Chương 3: Đồng Kính Cô Loan (2)

Lúc này, khi Thôi Linh Nghi đến Diệp phủ đã gần đến hoàng hôn. Hôm nay thời tiết không tốt, tối tăm mờ mịt, mặt trời sắp tan biến, ánh sáng càng ngày càng u ám, dưới mây đen giãy dụa phóng thích một chút ánh sáng cuối cùng.

Thôi Linh Nghi nhìn trời chiều một chút, lại nhìn cửa lớn của phủ trạch này. Cửa lớn mở rộng ra, treo vải trắng, dựng linh phiên, gió thu thổi qua, có tiền giấy từ trong cửa bay ra, đánh vào quần áo của nàng. Trước cửa không có một bóng người, chỉ có Thôi Linh Nghi đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn phủ đệ này.

Nhà này mới có tang.

"Tỷ tỷ, nhà kia có quỷ."

Tiểu cô nương kia nói với Thôi Linh Nghi:

"Người nhà kia chết cách đây một tháng."

"Nhưng đầu năm nay, người chết rất phổ biến, sao có thể phán định là ma quái được?"

Thôi Linh Nghi hỏi.

"Tỷ tỷ, nhà kia không giống nhau:"

Tiểu cô nương nói, ôm thật chặt anh hài trong lòng:

"Người nhà kia chết chính là bị quỷ hại chết! Tỷ tỷ, chuyện này truyền ra ngoài một hồi! Nghe nói, căn nhà kia thật sự không sạch sẽ, giờ tý chuông vang, sẽ có lệ quỷ xuất hiện lấy mạng, chủ nhân căn nhà kia chính là không tránh thoát được, mới chết!"

Tiểu cô nương càng nói càng kinh hoảng, nhưng vẫn cẩn thận đè thấp âm thanh, âm thanh cũng nhỏ vụn. Thôi Linh Nghi thấy vậy nhíu mày:

"Ngươi rất sợ hãi sao?"

Tiểu cô nương lại có chút gấp:

"Tỷ tỷ, mẹ của ta đã nói, không thể tùy tiện nghị luận sẽ quấy phá quỷ thần, nếu bị quỷ thần nghe thấy sẽ bị tìm tới cửa."

Nhìn bộ dáng sợ hãi của tiểu cô nương, Thôi Linh Nghi muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại. Không cần thiết hỏi nữa, tiểu cô nương ôm hài tử lưu lạc đầu đường, nàng còn có thể có người nhà gì? Mấy năm liên tục thiên tai chiến loạn, cho dù là thành Lạc Dương này đã sớm là mười nhà thì chín nhà trống, tiểu cô nương này bây giờ có thể còn sống đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Chỉ là anh hài trong ngực của nàng...

Thôi Linh Nghi nhìn đứa trẻ, đột nhiên cảm giác được có gì không đúng, chưa kịp phát hiện đã vươn tay ra, muốn sờ thử. Nhưng tiểu cô nương này lại giật mình một cái, vội vàng trốn về phía sau, vững vàng ôm đứa trẻ vào ngực mình, lại cảnh giác nhìn Thôi Linh Nghi. "Tỷ tỷ làm gì vậy?"

Nàng hỏi.

Thôi Linh Nghi ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt. Đứa trẻ kia đã không còn hơi thở, chỉ là trời đông giá lạnh này, mới nhìn không có gì dị thường. Mà tiểu cô nương này...

Tiểu cô nương đang lấy ra hai đồng tiền mà Thôi Linh Nghi mới cho nàng, lại ném trả lại cho Thôi Linh Nghi. Đồng tiền rơi vào bên chân Thôi Linh Nghi, phát ra tiếng vang lanh lảnh, mà tiểu cô nương này vẫn dùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn qua Thôi Linh Nghi.

Thôi Linh Nghi hơi có chút nghẹn ngào, nàng nuốt nước miếng từng ngụm, nhưng lại hỏi:

"Là đệ đệ, hay là muội muội?"

Trên mặt tiểu cô nương có chút bi thương, nhưng vẫn cẩn thận. Nàng cúi đầu nhìn về phía đứa trẻ trong lòng, lại nhìn chằm chằm vào Thôi Linh Nghi, mới mở miệng, lại mang theo tiếng khóc nức nở nói:

"Là muội muội, mới ba tháng thôi, ăn cũng không nhiều. Mẹ chết rồi, cha muốn dùng muội muội đổi thịt ăn, ta phải mang theo muội muội chạy trốn."

Thôi Linh Nghi buông mắt xuống, lại đứng dậy, cũng không nhặt đồng tiền mà tiểu cô nương ném trở về. "Tìm một chỗ, chôn muội muội của ngươi đi!"

Nàng không mảy may uyển chuyển:

"Nàng đã chết."

Nàng nói, không nhìn tiểu cô nương này nữa, chỉ là ôm kiếm đi về phía phường Nghi Nhân. Nàng biết mỗi một tiếng nói cử động của mình đều có vài phần lạnh lùng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người đi đường mà thôi, nàng có thể làm được cái gì chứ? Chuyện thảm thiết những năm này, nàng thấy còn ít à? Lại có thể quản bao nhiêu đây?

Cứ như vậy, Thôi Linh Nghi ôm kiếm đi tới cửa Diệp trạch phường Nghi Nhân. "Nháo quỷ..."

Nàng nhìn cánh cửa lớn này, cũng không trực tiếp đi vào.

Nàng không tin lý do thoái thác này, nhưng mà càng là lý do thoái thác không tầm thường thì càng cất giấu chân tướng không thể cho ai biết. Còn có cửa lớn rộng mở này... Chủ nhân mới mất, Cửa nhà mở rộng, có lẽ là chờ người đến đây phúng viếng. Nhưng mà cũng không có người đến đây phúng viếng. Nhân duyên kém đến trình độ như vậy, thật đúng là không gặp nhiều. Không ai phúng viếng thì cũng thôi đi, trước cửa này ngay cả người hầu đón chào cũng không có, không phải nói, Diệp phủ này có mười sáu nô bộc sao?

Nghĩ đến đây, Thôi Linh Nghi ôm kiếm, xoay người rời đi. Dù sao thì lời nói của tiểu cô nương kia cũng chỉ là lời nói của một mình nàng, nàng vẫn phải đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng xung quanh nhiều hơn. Có lẽ, biến cố Diệp gia này là có ẩn tình khác, cũng không biết chừng.

"Nhà kia à?"

Một đại nương đang bận rộn với bát cháo hứng thú, vừa bận rộn với công việc trong tay, vừa thần thần bí bí nói với Thôi Linh Nghi:

"Nương tử của nhà kia, vụиɠ ŧяộʍ, còn huyên náo rất khó coi!"

"Gian phu là ai?"

Thôi Linh Nghi hỏi.

"Chưa từng thấy."

Đại nương trả lời.

"Chuyện xấu trong nhà có gì không đúng, ai sẽ nói những chuyện này khắp nơi chứ! Nhưng chắc là người có tiền có thế, nếu không thì họ Diệp kia bị đội mũ xanh, cũng sẽ không đem tức giận đều ném về phía nhà mẹ vợ."

"Cái kia, xin hỏi đại nương làm sao biết được?"

Thôi Linh Nghi lại hỏi.

"Người giữ cửa nhà hắn nói."

Đại nương kia nói xong, bưng một nồi cháo đầy từ trên lửa xuống, tuy trong nồi chỉ có mấy hạt cháo.

"Lão đầu tử này lắm mồm."

"Không biết bây giờ đại gia giữ cửa kia đang ở đâu?"

Thôi Linh Nghi lại hỏi.

"Chạy rồi."

Đại nương này nói đến như mây bay nước chảy:

"Chủ nhân đã chết, còn lại là người lén vụиɠ ŧяộʍ, những người khác ai còn nghe nàng phân công? Bọn họ vơ vét thứ đáng giá một phen, đường ai nấy đi."

"Nhưng ta nghe nói, trên phủ kia không sạch sẽ, nháo quỷ."

Thôi Linh Nghi nói.

"Nháo quỷ?"

Đại nương này giống như nghe được chuyện cười lớn:

"Truyền ngôn không ngờ lại buồn cười như thế! Cái gì mà không sạch sẽ, nháo quỷ, vậy mà nẻ cong chuyện phụ nhân kia lang thang rồi! Gia chủ kia sinh quái bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, ta thấy hắn đã sớm nên chết rồi, hắn đến tột cùng là chết do bệnh, hay là chết trên chuyện xấu không nói được này, liệu có ai biết được đâu?"

Đại nương nói đến đây, vô thức "phi" hai tiếng, thở dài:

"Ai, không nên nghị luận về người chết, sai lầm sai lầm."

Thôi Linh Nghi nghe xong, như có điều suy nghĩ, nói một câu "Cảm ơn", sau đó quay người muốn rời khỏi. Nhưng đại nương kia lại gọi nàng lại:

"Cô nương, ngươi nghe ngóng chuyện này để làm gì?"

"Hò hàng nương nhờ."

Thôi Linh Nghi đứng vững bước, quay đầu nhìn sang, mặt không biến sắc tim không đập, nói dối:

"Nghe nói, có bà con xa ở đây chế tác, đặc biệt tới để tìm nơi nương tựa."

"Vậy ngươi tới chậm rồi."

Đại nương kia thở dài:

"Tất cả bọn họ đều đi, trong vòng một đêm, sạch sẽ. Ai, bây giờ thế đạo này, trông cậy vào ai cũng không bằng trông cậy vào chính mình."

Đại nương này nói xong, liền cho các hài tử nhà mình ăn cháo. Thôi Linh Nghi buông mắt xuống, lại ôm kiếm, quay người đi về phía Diệp phủ. Nàng không có thời gian cảm khái đau buồn, nàng còn có chính sự phải làm.

Vừa rồi nàng hỏi rất nhiều người xung quanh nơi này, cũng nghe rất nhiều thuyết pháp. Giống như tiểu cô nương kia nói nháo quỷ, cũng giống như đại nương này nói yêu đương vụиɠ ŧяộʍ... Phủ đệ nho nhỏ, có thể có rất nhiều chỗ khác nhau truyền ngôn, quả thực rất kỳ quặc. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nàng vẫn phải tự mình đi tìm hiểu một chút mới được.

Nàng sẽ không trực tiếp từ cửa lớn đi vào đánh rắn động cỏ, nàng muốn len lén lẻn vào, xem thử trong Diệp phủ này có trò quỷ gì. Đến tột cùng là cướp người hay là nháo quỷ, xem xong sẽ biết.

Tuy nhiên, mặc dù vẫn không thể khẳng định sự thật là gì, nhưng có một điều mà Thôi Linh Nghi đã có thể xác định, đó là hơn phân nửa khoản nợ này nàng không lấy được. Tôi tớ trong phủ, khinh góa phụ, cuốn tiền chạy trốn đã là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng tại sao nàng lại muốn đến chuyến này chứ? Thôi Linh Nghi cũng không nghĩ thông. Nàng chỉ cảm thấy, nếu như không đến thì trong lòng nàng khó có thể bình an. Phủ đệ bị bao nhiêu lời đồn bao phủ, không biết lại vây quanh vị cơ khổ nào nữa?

Coi như là ôm một tia hi vọng cuối cùng, đến đòi nợ đi.

Sắc trời càng ngày càng u ám, một chút ánh sáng cuối cùng trong lúc vô tình đã biến mất không thấy đâu nữa. Thôi Linh Nghi đến dưới chân tường Diệp phủ, lẳng lặng nghe chỉ chốc lát, không nghe thấy động tĩnh nào, liền nhảy lên tường, lại nhẹ nhàng linh hoạt nhảy tới nóc nhà gạch ngói.

Trời đã tối, nàng đứng ở nóc nhà, nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trên linh đường trong tiền viện lại không có một bóng người, một chút ánh sáng cũng không có, lại không có người túc trực bên linh cữu. Không, không chỉ có linh đường, mà toàn bộ Diệp phủ đều là đen như mực, một bóng người cũng không nhìn thấy. Trong phủ lộn xộn không chịu nổi, lá rụng khắp nơi trên đất, còn có chút mảnh sứ giấu ở trong lá rụng.

Nàng cũng không suy nghĩ gì về chuyện này nữa. Trong phủ này bây giờ không có nô bộc, vạn sự đều phải tự mình quản lý. Tang sự cũng không có ai xử lý, chủ nhân đã chết, đặt linh cữu đến nay còn chưa phát tang.

Vậy Diệp phủ này còn có ai nữa không? Thôi Linh Nghi nghĩ đến đây, từ trên nóc phòng nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nếu như quả nhiên là có gian tình, vậy gian phu sẽ không để cho phu nhân nhà này phòng không gối chiếc. Không nghe nói phu nhân kia rời khỏi, vậy trong phủ này còn có người, nàng vẫn phải hành sự cẩn thận.

Nàng đi vòng quanh cái giếng ở hậu viện, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, đến trước mặt linh đường. Linh đường bố trí quả nhiên rất sơ sài, ngay cả bài vị cũng không có, chỉ là một cái quan tài mỏng đặt ở chỗ đó. Quan tài nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng hương nến chưa điểm, tiền giấy chưa đốt, tiền giấy tản ra bị thổi đến khắp nơi. Thôi Linh Nghi nhìn qua quan tài kia, nghĩ đến cửa chính mở rộng kia, càng cảm thấy kỳ quái, không khỏi áp sát lại. Nhưng vừa mới bước lên hai bước, nàng không khỏi nhíu mày, một mùi máu tanh nhàn nhạt xông vào trong mũi.

Thôi Linh Nghi từ trước đến nay rất nhạy cảm với mùi máu tanh, nàng rất ghét mùi vị này, không khỏi đứng vững bước, chỉ đứng ở trước linh đường mượn ánh trăng thảm đạm quan sát linh đường này. Linh đường nhìn qua không có vấn đề gì quá lớn, ngoại trừ đơn sơ một chút thì bố trí cũng coi như là thoả đáng.

Ngoại trừ mùi máu tanh này...

Thôi Linh Nghi chán ghét lui về phía sau một bước, quay người quả quyết rời đi. Trong phủ này hẳn là còn có người, nàng vẫn nên đi thám thính tin tức. Nhưng kỳ lạ là từ khi mùi máu tanh này chui vào trong mũi nàng, cho dù nàng đi tới đâu thì nàng cũng cảm thấy mùi máu tanh này dây dưa với nàng, như bóng với hình.

"Rất kỳ lạ."

Thôi Linh Nghi nghĩ đến đây, che miệng mũi lại, hết sức ngừng thở, cẩn thận đạp lên lá rụng vào ngày thu. Nhưng lá rụng yếu ớt, cho dù nàng cẩn thận như thế nào cũng không thể tránh khỏi phát ra chút tiếng vang. Thôi Linh Nghi không có cách nào, đành phải ôm kiếm nhảy trở lại nóc nhà, dọc theo nóc nhà hành tẩu.

Nóc nhà này coi như sạch sẽ, Thôi Linh Nghi chưa đi được hai bước đã có một trận gió thu thổi qua. Theo gió thu lọt vào tai, giống như có nữ tử thì thầm. Thôi Linh Nghi ngẩn người, vội vàng nhìn theo tiếng kêu, không biết từ đâu trong cửa sổ cách đó không xa lại xuất hiện một chút ánh sáng. Ánh sáng kia thật sự là quá tối, gió thổi qua, lập tức lay động qua mấy lần, giống như muốn dập tắt. Nhưng dưới ánh đèn chớp động, Thôi Linh Nghi lại nhìn thấy bóng dáng nữ tử mơ hồ, giống như đang ngồi trước gương trang điểm.

Trong nháy mắt, Thôi Linh Nghi trầm tư một cái, nhẹ nhàng nhảy đến nóc nhà. Nàng cẩn thận chuyển đến gian sương phòng kia, nửa quỳ xuống, đưa tay mở ra một mảnh ngói nhỏ, lại hơi cúi người xuống, từ trong lỗ hổng nhìn ra tất cả mọi thứ trong phòng. Trong phòng này hơn phân nửa chỉ đốt một chiếc đèn, có ánh sáng hạn chế theo gió lạnh chợt sáng chợt tắt. Thôi Linh Nghi liếc nhìn qua, lại không nhìn thấy một bóng người nào, ngay cả bài trí trong phòng cũng không thấy rõ. Đang điều chỉnh góc độ thì bỗng nhiên nghe thấy lời nói nhỏ của nữ tử bay vào trong tai mình.

"Xin ngươi, xuất hiện đi."

Nàng nói:

"Ta biết ngươi ở đây."

Quả nhiên có người.

Thôi Linh Nghi vội vàng dịch vị trí. Lần này, mặc dù nàng không nhìn thấy người nào, nhưng lại nhìn thấy một chiếc gương đồng được mài đến mới tinh đặt ở bên cửa sổ, mặt gương đồng này đang đối diện với giường uyên trướng đỏ. Thôi Linh Nghi nhìn gương đồng kia một chút, đột nhiên đỏ mặt, vội vàng thẳng người, nghiêng đầu đi, cũng không dám nhìn nữa.

Trong gương, chính là hai nữ tử quần áo không chỉnh tề, búi tóc rối bời. Trâm cài trên đầu các nàng sắp rơi, vạt áo bên cạnh cánh tay trượt xuống, mảng lớn da thịt tần trụi lộ ra, xen lẫn tiếng hừ nhẹ vụn nhỏ lại triền miên... Các nàng ôm nhau, hôn nhau, hiển nhiên là một đôi uyên ương.

Thôi Linh Nghi nửa quỳ trên nóc nhà, nghe thấy giọng nói dịu dàng kia, nhất thời mặt đỏ tim run, cũng không biết nên tự xử lý như thế nào. Nàng vốn định sau khi tìm được người thì hỏi thăm tình hình trong phủ này, nếu như không lấy được tiền thì rời khỏi là được... Nhưng hôm nay...

Thôi Linh Nghi cố gắng để cho mình trì hoản sức lực, lại lắc đầu bất đắc dĩ, nàng thật sự là vô tình đánh vỡ những chuyện này. Biết trong phủ có người là được rồi, không bằng tranh thủ thời gian rời khỏi, ngày mai hỏi lại.

Vì vậy, Thôi Linh Nghi vội vàng đắp kín ngói lại, sau đó nhảy về đến nóc nhà vừa rồi. Cần phải đi, để Quý Nương một mình ở trong miếu thổ địa đó chờ quá lâu, nàng cũng không yên lòng. Nhưng khi nàng sắp rời khỏi thì lại không nhịn được quay đầu nhìn cửa sổ kia một chút. Nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi sững sờ. Phía trước cửa sổ vẫn là bóng dáng nữ tử nhìn gương.

Chăng lẽ lại nhìn lầm rồi?

Thôi Linh Nghi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự tức giận bị trêu chọc, lúc này nàng muốn trở lại nóc nhà kia để tìm kiếm hư thực. Nhưng đêm thu gió giống như không đồng ý với suy nghĩ của nàng, một cơn gió lạnh mạnh mẽ thổi qua, gần như muốn thổi bay nàng từ trên nóc nhà xuống. Thôi Linh Nghi vội vàng đứng vững, lại vô tình để hạt cát tiến vào trong mắt, nàng vội vàng quay lưng đi, dùng kiếm chống đỡ thân thể, lau đi đôi mắt. Khó khăn để hạt cát theo nước mắt chảy ra, lại vừa quay đầu lại, ánh đèn bên cửa cũng tắt.

Thôi Linh Nghi giật mình, không khỏi hít mũi một cái. Mùi máu tanh, mùi máu tanh thật nặng, trận gió này lại không thể quét sạch mùi máu tanh này. Mùi máu tanh làm cho người ta ghét này quấn quanh nàng, gió lạnh kia giống như cũng càng ngày càng mãnh liệt. Thôi Linh Nghi rốt cục hoàn toàn mất kiên nhẫn, lúc này đã rút kiếm ra, muốn đi sương phòng hỏi cho rõ. Nàng thật sự là không muốn lại đến Diệp phủ này.

Nhưng hai nữ tử kia...

Tay nắm kiếm của Thôi Linh Nghi vẫn đang lơ đãng run rẩy, nhưng chỉ trong nháy mắt do dự, gió thu giống như suy yếu rất nhiều. Khi tiếng gió sắp yên lặng, tiếng ồn ào cách đó không xa dần dần tới gần lại xâm nhập vào trong tai Thôi Linh Nghi.

"Triệu ca, tìm được tên mù lòa kia rồi!"

Mù lòa?

Thôi Linh Nghi vội vàng quay đầu lại, nhìn về phương hướng giọng nói truyền tới. Đứng ở chỗ cao, nàng nhìn thấy rõ ràng cách đó hai đầu ngõ nhỏ có ánh lửa chớp động, xác nhận không ít người đang giơ bó đuốc tụ tập ở đây. Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng bỗng nhiên tuôn ra một sự bất an, vội vàng thu kiếm vào vỏ, lại giẫm ở nóc phòng một đường đi nhanh qua, không bao lâu đã đến gần ánh lửa. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang tụ tập ở trước cửa một nhà giống như đang xử lý việc tang lễ, đang ồn ào la hét, quần tình xúc động phẫn nộ. Mà trong đám người, có một người ngã trên mặt đất, giống như là bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy.

Quá nhiều người, bóng dáng quá loạn, Thôi Linh Nghi nhìn không rõ. Đang lo lắng thì chợt nhìn thấy người dẫn đầu và hán tử đốt giấy để tang ở cửa kia rỉ tai vài câu. Hán tử kia nhẹ gật đầu, lại mời mọi người lui ra, cầm bó đuốc đi vài bước về phía người trên mặt đất.

"Là nàng."

Nam nhân nói, trong lòng Thôi Linh Nghi cũng giật mình. Quý Nương!