Mục Quý Vân đó là đồng nghĩa với sặc sỡ, Tiểu Hien Hiên thì trợn tròn mắt khi nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của bố mình, người đàn ông này không thể hạ thấp chút sao? Bộ dạng yêu nghiệt cũng thôi đi, ngay cả chiếc xe cũng chói mắt, không giống tính cách lạnh lùng mà mẹ hắn nói, chẳng trách hai người đến bây giờ vẫn không thể ở bên nhau.
Vệ sĩ mở cửa xe, Mục Quý Vân đưa con trai vào thắt dây an toàn, động tác uyển chuyển, không giống lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
“anh không cần phải đi theo, tôi sẽ tự mình lái xe tới.” Mục Công Tử nhẹ nhàng ra lệnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông nhỏ bé.
“Thiếu gia, vậy một mình ta sẽ đi theo vậy” La Hạo trầm giọng nói, hắn từ nhỏ hắn đã vì thiếu gia mà sống, để bảo vệ Mục Quý Vân, hắn đã khổ luyện bản thân. , cả ngày hắn cũng không dám nhàn hạ, bởi vì hắn biết đứng ở vị trí thiếu gia, bao nhiêu người nhòm ngó, nếu không cẩn thận sẽ sẽ có người cướp đi cơ hội
"Được rồi! Đi theo nếu anh muốn!" Mục Quý Vân không làm anh ta khó xử, anh biết rằng nếu không để La Hạo đi theo mình, anh ta sẽ không yên tâm. Thực tế, anh chưa bao giờ coi La Hạo là vệ sĩ của mình mà luôn coi anh như khi đối xử với anh trai, nên đôi khi anh không nặng lời với anh ấy.
Có lẽ vì không phải cuối tuần nên KFC không có nhiều khách, nhưng hình dáng yêu kiều của Mục đại thiếu và vẻ ngoài điển trai như tạc ấy vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Mục Quý Vân không để ý đến ánh mắt ấm áp đang đổ dồn về phía mình, nhanh chóng khóa lại vị trí của mình ngay khi ánh mắt quét qua, cẩn thận đặt con trai xuống ghế.
"Con trai, con có thể ngồi đây một mình được không? Ba đi gọi đồ ăn." Mục Quý Vân uốn cong thân hình mảnh mai, trầm giọng hỏi con trai.
“Ừm, con không sợ.” Hắn không những không sợ mà còn cao hứng không thể giải thích được? Bạn phải biết rằng mẹ hiếm khi đưa hắn đi ăn những thứ này, bởi vì mẹ luôn nói rằng đây là đồ ăn vặt.
Nhưng Mục Công Tử người ta không biết! Vì vậy, thật lâu sau, hắn không khỏi giật giật khóe miệng khi nhớ tới lời nói của hắn, thực lực của con trai cũng không kém hắn!
Bữa ăn được gọi rất nhanh, đều là món ăn nhóc muốn ăn, tất nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, đó là người phục vụ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh khiến anh suýt chút nữa muốn mắng người , nhưng anh đã bih ngăn chặn bởi long tốt của mình
“Ngon đến vậy sao?” Mục Quý Vân không khỏi cười thầm khi nhìn thấy bộ dạng ăn tươi nuốt sống của con trai mình, dáng vẻ dịu dàng lập tức gϊếŧ chết rất nhiều người.
"Ngon lắm. Mẹ không hay đưa con đến đây, nói là đồ ăn vặt." Tiểu Hiên Hiên mơ hồ nói.
"Uh! ..." Mộ Công Tử lại bị lời nói của con trai làm cho quấy rầy, biết đó là đồ ăn vặt, cậu nhóc này kêu anh đưa qua ăn, đây không phải rõ ràng là hại anh sao? Được rồi! Thấy thằng nhỏ mừng quá nên chả thèm quan tâm.
Bây giờ anh càng ngày càng muốn biết người vợ bé bỏng của anh là loại phụ nữ như thế nào, đâu là lý do khiến cô ấy lạnh lùng, và đâu là lý do để cô ấy sinh ra một đứa con trai cho anh một cách tự nguyện nhưng không bao giờ nghĩ là mẹ sẽ cao quý hơn con, lẽ nào là vì câu nói của anh sao?
Khi bị cha mẹ ép cưới, trong lòng anh có rất nhiều cảm xúc, vì vậy sự tàn nhẫn của anh không phải chỉ nhằm vào cô, mà cô chỉ tình cờ trở thành đối tượng khiến anh tức giận, sau này anh cũng nghĩ xem mình có phải không. lúc đó thì tùy tiện quá, theo hiểu biết của anh (chị) bố mẹ thì để xảy ra sự việc này chắc anh (chị) có quan hệ rất lớn.
Nhưng hắn là người như vậy kiêu ngạo, cho nên dù có sai hắn cũng không muốn kiệm lời, không muốn đối mặt nên mặc kệ, nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng để ý tới. đối với người vợ trên danh nghĩa này, hãy để mình nhớ điều đó. Dù cô trông như thế nào, dù cô có xinh đẹp hay tinh tế, anh vẫn sống cuộc sống của mình như anh muốn, và không người phụ nữ nào có thể thực sự khiến anh muốn hiểu và yêu từ tự đáy lòng mình.
"Chú, chú không muốn ăn sao? " Nhóc thật sự rất thích thú khi gọi chú, chỉ là không gọi người này là bố, chú ấy giỏi nhất là giả làm heo và ăn hổ là rõ nhất, nếu không thì mẹ nó sẽ làm sao có thể nhìn ra bộ mặt gian ác đến đâu
"Tự mình ăn đi! Ta không thích ăn mấy món ăn vặt của trẻ con này." Mục Quý Vân quay đầu suy nghĩ lại, khẽ cau mày, có lẽ người phụ nữ này nói đúng, đây là đồ ăn vặt.
Cắt! Làm sao người lớn có thể hiểu được thế giới của trẻ con, không phải trẻ con cũng hiểu được cách suy nghĩ của người lớn? Những thứ tưởng như ngon miệng đối với chúng lại trở thành thức ăn không có giá trị dinh dưỡng trong miệng của người lớn. Nhưng nó quá lười biếng để chăm sóc nó, nó có thể ăn những gì nó có bây giờ, hoặc nó sẽ phải nói lời tạm biệt với những món ăn ngon này khi mẹ quay lại.
Nếu Mục Quý Vân biết Tiểu Hiên Hiên đang nghĩ gì bây giờ, anh không biết nhóc sẽ phản ứng như thế nào, liệu nhóc sẽ bị đánh gục một lần nữa hay sẽ bị cười nhạo, dù sao, cho dù tình huống có như thế nào, anh tin rằng sẽ không có. một loạt những tai nạn có thể khiến anh dở khóc dở cười.
Vừa bước ra khỏi KFC, La Hạo đã lái xe tới, lúc này điện thoại của Mục Quý Vân cũng đổ chuông, anh liếc nhìn ID người gọi và suy nghĩ kỹ trước khi nhấn nút kết nối.
"Này! Phiêu Nhiên, có chuyện gì không?" Anh đặt cậu nhóc trên tay vào trong xe, cùng cậu bước lên xe.
“Mục, em nhớ anh, tối nay cùng nhau ăn cơm đi!” Bên kia âm thanh kiều mị làm cho người ta mềm đến cốt, nhưng mục thiếu là ai, anh là cao thủ tình trường, đối với hắn như vậy không có ảnh hưởng gì.
“Tối nay?” Mục Quý Vân không khỏi liếc nhìn con trai mình, không biết tại sao nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, ngược lại Tiêu Hiên Hiên lại như không bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh ngồi xuống. Tai nhóc vểnh lên khi nghe thấy tên người phụ nữ, không thể trách anh! Tên của người phụ nữ này thường gắn liền với cha nhóc, và nhóc rất khó bỏ qua nó.
Nhóc phải giúp Mẹ thoát khỏi tất cả những người phụ nữ xung quanh Bố khi Mẹ đi vắng. Không quan trọng người đàn ông này có phải là Bố của mình hay không, nhưng vì Mẹ thích nên nhóc sẽ giúp Mẹ loại bỏ tất cả những người phụ nữ xung quanh bố .
Anh đã hứa đi ăn cùng em tối qua, lẽ nào anh quên rồi à?” Lâm Phiêu Nhiên tỏ ra quyến rũ, bởi vì cô biết giọng nói nhẹ nhàng của mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với đàn ông.
"Vậy được rồi! Tối nay anh đến đón." Nhìn xem, không phải lúc này Mục thiếu gia đang bị cô dụ dỗ sao? Cô ấy có cách ứng xử với đàn ông của riêng mình.
“Thiếu gia, chúng ta trở về công ty hay biệt thự.” La Chí Hạo vừa thấy anh cúp điện thoại liền hỏi, tuy rằng cũng muốn biết khi nào thiếu gia đã có con trai lớn như vậy, nhưng hắn lựa chọn. giữ im lặng., bởi vì anh luôn biết khi nào cần biết thì anh ấy sẽ nói cho biết.
"Đưa tôi về công ty trước! sau đó anh đưa tiểu thiếu gia trở về biệt thự. Tối nay tôi sẽ về. Anh nên để Má Ngô chăm sóc cho nhóc trước, sau đó chọn hai người tốt hơn để bảo vệ an toàn cho nhóc. . "Vốn dĩ anh muốn về sau khi tan làm, cuối cùng sợ thằng nhỏ không quen với môi trường mới, nhưng đã hứa với Lâm Phiêu Nhiên tối hôm qua sẽ đi cùng cô ta nên đành bỏ thằng nhỏ. cho La Hạo.
“Hiểu rồi, thiếu gia, tôi sẽ thu xếp, người yên tâm!” La Hạo thực ra là người tàn nhẫn, hắn chưa bao giờ nói nhiều, trừ phi cần thiết, hắn sẽ không chủ động khơi mào câu chuyện
"Ừm! Anh đi làm việc đi, tôi từ trước đến nay đều không lo lắng cách làm việc của anh.thuận tiện Anh có thể tìm nhà thiết kế trang trí phòng trẻ em! Vật liệu phải là loại tốt nhất." Anh nới lỏng cà vạt một chút, thời tiết thật sự không quá nóng.
“Được rồi, nhưng dùng cái nào thì tốt hơn?” La Hạonày thật sự không dám tự mình quyết định, phải biết rằng ông chủ nhà mình thường là dã thú! Anh thường mang về những người phụ nữ khác nhau, nếu sắp xếp phòng không tốt,không cẩn thận bị tểu tử kia bắt gặp đây không phải là dạy hư một đứa trẻ sao?
"Vậy thì cái phòng bên cạnh phòng làm việc của tôi đi! Cái đó nắng hơn." Mục Quý Vân nói sau một lúc suy nghĩ, La Hạo cuối cùng cũng hiểu ra, cái gì ánh mặt trời phong phú hơn! Đó là bởi vì căn phòng đó cách xa phòng ngủ của chính mình, đối với hắn mà nói thì không sao, nhưng hắn chỉ có thể nghĩ đến mà không dám nói ra, dù sao hắn cũng không phải là ông chủ!