu khí lớn như vậy, ta cũng muốn nhìn qua!"
Tống Trinh vội giảng hòa: "Ý của Trần sư huynh chúng tôi, là thiên hạ rộng lớn, võ lâm môn phái đông đảo, nhân tài lớp lớp xuất hiện, ai lại có —— "
Giang Vân Lan ngắt lời y: "Kỳ thực các người muốn treo biển『Thiên Hạ Vô Song』cũng không khó."
"Không khó?" Tống Trinh nghi hoặc.
Chúng Thanh Thành đệ tử đều nhìn Giang Vân Lan. Yến Hoành mơ hồ cảm thấy, ngữ khí Giang Vân Lan thật rất bất ổn.
Giang Vân Lan cũng nói nói cười cười.
"Chỉ cần phái Thanh Thành sửa lại tấm biển, thành『Võ Đang Phái Thanh Thành Đạo Trường』[ý nói phái Thanh Thành trở thành một đạo trường của phái Võ Đang], vậy đích thực là『Thiên Hạ Vô Song』rồi."
Tống Trinh, Lữ Nhất Úy, Trần Hồng Lực, tất cả đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Yến Hoành và mười sáu "Đạo Truyền đệ tử" đương nhiên tất cả đều nghe rõ lời Giang Vân Lan.
—— Võ Đang chính là "Thiên Hạ Vô Song". Thanh Thành nếu thần phục thành chi nhánh Võ Đang, cũng được hưởng vinh dự.
Đối với võ giả, không còn gì nhục nhã hơn.
Mười sáu người huyết khí dâng lên, tất cả đều trợn mắt nhìn chằm chằm Võ Đang ba người. Có mấy người tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Đối với nỗi nhục này, phương pháp giải quyết của võ giả thông thường chỉ có một.
Nhưng Hà Tự Thánh không có vẻ giận dữ. Y chỉ cực kỳ chậm chạp, cực kỳ bình tĩnh hỏi:
"Giả như ta cự tuyệt thì sao?"
Y lúc hỏi cũng không phải nhìn Giang Vân Lan, mà là Diệp Thần Uyên.
Diệp Thần Uyên từ trong vạt áo móc ra một thứ gì đó.
Là một miếng gỗ cực kỳ cổ xưa, vì thời gian mà trở nên nâu sẫm. Mặt trên có khắc một bức Thái Cực Đồ, còn có một chữ Triện [một kiểu chữ Hán] "Võ".
"Bổn phái Diêu chưởng môn hiệu lệnh, phái ta đến đọ sức với phái Thanh Thành." Diệp Thần Uyên giơ mộc lệnh bài lên. "Để xác minh Võ Đang võ thuật là thiên hạ vô địch."
Thiên hạ vô địch. Cũng là bốn chữ này.
Đơn giản đến chết người.
Luyện võ giả trên đời, ai không từng mộng tưởng qua bốn chữ này? Nhưng bao nhiêu người đủ can đảm mở miệng tuyên bố?
Diệp Thần Uyên lúc nói, giống như chuyện đương nhiên, phảng phất chỉ là trần thuật một sự thực ai cũng công nhận.
Tống Trinh ngây dại tại chỗ, không biết phải đáp lại như thế nào nữa. Y vẫn đang không tin nổi tai mình.
Lời nói điên cuồng như thế, lại phát ra từ đường đường một vị phó chưởng môn danh môn chính phái.
"Có hiểu lầm gì không? Tất cả... tất cả... đều là võ lâm đồng đạo, vốn nên —— "
Một bàn tay giơ lên ngắt lời Tống Trinh.
Một bàn tay chỉ có bốn ngón.
Hà Tự Thánh nở nụ cười. Cười đến mặt vo lại thành một nắm.
Cười đến so với khi y tức giận còn đáng sợ hơn.
Máu kiếm sĩ đã sôi sục rồi.
※※※
Phía Đông giáo tập trường "Huyền Môn Xá", nhật chính đương không [mặt trời lêи đỉиɦ], vừa vặn ngay lúc giữa trưa, trời xanh chỉ có vài đám mây trắng, so với hôm qua mưa dầm tuyệt nhiên bất đồng.
Yến Hoành nhớ lại, hôm qua hạ sơn thử kiếm, cũng không khác lúc này lắm. Mặc dù chỉ cách một ngày, nhưng thật giống như đã lâu.
—— những phát sinh trên người y hai ngày này và sự thật trước mắt thật quá nhiều.
Tất cả Thanh Thành "Sơn Môn đệ tử" cũng đều đến đông đủ. Toàn bộ phái Thanh Thành hơn hai trăm người, quây tròn quanh giáo tập trường.
Hơn ba mươi Võ Đang hắc y đệ tử đứng ở đầu Tây, người của Thanh Thành tất cả đều nhìn bọn họ với ánh mắt căm thù. Nhưng đám người Võ Đang tựa hồ đã quen cảnh này, hoàn toàn bất vi sở động [không vì vậy mà lo lắng].
Tống Lê cũng đến. Vốn tình cảnh luận võ này, gia quyến không hợp ở đây, nhưng Tống Lê thân phận đặc biệt, hơn nữa từ đầu tất cả đều tập trung chú ý người Võ Đang, cũng không có ai cản nàng đi.
Nàng thấy Hầu Anh Chí đứng ở giữa đám người, liền chen đến bên cạnh.
"Tiểu Anh... Chuyện gì vậy?" Tống Lê vẻ mặt hiếu kỳ.
Hầu Anh Chí liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn chằm chằm vào Võ Đang chúng.
"Người của phái Võ Đang. Muốn đến khiêu chiến với chúng ta."
"Cái gì? Võ Đang? ... Bọn họ chẳng phải cũng là người chính giáo sao? Sao lại..."
"Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết vì sao."
Tống Lê thấy Hầu Anh Chí kiên định nhìn chằm chằm Võ Đang chúng, thần sắc rất là khẩn trương ngưng trọng, cũng không dám hỏi nữa.
Hầu Anh Chí kỳ thực cũng không phải khẩn trương. Y chỉ là muốn quan sát hành động cử chỉ của Võ Đang nhân mã, từ đó có thể phán đoán cân lượng bọn họ, hay võ công thuộc loại nào. Đây là bản năng của người say mê võ đạo.
Yến Hoành đứng phía sau sư phụ cũng vậy. Lần này khiêu chiến, đối với phái Thanh Thành tuyệt đối có uy hϊếp rất lớn, nhưng Yến Hoành cũng khó tránh khỏi có chút chờ mong và hưng phấn: Có thể thấy tiền bối khai triển Thanh Thành võ thuật đối kháng ngoại địch, còn có cơ hội nhìn thấy võ kỹ của Võ Đang danh môn đại phái, thật sự là hiếm có vô cùng.
—— Võ Đạo, dù sao cũng là từ tranh đấu nhân gian mà sinh ra.
Tống Trinh tiến lên, đi tới trung tâm giáo tập tràng, cao giọng hướng về phía Võ Đang nói: "Chúng ta sẽ tỷ thí ba trận, thế nào?"
"Ba trận cái gì? Mẹ kiếp." Giang Vân Lan lạnh lùng nói, dáng vẻ tươi cười vừa đây biến mất. "Đã đánh, thì đánh đến khi một bên hoàn toàn chịu thua mới thôi." Hắn nhìn Thanh Thành đệ tử chung quanh giáo tập trường, lại nói: "Các ngươi nếu muốn tất cả cùng lên, đấu đồng loạt, bọn ta chiều luôn, cũng không ngại các ngươi đông người."
*[Mình đổi cách xưng hô theo mạch truyện, không phải là lỗi nhé – HVS]
"Chúng ta đây là luận võ." Tống Trinh nhíu mày. "Ngươi nói như lưu manh chợ búa đánh nhau sao?"
"Luận võ cũng được, đánh nhau cũng được, có gì khác biệt? Cũng là xem kẻ nào thắng thôi."
Tống Trinh cũng không dây dưa với hắn nữa."Các ngươi là khách. Trận thứ nhất, cho các ngươi chọn người trước." Y nói thì nghe xuôi tai, nhưng thành thực đã sớm tính toán qua, phe chọn sau kỳ thực tương đối có lợi, có thể xem đối phương phái ra kẻ nào, mới quyết định phái ai chắc thắng ra ứng phó.
Giang Vân Lan nhìn tên lùn Tích Chiêu Bình.
Tích Chiêu Bình hiểu ý, vững vàng từng bước nặng nè tiến lên.
—— bọn họ hoàn toàn không cần thương lượng, xem ra trước khi lên Thanh Thành sơn, đã sớm có kế hoạch hết rồi. Lên núi sớm, cũng là để Thanh Thành không có thời gian chuẩn bị.
Tống Trinh nhìn Tích Chiêu Bình lên trường đấu, vẫn không mang binh khí, liền hỏi: "Các ngươi trận thứ nhất là muốn so quyền pháp sao?"
Tích Chiêu Bình lắc đầu. "Không sao. Người của các ngươi nếu muốn cứ dùng binh khí, ta tay không đối phó được rồi."
Đệ tử bên sân Thanh Thành ồ lên.
—— tên ở Võ Đang sơn này, lại tự cao như vậy, thực sự quá xem thường Thanh Thành kiếm pháp!
Tống Trinh nhìn mười sáu "Đạo Truyền đệ tử" phía sau, trong lòng suy nghĩ gì đó.
Đối phương chỉ phái một đệ tử không đến ba mươi tuổi lên, phía mình cũng quyết không thể phái một người người vai lứa khác xa, hơn nữa tất nhiên phải sở trường quyền thuật —— đường đường phái Thanh Thành, giả như thực sự phái người dùng kiếm, cùng một đối thủ tay không tấc sắt luận võ, không phải quá hao tổn danh tiếng môn phái?
Ánh mắt Tống Trinh cuối cùng rơi vào nhi tử. Tống Đức Hải cũng nhìn phụ thân gật đầu.
Nhưng mà quyết định trọng yếu như thế, vẫn phải là chưởng môn mới có quyền.
Hà Tự Thánh ngồi trên ghế tre. Sau lưng là đại đệ tử Du Tư Hào, hai tay đang cung kính cầm một hộp gỗ to dài, màu gỗ rất cũ kỹ, mặt trên khắc hình long hổ tương tranh.
"Đức Hải." Hà Tự Thánh gọi. Y cùng với sư đệ Tống Trinh tâm ý tương đồng. "Con lên cùng hắn đi một đường quyền pháp."
Tống Đức Hải trả lời lớn: "Vâng!" Trường kiếm trên lưng cởi xuống giao sư đệ bên cạnh, tiến vào trung tâm giáo tập trường.
Trong các "Đạo Truyền đệ tử" bậc cao, ngũ đệ tử Tống Đức Hải luôn được nhận định là có thiên phú cao nhất, tu vi võ công đã sớm vượt qua đại sư huynh Du Tư Hào. Tống Trinh tính toán là: Trận thứ nhất này, lập tức phái đệ tử cực mạnh xuất thủ, chỉ cần trận đầu thắng, áp chế nhuệ khí Võ Đang, nói không chừng đối phương lúc đó sẽ biết khó mà lui.
Phái Thanh Thành mặc dù không dương danh bằng quyền thối, nhưng từ mấy lộ kiếm pháp, cũng có thể biến đổi thành chiêu thuật tay không. Đặc biệt là một bộ đoản kiếm pháp "Thượng Mật Kiếm", rất hợp cho cận chiến, tả thủ dùng cầm nã chưởng hỗ trợ, chiêu thức này hoàn toàn có thể lấy tay thay kiếm đổi thành quyền lộ, mà "Thượng Mật Kiếm" của Tống Đức Hải đã luyện đến cực tinh; sư thúc Trần Hồng Lực bản thân sở trường về quyền chưởng, coi quyền thuật Tống Đức Hải là có thiên phú cận chiến, đã sớm dùng hơn mười năm hết lòng dốc túi truyền thụ. Tống Đức Hải thực đã là đệ nhất quyền pháp trên Thanh Thành sơn, xuất chiến trận này đúng là quá thích hợp.
Tống Đức Hải mỗi một bước, âm thầm điều tức hô hấp, thân thể tứ chi bắp thịt theo thế mà lúc căng lúc chùng. Vào tới giữa sân, toàn thân y gân cơ đều đã nóng lên, hô hấp huyết mạch thông suốt, tiến nhập trạng thái chiến đấu.
Ngoài sân Tống Lê thấy huynh trưởng xuất chiến, không nhịn được cắn môi, vẻ mặt lo lắng.
Yến Hoành và Hầu Anh Chí thụ giáo vị ngũ sư huynh này đã nhiều năm, đương nhiên biết rõ võ công của y cao hơn mình nhiều ít bao nhiêu, thấy y đại diện cho Thanh Thành xuất chiến, tràn ngập lòng tin.
Võ Đang Tích Chiêu Bình, thần sắc cực kỳ ung dung, chậm rãi tháo đai lưng, cởi hắc bào, lộ ra nửa thân trên.
Thanh Thành chúng nhân nhìn thấy cơ thể này không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy Tích Chiêu Bình ngực vuông lưng tròn, vóc dáng rất to dày, kỳ lạ chính là đầu các khớp xương đều lộ ra góc vuông, phảng phất dưới da tương khảm dị vật gì đó, đặc biệt trên đầu vai phải hở ra một khối to, hoa văn phủ đầy bắp thịt kiên cố. Hai cánh tay từ vai tới ngón, màu sắc bên ngoài có điểm quỷ dị, nhìn gần mới biết nguyên lai toàn bộ đầy vết chai dày, giống như vảy cá.
Võ Đang quyền thuật lấy nhu quyền xưng danh, đặc biệt Tam Phong tổ sư xem xà hạc tương đấu, sáng chế ra dĩ nhu khắc cương, một lòng theo đuổi nội gia võ học "Thái Cực Quyền", càng vang danh khắp thiên hạ. Thế nhưng Tống Trinh nhìn tên này thân thể dị hình, lại hoàn toàn nổi trội lên đặc thù của võ công ngoại môn, luyện nên thân thể cổ quái thế này, càng hoàn toàn vi phạm chủ trương coi trọng dưỡng sinh của võ thuật Võ Đang.
Tống Trinh không khỏi có điểm hoài nghi: Lẽ nào đám đệ tử này là giả mạo? Nhưng nhìn trang phục binh khí, hơn nữa Diệp Thần Uyên trên tay còn có lệnh bài cao cấp, tựa hồ không phải giả rồi...
Tống Đức Hải và Tích Chiêu Bình hai người đứng đối diện nhau. Nếu đã không phải là luận võ hữu nghị gì đó, hai người cũng không cần quyền lễ, nhãn thần giao nhau, đều đã tự mình diễn ra thức sở trường.
Tống Đức Hải diễn ra chính là thức "Thượng Mật Kiếm" chính tông, hữu chưởng tiên phong tiến lên dò xét, đầu ngón tay mờ mờ ảo ảo nhắm thẳng vào mi tâm đối phương [điểm giữa 2 đầu lông mày]; tả chưởng bảo hộ giữa ngực. Vì không dùng kiếm, muốn sát thương đối thủ cần kình lực càng mạnh hơn, vì vậy mã bộ thấp hơn so với khi dụng kiếm, nhưng cũng không kém linh động.
"Tốt!" Tống Trinh trong lòng tán thưởng nhi tử.
Tư thế Tích Chiêu Bình lại quá mức cổ quái, cũng là thân phải hướng lên trước, nhưng vai phải to lớn nhô thật cao, kẹp chặt nách, khuỷu tay đầy nếp gấp, xương nối vai và cánh tay nhô lên, giống như tra ngàm vào mộng của nghề mộc mà hợp lại vậy, chỗ lồi lõm không thể chỉnh được, cả cánh tay cong lên, tựa như biến thành một lá chắn thịt, chính giữa hoàn toàn không kẽ hở. Tả thủ dài như vượn buông rũ một bên.
Mã bộ Tích Chiêu Bình thấp hơn so với Tống Đức Hải, cơ thể hướng hoàn toàn đến Tống Đức Hải, mặt cúi xuống núp sau vai phải, thoạt nhìn cơ thể hắn, quá nửa thân trên được khiên tay che chở. Thức quyền pháp này, có thể nói tiền sở vị kiến [trước giờ chưa gặp], cũng chỉ có thân thể kỳ dị như vậy mới diễn ra được.
Tống Đức Hải chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có người lấy tay làm lá chắn như vậy. Y uổng công xuất một đôi kiếm chưởng, lại phát giác đối phương phòng thủ nghiêm mật, thật không chỗ tấn công.
"Sao?" Tích Chiêu Bình chờ lâu nói. "Ta đang chờ ngươi đấy! Được, ngươi không tới, ta đây động thủ trước."
Hắn nói rồi song thối đạp Kỳ Lân, nghiêng người tiến nhanh lên, lấy "Tí Thuẫn" đi trước mở đường, xem ra là muốn dùng sức đánh với Tống Đức Hải.
Tống Đức Hải thấy tay phải đối phương luyện đến quái dị như vậy, đủ biết "Tí Thuẫn" này tất cực kỳ rắn chắc, chính diện công kích sẽ chịu thua thiệt. Tạm lách mình né địch nhân, luồn qua phía điểm mù tiến công là sách lược tốt nhất. Tống Đức Hải đạp Tam Giác, nghiêng về bên trái, tay trái từ trong chém ra sát chưởng vào tai Tích Chiêu Bình —— nhưng đây chỉ là hư kích, thực tế là che giấu sáp chưởng sau đó nhắm vào thắt lưng đối phương.
Nhưng y quên mất, “Tí Thuẫn” này của Tích Chiêu Bình cũng không chỉ là một tấm chắn, mà còn có thể hoạt động như một cánh tay.
“Tí Thuẫn” Tích Chiêu Bình thả lỏng, nhô thật cao vai phải cứng rắn, đón đỡ tả sát chưởng không quán kình của Tống Đức Hải, rồi ghì khuỷu tay xuống, phá luôn hữu sáp chưởng công tới, canh vừa đúng lúc, giống như đọc được suy nghĩ Tống Đức Hải.
Tích Chiêu Bình lúc ở gần, hướng đến Tống Đức Hải nhếch miệng cười.
Y lại xoay nửa người, tay trái buông rũ đột nhiên hoạt động, như roi da vụt ngang về hướng mặt Tống Đức Hải!
Tống Đức Hải trong thời gian một phần mười hơi thở, kịp thời thu hồi cánh tay phải trên cao, đón đỡ một chiêu tiên quyền này [tiên: roi]. Y trong lòng biết bất lợi, vội lùi lại, đồng thời đạp một cước vào bắp chân phải Tích Chiêu Bình. Y đang rút lui mà còn có thể đá một cước này, chặn truy kích đối phương, quả thật hiển hiện quyền thuật thiên phú tuyệt vời.
Tích Chiêu Bình không truy kích, trái lại trầm người đón lấy cước này. Hắn lần thứ hai vận cánh tay phải thành lá chắn, khôi phục chiêu thức không kẽ hở này.
Sau cước này Tống Đức Hải âm thầm kêu khổ, ngón chân tựa như đá lên thiết bổng, chính mình trái lại đau âm ỉ. Tay phải đỡ lấy một quyền, ống tay áo có máu rỉ ra —— tiên quyền này của Tích Chiêu Bình, đánh cho rách da dưới áo.
Tống Trinh thấy lần giao thủ này của nhi tử và đối phương, âm thầm kinh hãi. Tích Chiêu Bình này tuổi không lớn lắm, nhưng thân thể hai bên trái phải lại có thể tu luyện ra hai loại công pháp như vậy, một bên kiên cố, một bên mềm dẻo, trước đây thật sự chưa từng gặp kiểu phối hợp này. Phương pháp phát kình thả lỏng thoát lực của tiên quyền này, đích thực là Võ Đang nhu quyền đấu pháp vô nghi, người này thật là Võ Đang đệ tử.
—— nhưng quá khứ chưa từng nghe qua, phái Võ Đang có võ công cay độc như vậy!
Tích Chiêu Bình giấu nửa mặt sau vai phải. Hắn nhìn Tống Đức Hải cao giọng nói: "Ngươi vậy đánh không lại ta đâu. Đừng lãng phí thời gian. Nếu không lấy binh khí; thì các ngươi phái một người khác ra đi."
Tống Đức Hải lòng phát nộ, lập tức ngưng tụ tâm thần.
Thân thể đang bất động, đột nhiên mãnh liệt bắn lên, hữu chưởng hình kiếm đâm ra phía trước!
Chiêu này của Tống Đức Hải, bề ngoài nhìn không khác gì công kích quán đầy kình khí bình thường, nhưng thực ra là vận dụng phương pháp "Tá Tương" ①, trong đầu tưởng tượng phía sau có mãnh hỏa thiêu đến, kí©h thí©ɧ thân thể sử ra động tác phản xạ bất kinh tư khảo [không cần suy tính], tốc độ xuất chiêu lập tức nhân đôi.
Chú ①: Về "Tá Tương", xem 《Đại Đạo Trận Kiếm Đường Giảng Nghĩa • Kỳ Bốn》.
Loại công phu đầu óc "Tá Tương" này, so với công phu cơ thể phát kình cơ bản cao hơn một tầng. Tống Đức Hải là một trong số ít Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" thuần thục bí pháp này.
Thức "Hỏa Thiêu Thân" sử ra hết sức hoàn mỹ. Tống Đức Hải năm tuổi đã bắt đầu cầm kiếm, lực năm ngón tay tất nhiên là không giống người phàm. Bình thường y luyện chiêu này, chưởng chỉ đủ để phá vỡ cương trúc lớn.
Đầu ngón tay nhắm vào tả nhãn lộ ra ngoài vai phải của Tích Chiêu Bình.
Tống Đức Hải đã tưởng tượng ra được, đầu ngón tay sẽ xuyên qua mắt đối thủ. Thắng lợi trong tầm mắt.
Nhưng Tống Đức Hải chưởng có đâm nhanh nữa, cũng không nhanh hơn động tác cực nhỏ của Tích Chiêu Bình.
Nhắm mắt.
Tả nhãn Tích Chiêu Bình nhắm chặt, da thịt gần đó vo thành một nắm, đón đỡ cú đâm này!
—— Tích Chiêu Bình cũng biết "Tá Tương" thuật, giờ khắc này tưởng tượng thân mình hóa thành nham thạch vô cùng cứng rắn, da thịt co rút lại chặt chẽ dị thường.
Tống Đức Hải cảm giác, chưởng này đâm mạnh vào mí mắt đối phương, lại vô pháp tiến thêm. Cả cánh tay phải dừng thẳng trước người.
Thừa lúc dừng lại này, tay phải Tích Chiêu Bình xoè ra chụp tới, dùng nách kẹp lấy cổ tay phải Tống Đức Hải, lại dùng khuỷu tay kẹp lấy cẳng tay.
Tống Đức Hải cảm giác, chiêu đại cầm nã thủ này của Tích Chiêu Bình, kiên cố như thiết giáp. Y hoảng sợ.
Tích Chiêu Bình thân thể xoay tròn, kẹp chặt tay Tống Đức Hải, lấy khuỷu tay làm điểm tựa, quăng mạnh sang bên!
Giả như Tống Đức Hải dùng sức chống lại, chỉ có gãy xương cùi chỏ mình. Y cắn răng, không thể làm gì khác hơn là xoay người theo, trung hòa lực ném, bảo vệ cánh tay phải, nhưng lưng nặng nề chạm đất, cát bụi tứ tung, tình trạng dĩ nhiên cực kỳ xấu.
Tích Chiêu Bình cười to, tả quyền lại chém ra, như roi đánh về phía cùi chỏ Tống Đức Hải đang bị kiềm chế.
Khuỷu tay bị kéo thẳng hoàn toàn, chỗ nào chịu được tiên quyền nhanh mạnh đây? Chỗ giao kích, xương cùi chỏ phát ra tiếng gãy.
Trên mặt đất Tống Đức Hải đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt môi dưới.
Luận võ thông thường, đến lúc này đã là phân thắng bại.
Nhưng Tích Chiêu Bình còn chưa buông Tống Đức Hải ra, nắm chặt hữu thủ xoay mạnh, tiện đà ấn đầu gối xuống cánh tay đã trọng thương kia.
Xương vai bị vặn gãy. Cẳng tay cổ tay đồng thời bị bẻ gãy.
Tống Đức Hải không nhịn được nữa rêи ɾỉ. Tích Chiêu Bình lúc này mới thỏa mãn, buông cánh tay tím bầm mềm nhũn ra.
Tích Chiêu Bình mở mắt trái. Mắt dù sao cũng là đại nhược điểm của cơ thể, hắn mặc dù đã dùng ngạnh công kinh nhân tiếp nhận một chiêu thứ chưởng kia [thứ: đâm], nhưng tròng mắt nổi đầy gân đỏ. Tích Chiêu Bình cười rú, con mắt đỏ hoe, thêm vào thân hình kỳ quái, trông như ác ma.
Bên kia Tống Lê thét chói tai.
Tống Trinh chạy lên trước nâng nhi tử dậy. Chỉ thấy Tống Đức Hải sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải chịu đủ hành hạ, xương gãy trắng hếu lộ ra ngoài.
Thụ thương nặng như vậy, xương vai và khuỷu tay hai nơi bị hủy hoại nghiêm trọng, hơn nữa còn là hữu thủ không khác sinh mệnh của kiếm sĩ —— Tống Đức Hải chưởng môn tương lai của phái Thanh Thành, võ công chẳng khác nào bị phế bỏ.
"Quá tàn nhẫn!" Tống Trinh thần sắc cực kỳ bi thương. Y vốn mong muốn ký thác toàn bộ nửa đời sau vào đứa con trai này. "Đây gọi là luận võ sao?" Y tức giận trừng mắt nhìn Tích Chiêu Bình.
"Bọn ta đã sớm nói rõ." Tích Chiêu Bình vân vê tả nhãn. "Luận võ cũng được, đánh nhau cũng được, đối với bọn ta cũng không khác gì."
Tống Lê khóc kêu "Ca ca!" Muốn chạy ra giữa sân, nhưng bị Hầu Anh Chí kịp thời kéo lại.
Thanh Thành đệ tử bốn phía giáo tập tràng, nổi lên một khí tức bi phẫn.
Yến Hoành nắm chặt song quyền, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tích Chiêu Bình, khóe mắt muốn rách ra.
Tích Chiêu Bình thì tự đắc, nhìn đám người xung quanh, một cương một nhu song chưởng dang ra nói: "Thế nào? Kế tiếp là ai? Ai đến thử Võ Đang『Lưỡng Nghi Kiếp Quyền』của ta một chút đây?"
Thanh Thành chúng nhân động dung. Tích Chiêu Bình hạ thủ đoạn độc ác như vậy, hoàn toàn vượt qua võ lâm tỷ thí quy củ, rồi lại còn trâng tráo.
Đây căn bản không phải luận võ. Mà là quyết đấu.
Tích Chiêu Bình chỉ vào Tống Trinh: "Còn ngươi? Ngươi tới không? Tới báo thù cho con ngươi đi!"
Tống Lê mặt đầy nước mắt, nhưng lúc này thấy phụ thân trở thành mục tiêu khiêu chiến kế tiếp, không kêu khóc nữa, chỉ sợ hãi nhìn ra giữa sân.
"Không được..." Hầu Anh Chí lúc này lắc đầu nhẹ giọng nói: "Tống sư thúc... không phải là đối thủ..."
"Ngươi nói cái gì?" Mạch Đại Kiệt bên cạnh nắm lấy vạt áo y.
"Ta không phải nói bừa." Hầu Anh Chí rất lạnh tĩnh. "Ta đây là đang phán đoán."
"Ông già không được sao?" Tích Chiêu Bình nhìn ngược lại hướng Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử". "Thanh niên thì thế nào? Ai tới?"
Tống Trinh tức tối nhìn Tích Chiêu Bình. Lại gần hắn mới phát hiện, bên trái cổ Tích Chiêu Bình, có một hình xăm lớn chừng đầu ngón tay cái. Là một ký hiệu kỳ quái hình tam giác.
"Đây..." Tống Trinh chỉ vào hắn nói: "Đây không phải là huy văn của Vật Di tà giáo sao? Thế nào trên người ngươi lại có?"
Tích Chiêu Bình lơ đễnh mỉm cười nói: "Đúng thì sao? Cha ta trước đây đúng là Vật Di giáo đồ, hai mươi năm trước hắn mang ta quy thuận Võ Đang chính đạo, thế không được sao?"
Tống Trinh bụng đầy nghi hoặc. Tên Võ Đang này tỏa khí hung hãn tà ác bức người, thậm chí có chút giống tà đạo.
—— chẳng lẽ là có quan hệ với Vật Di giáo...?
"Nói mấy lời nhảm không liên quan này làm gì? Ngươi rốt cuộc muốn đánh hay không? Có muốn thay đứa con trai bảo bối ra nói chuyện hay không?" Tích Chiêu Bình lại la hét.
Lúc này Yến Hoành ở bên ngoài, huyết khí cuồn cuộn đầy đầu. Y mắt thấy Tống sư huynh thảm bại, sau đó lại nghe những lời này của Tích Chiêu Bình, đã hoàn toàn bị phẫn nộ che lấp. Trong mắt y, người bên cạnh tất cả đều đã tiêu thất, ngoại trừ Tích Chiêu Bình đang đứng ở giữa sân khıêυ khí©h.
—— tôn nghiêm phái Thanh Thành, bất dung ô tổn. [không thể tổn hại]
Yến Hoành vô ý thức bước lên trước một bước. Hai bước. Ba bước.
Trương Bằng đang đứng sau Yến Hoành, kéo y lại. Yến Hoành vẫn như chưa thanh tỉnh, cũng không quay đầu lại nhìn sư huynh một cái, vẫn nhìn chằm chằm Tích Chiêu Bình trước mặt.
Trong mắt y, chỉ có cừu địch.
Tích Chiêu Bình thấy trong Thanh Thành tinh anh đệ tử, lại chỉ có một tiểu mao đầu trẻ tuổi nhất muốn lên ứng chiến, lại muốn chế nhạo một phen.
Nhưng lúc này một thanh âm vang lên.
Không cao giọng lên tiếng. Nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.
"Ngươi nói đủ chưa?"
Chưởng môn cơ thể cao lớn mặc bạch sắc đạo bào, từ ghế tre đứng lên.
Tích Chiêu Bình thấy Hà Tự Thánh đứng lên, lập tức thu hồi vẻ cười lố lăng, ngưng thần nhìn kỹ đại kiếm hào danh chấn võ lâm này.
"Thật là vinh hạnh." Tích Chiêu Bình xoa xoa nắm tay.
Thanh Thành chúng nhân đều bất ngờ. Nghĩ không ra trận thứ hai, chưởng môn lại muốn đích thân xuất thủ.
Du Tư Hào sau lưng Hà Tự Thánh, tiến lên một bước, trong tay vẫn đang bưng hộp gỗ dài kia, đưa tới trước sư tôn.
Tích Chiêu Bình thần tình hưng phấn chờ đợi.
Nhưng phía sau hắn truyền đến một câu.
"Lui ra. Hôm nay người này, không kẻ nào là đối thủ của y. Ngoại trừ ta."
Hắc bào Diệp Thần Uyên, tiếp nhận một đôi trường kiếm do đệ tử đưa tới. Đôi mắt nhỏ phóng ra tinh quang nhìn thẳng vào Hà Tự Thánh đối diện.
Hà Tự Thánh không có vẻ bất ngờ, trái lại khóe miệng mỉm cười.
Tích Chiêu Bình im lặng rời khỏi sân, không có nửa câu dị nghị. Hắn biết phó chưởng môn nói là sự thật.
"Trận luận võ vừa rồi căn bản là dư thừa." Tả thủ Diệp Thần Uyên nâng song kiếm lên, tiến lên trước một bước. "Duy nhất ý nghĩa, chỉ có trận này."
Hà Tự Thánh không trả lời. Y vươn hữu thủ chỉ có bốn ngón ra, sờ lên nắp hộp gỗ dài.
—— hảo bằng hữu. Chúng ta phải ra rồi.