Chương 27: Một quyền câm miệng

Trong bóng đêm, Xích Viêm quả tỏa ra ánh sáng mơ hồ, tựa như một ngọn lửa đỏ đang nhảy múa, linh khí bức người, tản ra từng hơi nóng nhè nhẹ.

“Người ta đồn rằng Xích Viêm quả là linh dược tốt nhất đối với võ giả Cương Nhu Cảnh, tăng cường khí huyết, da thịt săn chắc, không biết hiệu quả rốt cuộc ra sao…”

La Phong nhìn Xích Viêm quả trong tay, mắt hiển lên vẻ trông mong, lập tức ăn vào.

“Ầm ầm”

Xích Viêm quả trôi xuống bụng, bên trong dường như truyền tới tiếng sấm nổ vang rền, nhiệt lực dồi dào từ trong bụng sinh ra, tàn sát khắp nơi, trong phút chốc khiến toàn thân La Phong nóng đổ hồ hôi, hét dài một tiếng.

“Hiệu lực quá mạnh! Nóng quá!” - Máu toàn thân nóng bỏng như nham thạch, ở bên cạnh nhìn sẽ thấy da thịt toàn thân La Phong hơi đỏ lên, nóng rực lên như que hàn.

La Phong không dám thờ ơ, lập tức bắt đầu dùng hết sức thi triển võ học, luyện hóa dược lực trong cơ thể, hòa nguồn năng lượng to lớn này vào trong da thịt, huyết mạch.

Hai ngày liên tiếp, La Phong vẫn ở tiểu viện, ngoại trừ lúc đói bụng ăn chút lương khô đã chuẩn bị thì vẫn tu luyện võ học không ngừng.

Cũng may dưới tác dụng của Xích Viêm quả nên không cảm thấy uể oải.

-----

Sáng sớm ngày thứ ba.

“Rầm rầm rầm…”

Trong tiểu viện, một người đang luyện quyền, sức đấm mạnh mẽ bá đạo mang theo gió dữ, thổi lá của hàng cây hai bên vang lên tiếng ào ào, tán cây lay động không ngừng.

“Bùm bùm"

Đánh Hổ Khiếu Quyền đến chỗ mấu chốt, thân người đột nhiên vang lên một hồi tiếng sấm, thật lâu không ngừng, quyền phong trong phút chốc mãnh liệt hơn gấp mấy lần.

“Ầm”

Đánh một quyền lên tảng đá lớn ở bên cạnh, "rắc"… một tiếng, tảng đá cao bằng một người bị sức đấm khủng bố đánh vỡ, rơi tán loạn trên đất.

“Cốt bạo lôi âm.” - Trong mắt La Phong lóe lên tia vui mừng, vội vàng thu liễm khí tức, nhắm mắt lại kiểm ta.

Trong cơ thể quả thận vốn dĩ đen tối u ám không rõ, hai đạo Mạch Luân lại sáng chói rực rỡ như mặt trời, đem quả thận chiếu sáng, nguyên khí dồi dào.

“Nguyên khí vào thận, Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh.” - La Phong mở hai mắt ra, nhịn không được kích động la lên.

Đột phá Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng hơn so với La Phong tưởng tượng nhiều.

“Xích Viêm quả không hổ là linh dược thích hợp nhất với võ giả Cương Nhu Cảnh, giúp ta trực tiếp bước vào Thiết Cốt Cảnh!” - La Phong có chút kích động.

Hắn vẫn nghĩ Xích Viêm quả giúp hắn hắn đột phá đến tứ trọng Cương Nhu Cảnh đã là cực hạn. Nào ngờ lại trực tiếp tiến vào ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh luôn! Hoàn toàn vượt xa mong đợi.

La Phong đoán rằng việc này có chút liên quan tới mười tám đạo Mạch Luân trong cơ thể.

Từ lâu, lúc sử dụng Hổ Lực Bá Thể Đan, La Phong đã cảm giác được thể chất của hắn hấp thụ dược lực dễ dàng hơn so với người thường, hiệu quả mang cũng tốt hơn!

“Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, tu luyển tới cảnh giới đỉnh phong, được xưng tụng là mình đồng da sắt, đao kiếm bình thường không thể làm bị thương! Ta thử chút xem sao!” - Mắt La Phong lóe lên, lấy Hổ Phách đao ra, vận động ba phần khí lực, dùng sức vạch một đao trên tay.

“Xoẹt” một tiếng, lưỡi đao cứa qua da chỉ để lại một vết trắng nhàn nhạt!

La Phong nhìn chỗ lưỡi đao rạch xuống:

“Tốt lắm! Sức một đao của ta đủ để san bằng núi đá, thế mà không để lại chút vết thương nào, sức phòng ngự của ta hiện giờ ít nhất cũng đề cao năm phần!”

Sau khi mừng rỡ trong chốc lát, La Phong dần tỉnh táo lại, phân tích thực lực của bản thân hiện giờ.

Trong ba ngày, La Phong tu luyện đi tu luyện lại các loại võ học nhiều lần, bây giờ “Trọng Nhạc đao pháp”, “Hổ Khiếu Quyền” đều đã là đại thành, thậm chí “Báo Quyền” cũng có cảm giác đang ở cảnh giới viên mãn, thực lực tăng mạnh!

“Thực lực của ta bây giờ, đủ để đánh bại Lý Thiên Dương một cách nhẹ nhàng, dựa vào tốc độ của Đằng Long bộ, thậm chí có thể đánh với đệ nhất thiên tài của ban Kim Dương là Lý Hạ Sơn một trận, nhưng muốn thắng thì vẫn chưa nắm chắc mười phần.

Tài nguyên tu luyện của học viên ban Kim Dương vượt xa so với học viên ban Ngân Nguyệt, tu luyện toàn võ học hoàng cấp trung phẩm, ít nhất đều là cảnh giới tiểu thành, thực lực không thể xem thường.

La Phong nghĩ tới Lý Thiên Dương, cười lạnh một tiếng, để Mạch Luân trong cơ thể hóa thành du long yên tĩnh lại. Khí tức cả người lập tức khôi phục lại cảnh giới tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ.

Việc này là do mấy ngày nay lúc La Phong đang lĩnh hội Đằng Long bộ, phát hiện tác dụng kì diệu của nó.

Đằng Long bộ có thể đem Mạch Luân hóa thành du long, chỉ cần bắt du long yên tĩnh thì có thể ẩn giấu tu vi của bản thân.

“Bang bang…” Một tràn tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Ai đó?”

“La Phong, là ta đây.”

La Phong nghe thấy giọng của Băng Nhược Lam, thì mở cửa viện ra.

Một bóng dáng xinh đẹp màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa, Băng Nhược Lam chắp hai tay sau lưng, một thân y phục màu xanh nhạt, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều như một dòng nước xanh trong.

Cô nàng này càng lớn càng đẹp…

La Phong nhìn Băng Nhược Lam, hỏi:

“Nhược Lam. Sao cô tới đây?”

Đôi mắt xinh đẹp của Băng Nhược Lam nhìn La Phong, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng như quả táo chín làm say lòng người, cười nói:

“Đừng nói là ngươi quên hôm nay là ngày mấy nhé?”

“Hả, ngày mấy?” - La Phong nhíu mày.

Băng Nhược Lam nhìn một góc đình viện lộn xộn hơi lộ ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong: “Ngươi thật đúng là tu luyện đến si mê, hôm nay là ngày báo danh cho Sấm Vương tranh đấu.”

La Phong ngây người, lập tức cười khổ: “Ta thiếu chút nữa là quên mất.”

Mấy hôm nay tu luyện cả ngày lẫn đêm, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, Băng Nhược Lam mang vẻ mặt bó tay nhìn hắn, thúc giục: “Nhanh đi tắm rửa, rồi chúng ta cùng nhau đi.”

La Phong gật đầu, vào trong tắm một chút, rồi cùng Băng Nhược Lam đi tới sân của học viện.

Hai người đi song song với nhau, vì cảnh giới La Phong tăng lên nên cử chỉ tự nhiên có khí chất tự tin khiến người ta phải nhìn, mà Băng Nhược Lam trời sinh đoan trang, tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ, đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ.

“Nhược Lam, tu vi của cô đã gần tới Thiết Cốt Cảnh trung kì rồi.” - Trên đường, La Phong tỉ mỉ quan sát Băng Nhược Lam, có chút kinh ngạc.

Băng Nhược Lam cười, gật đầu: “Việc này còn phải đa tạ ngươi vì đã cùng ta tu luyện Hổ Khiếu Quyền. Nhưng mà, so với ta, ngươi tiến bộ hơn nhiều, nửa tháng không gặp, vậy mà đã là tu vi đã là Cương Nhu Cảnh hậu kỳ! Tốc độ tu luyện thế này, sợ là mấy tên thiên tài của ban Kim Dương cũng không bằng ngươi!”

Cương Nhu Cảnh hậu kỳ…

La Phong cười cười sờ mũi.

Nếu Băng Nhược Lam biết, hắn đã là ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, không biết Băng Nhược Lam sẽ có biểu cảm thế nào nữa.

Hai người đi đến sân học viện, chỗ này bây giờ hoàn toàn thành biển người, ngoại trừ những học viên đến báo danh cho trận Sấm Vương ngày mai, còn có những học viên đến xem náo nhiệt.

Ở chính giữa sân học viện, đặt ba đỉnh đồng lớn cao ba trượng.

Bên đỉnh đồng đặt mấy cái bàn đá, vài giáo tập của học viện ngồi ở đó, phụ trách đăng ký.

Việc ghi danh vô cùng đơn giản, sau khi đăng ký, dựa vào sức mạnh di chuyển đỉnh đồng ra xa mười mét, thì sẽ có tư cách dự thi.

La Phong cùng Băng Nhược Lam đi đến bên bàn đá ghi danh, sau đó đứng đợi ở bên cạnh.

“Trần Sơn!” - Một giáo tập trung niên đứng bên cạnh đỉnh đồng kêu lên.

“Có ta!” - Một thiếu niên mắt to mày rậm lên tiếng đáp, đi tới trước đỉnh đồng, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, hét một tiếng, hai tay nắm chặt lấy một chân đỉnh đồng, chậm rãi nâng đỉnh đồng lên, mặt đỏ bừng, từng bước di chuyển tới vạch đỏ.

“Ầm ầm”

Đi được năm bước, sức lực thiếu niên cạn kiệt, lảo đảo, đỉnh đồng ầm một tiếng đập xuống đất.

“Sáu mét! Không hợp cách!” - Giáo tập trung niên lạnh lùng lắc đầu, gọi thiếu niên tên Trần Sơn đang xám xịt mặt mày đứng dậy, ra bên cạnh ngồi nghỉ.

La Phong nhìn chuyện trước mắt không ngạc nhiên.

Đỉnh đồng này nặng cũng cỡ năm ngàn cân, ít nhất phải có thực lực tứ trọng Cương Nhu Cảnh sơ kỳ mới có thể di chuyển được, Trần Sơn vừa mới đột phá tứ trọng Cương Nhu Cảnh, hoàn toàn không thể chống đỡ đi được mười mét.

“Lâm Tiêu Tiêu!”

Giáo tập trung niên đọc lên một cái tên, mắt La Phong từ từ nheo lại.

Một thân ảnh yểu điệu từ trong đám người đi ra, đôi mắt xinh đẹp mờ sương nhìn quanh, xinh đẹp không gì sánh bằng, chính là Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh đỉnh đồng, nhẹ nhàng đề khí, đôi tay ngọc ngà thon dài ôm lấy đỉnh đồng, đỉnh đồng từ từ nhấc lên, không tốn bao nhiêu sức lực liền mang đỉnh đồng qua vạch đỏ mười mét.

“ Hợp cách!”

Nghe giọng của giáo tập, xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu bình tĩnh, tầm mắt đảo qua đám người, nhìn thấy La Phong, lông mày không khỏi nhướn lên, lộ vẻ cao ngạo.

“Tứ trọng Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, xem ra không tệ lắm.” - La Phong nhàn nhạt liếc Lâm Tiêu Tiêu, rồi không quan tâm nữa.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy biểu cảm của La Phong thì mặt hơi lạnh, hai tay trong tay áo nắm chặt lại.

Trong thời gian một tháng, nàng từ Cương Nhu Cảnh sơ kỳ đột phá tới đỉnh phong, có thể nói là tiến triển thần tốc, vốn muốn thấy vẻ mặt thất bại của La Phong, ai ngờ đối phương chẳng thèm để ý, khiến trong lòng Lâm Tiêu Tiêu nổi giận vô cùng.

“Lâm sư muội, không cần để ý, ngày mai là Sấm Vương tranh đấu rồi, hắn không cười được lâu đâu!” - Lý Thiên Dương đứng bên cạnh chú ý tới sắc mặt của Lâm Tiêu Tiêu, cười nhạt.

“Đúng vậy.” - Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, hai người xoay người rời đi.

Kế đến có mấy chục người tham gia thi, chỉ có mười mấy người hợp cách, đa số đều là học viên ban Kim Dương.

“Băng Nhược Lam!”

Nghe giọng giáo tập, ánh mắt học viên xung quanh “xoạt” một cái nhìn về phía Băng Nhược Lam.

Băng Nhược Lam bình thản cười với La Phong, đi tới cạnh đỉnh đồng, ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn nắm một nếp khắc của đỉnh đồng, nhẹ nhàng nâng lên, thân ảnh lên xuống mấy lần, bước nhanh qua khoảng cách mười mét, đặt đỉnh đồng xuống bên kia vạch đỏ.

“Hợp cách!” - Giáo tập trung niên tán thưởng nhìn Băng Nhược Lam, cao giọng tuyên bố.

“Mọi người nhìn kìa, chân ngọc tiên tử đã đột phá ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh!”

“Thật không đơn giản nha, học viên đột phá Thiết Cốt Cảnh của ban Kim Dương cũng không đến mười người, xem ra thành tích hạng mười một năm ngoái đã kí©h thí©ɧ nàng rất nhiều, năm nay nhất định phải vào được vị trí Sấm Vương!”

“Người vừa xinh đẹp, thực lực lại vừa mạnh! Nàng mà trở thành bạn gái của ta, ta chết cũng nguyện ý…”

“Chỉ dựa vào tu vi tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kỳ của ngươi mà cũng mơ mộng hão huyền? Ta nghe nói trước đây Đoạn Mộc Ngọc có bày tỏ tình cảm với Băng Nhược Lam nhưng không được đáp lại, huống chi là ngươi?”

“Đoạn Mộc công tử cũng bị từ chối? Thế ta không có hi vọng rồi.”

Làn sóng hoan hô ầm ĩ xung quanh dường như bao phủ cả Băng Nhược Lam, Băng Nhược Lam xoay người, giống như con bướm xanh đi tới bên cạnh La Phong.

“Chúc mừng.” - La Phong cười nói.

Đôi mắt Băng Nhược Lam hiện lên vui vẻ, cười nhẹ nói: “Đa tạ.”

Xôn xao!

Thấy Băng Nhược Lam cười với La Phong, âm thanh của các học viên xung quanh cao hơn mấy lần.

“Tiểu tử kia là ai? Sao chân ngọc tiên tử lại cười nói với hắn?”

“Hắn là học viên của ban Ngân Nguyệt, hình như tên là La Phong.”

“Xì! Chỉ có thực lực Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, tiểu tử, ta muốn đấu tay đôi với ngươi, chân ngọc tiên tử là của ta!”

Vô số ánh mắt địch ý, tràn ngập ghen tỵ nhìn về phía La Phong.

Giáo tập trung niên nhìn sổ điểm danh trong tay, ánh mắt đồng tình nhìn La Phong, cao giọng gọi:

“La Phong!”

“Ta đi một lát sẽ trở lại.” - La Phong cười nhạt, tiêu sái đi đến cạnh đỉnh đồng.

“Để xem tên tiểu tử này có thực lực ra sao! Tốt nhất là ngay cả đỉnh đồng cũng không nhấc lên nổi!”

Bên cạnh vang lên tiếng cười châm chọc, rất nhiều người hi vọng La Phong xấu mặt.

La Phong không thèm nhìn, trực tiếp đấm ra một chưởng.

“Đông”

Âm thanh to lớn vang vọng toàn bộ học viện Tử Dương, đỉnh đồng năm ngàn cân giống như sao băng, bay qua vạch đỏ, vượt qua hơn mười mấy mét mới đập ầm xuống đất, cắm sâu xuống ba thước, khiến sân rung động.

Xung quanh chỉ còn sự tĩnh lặng quỷ dị.

Tất cả mọi người há hốc miệng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn La Phong rồi nhìn về phía đỉnh đồng khổng lồ bị lún sâu xuống đất ba thước, ánh mắt kinh sợ.

Giáo tập trung niên kia cũng vô cùng kinh ngạc, một lúc sâu mới hồi phục tinh thần, nuốt nước miếng, cao giọng nói: “Hợp cách!”