Lúc này, người đàn ông gắp một miếng đậu phụ thối đưa trước mắt, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Sau đó cố gắng ăn với một vẻ mặt chán ghét, tựa hồ ăn không ra gì.
Cắn một miếng, dù sao cũng không mất tiền.
Vừa mới bắt đầu hắn rất xem thường, nhưng sau khi nếm thử, trên mặt người đàn ông đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: ". . . . . Võ chưởng quỹ, món này, món đậu phụ thối này ngửi thấy thối, nhưng ăn thật là thơm!"
Sau khi nếm thử, người đàn ông đem một khối đậu phụ ăn hết nhưng vẫn chưa thỏa mãn: "Ha ha, mùi vị này quả là tuyệt vời, quá đặc biệt, lại cho thêm một khối!"
Trước đó, trong lòng của hắn cảm thấy chỉ cần là người, ai sẽ muốn ăn đây?
Kết quả hắn ăn một cách ngon lành hơn bất kỳ ai khác.
Người đàn ông vừa ăn vừa nhìn bề mặt của miếng đậu phụ: "Kỳ lạ thật, món này nhìn không thấy ngon nhưng lại rất ngon. Nếu ăn cơm cùng với món đậu phụ thối này thì tuyệt quá phải không?"
"Chưởng quỹ cho ta một bình đi! Thứ này ngon quá! Vừa vặn sắp Tết rồi, cho người nhà ta nếm thử. . ."
"Được chứ!"
"Bao nhiêu tiền!"
"Sáu mươi văn, vừa rồi hai khối kia là tặng, vậy không tính." Võ Thực nói.
Sáu mươi văn? Nghe nói như thế, người đàn ông bàng hoàng, thầm nghĩ đắt như vậy, ngươi tại sao không ăn cướp đi?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng dù sao đưa tiền vẫn rất lưu loát, thứ này ... ừm, thật là thơm!
"Chưởng quỹ, lại đồ ăn mới sao? Cho ta một miếng!"
"Có ngay!"
"Chưởng quỹ, ta cũng muốn một miếng, chưa bao giờ thất vọng với đồ ăn mà Đại Lang cung cấp, nhất định rất ngon!"
Khách quen ở đây mua không nói một lời, sau khi nếm thử, trên mặt lộ ra dư vị: "Ta đã từng ăn đậu phụ nhưng đây là lần đầu tiên ăn loại đậu phụ thối này, ngon! Mang cho vợ tôi, nàng nhất định ưa thích."
Khi người xem náo nhiệt tăng lên, người mua đều nói ăn ngon, mua sắm cũng nhiều.
"Món đậu phụ thối này là món đậu phụ ngon nhất mà ta từng ăn." Một người lau lau miệng, lại mở bình ra ngửi một cái, không kể lúc đầu cảm thấy thối, bây giờ ngửi lại, ôi mẹ ơi, thật là thơm!
Đồ ăn thối thành thơm, đúng là thế gian hiếm có.
"Tuyệt, ta thích hương vị này, cho ta một bình."
"Được!"
"Võ chưởng quỹ, ta cũng một bình, quá ngon! Đồ vật cửa hàng Đại Lang đúng là ngon. Tay nghề Võ chưởng quỹ thật không phải thổi phồng, nổi danh huyện Dương Cốc chúng ta!"
Rất nhiều khách nhân vô cùng ưa thích đậu phụ thối.
Cũng may một tháng này đã sớm chuẩn bị xong rất nhiều hộp gỗ, mười khối đậu hũ một lần, có thể đóng gói tốt.
Mỗi một bình đậu phụ bán đi, khách nhân cầm trong tay đều là vẻ mặt tràn đầy thích thú.
Chỉ cần nó ngon sẽ không phải lo về việc bán nó, có thể kiếm tiền từ nó ở bất cứ đâu.
Chẳng mấy chốc, cửa hàng đã bán được năm mươi bình, lúc này mới bao lâu đã thu được ba lượng bạc.
Một ngày mười mấy lượng không thành vấn đề.
Võ Thực nhìn thị trường phản ứng tốt, mới yên tâm.
Lại nhiều thêm một cửa hàng kinh doanh có lãi.
Lợi nhuận mỗi ngày ít nhất là hơn mười lượng.
Lúc đầu, lợi nhuận tất cả cửa hàng Võ Thực cộng lại mỗi ngày chỉ có hai mươi mấy lượng, nhờ vào ngành công nghiệp đậu phụ, lợi nhuận ròng hàng ngày có thể đạt hơn ba mươi lượng.
Khái niệm này là gì? Phải biết, rất nhiều người bình thường làm việc chỉ kiếm được chục lượng bạc một năm.
Võ Thực mỗi ngày có thể kiếm bằng người khác làm mấy năm.
Đậu phụ thối mấy ngày nay bán khá chạy, đương nhiên vẫn có một số ít người không thích mùi này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Võ Thực.
Những người thích món đậu phụ bốc mùi này đều trở thành khách hàng thân thiết của cửa hàng. Đậu phụ rất dễ bán.
Võ Thực hiện tại tính ra có mười cửa hàng, mỗi ngày ngồi đợi và thu tiền là được rồi.
Sau đó, hắn muốn tích lũy một nghìn thuộc tính để nâng cấp lên cấp độ tiếp theo, kích hoạt chức năng kế toán và trung tâm mua sắm.
Theo mức độ gia tăng của điểm cảm xúc, ít nhất phải mất ba tháng.
Cũng chính là sang năm.
Võ Thực cũng không vội.
Bây giờ năm mới đang đến gần, Võ Thực phải chuẩn bị đồ ăn Tết.
"Kim Liên đi, chúng ta đi mua một ít đồ Tết chuẩn bị cho năm mới!"
"Vâng!"
Võ Thực mang theo Kim Liên, còn có người hầu Triệu Tam đi dạo phố để mua sắm một vài món đồ Tết chuẩn bị đón năm mới.
Mấy người đi chợ nhìn đồ vật xung quanh.
Bởi vì kinh tế Bắc Tống tương đối phồn vinh, tình hình tương đối ổn định, dân chúng cũng có tâm tư chúc mừng ngày lễ.
Thời điểm ăn Tết, tất cả ngành nghề đều sẽ nghỉ, từ mùng 1 tết đến mùng 5 tết, từ quan chức đến nông dân đều không cần làm việc, thậm chí cả học sĩ cũng mấy ngày này cũng sẽ không đọc sách.
Nói tóm lại, mọi chuyện mệt mỏi đều có thể gác lại trong lễ hội mùa xuân.
Vừa bước vào tháng chạp, hương vị Tết trên phố xá càng ngày càng đậm, từng nhà bắt đầu ướp gia vị thịt heo, thịt cừu, thịt cá.
Đương nhiên, nhà nghèo khổ cũng chỉ có thể ăn đói mặc rách, nào có tiền mua thịt.
Mà gia đình phú quý thành Đại Châu, gặp thời tiết tuyết rơi, còn mở tiệc rượu ăn uống, làm sư tử tuyết, giả núi tuyết, gặp gỡ thân nhân, bạn bè, cất giọng ca hát, nếu là trời nắng, thì mời bạn bè, dạo đêm đường phố, xem đội múa lấy dự thưởng Nguyên Tịch.
Võ Thực mua rất nhiều thịt cừu, thịt heo, thịt cá và nhiều thứ khác nhau để chuẩn bị cho năm mới.
Triệu Tam phụ trách cầm đồ vật.
Kỳ thật Triệu Tam là người vui nhất, khóe miệng nở nụ cười, bởi vì lão gia mua nhiều thịt như vậy, bọn họ trong ngày Tết cũng có thể ăn một ít.
Nhà khác Triệu Tam không rõ nhưng lão gia là người tốt.
Mùa đông còn cho bọn hắn mua than củi đốt lửa, cho nên năm nay, Triệu Tam vẫn rất mong chờ.
Những người hầu của các gia đình giàu có đều có thể được ăn rượu ngon và thức ăn ngon trong Tết.
Trước kia Triệu Tam hàng năm đều chỉ có thể ăn chút thịt nhét kẽ răng, không có cách nào, nghèo rớt mồng tơi.
Triệu Tam khiêng một đống lớn đồ vật, trong lòng cao hứng, Võ Thực cũng muốn đỡ một chút, Triệu Tam vội vàng nói: "Lão gia, đây là việc của hạ nhân làm, tôi tự mình làm được."
"Được rồi!" Nhìn Triệu Tam kiên trì, Võ Thực cũng không có khăng khăng.
"Đại Lang, mua sắm đồ tết sao?"
"Võ chưởng quỹ, mua nhiều đồ như vậy!"
"Đúng vậy Chu đại nương, mua nhiều chút dự sẵn." Võ Thực cười nói.
Chào hỏi những người hàng xóm đi ngang qua.
Tất cả mọi người nhìn thấy Võ Thực đều mang theo vẻ mặt tươi cười, dù sao Võ Thực là một chủ tiệm nổi tiếng ở huyện Dương Cốc, nhà giàu có.
Hơn nữa, nhiều người ở huyện Dương Cốc cũng biết Võ Thực trước đây có bệnh, hiện tại khỏi, người càng ngày càng cao.
Tuy có nghi hoặc nhưng nghĩ đến Võ Tòng cao lớn khôi ngô, còn có thể đánh hổ, có thể là anh trai hắn thật sự mắc bệnh này.
Những tin tức này đều được Võ Thực thả ra, miễn cho giải thích phiền phức.
Lúc này, Võ Thực đi ngang qua cửa hàng Vương ma ma.
Vương ma ma nhìn thấy Võ Thực, lập tức ánh mắt co rút lại, nhưng đã đối mặt nên Vương ma ma ha ha cười nói: "Võ chưởng quỹ, đang mua đồ tết đấy à."
Võ Thực gật gật đầu, xem như lên tiếng chào, cũng lười để ý.
Vương ma ma nhìn thấy Võ Thực đi qua mới nới lỏng một hơi. Mụ sợ Võ Thực tìm mình gây phiền phức.
Dù sao trước đây cũng câu dẫn nương tử nhà hắn.
Vương ma ma bây giờ nghĩ lại đây thật là chuyện hồ đồ, nói lại thì Võ Thực vẫn là người có bản lĩnh, trước đây chỉ mở một cửa hàng nhỏ, bây giờ đã kinh doanh lớn, còn mua tòa nhà lớn. Rất không đơn giản!
Võ Thực mang theo Kim Liên, Triệu Tam đi trên đường phố.
Bỗng nhiên, Võ Thực nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát trong một con hẻm ở phía bắc thành phố, có một đám tên ăn mày người mặc quần áo lam lũ, chen chúc sưởi ấm ở bên trong, nhưng cũng lạnh phát run.
Đây là những người ăn xin không có kế sinh nhai, không nơi nương tựa, ốm yếu, bệnh tật không kiếm được tiền.
Ăn tết đối với bọn họ mà nói ý nghĩa không lớn, sẽ chỉ lạnh hơn.
Võ Thực đi ngang qua, những người này nhìn Võ Thực với vẻ chờ mong, trong số đó có hai hoặc ba đứa trẻ mồ côi 12, 13 tuổi. Gầy trơ cả xương rất đáng thương.
Võ Thực ngẫm nghĩ, liền kêu Triệu Tam lấy ra một ít thịt, chia mỗi người sáu mươi văn tiền..
Đôi tay gầy gò, nhăn nheo, lạnh lẽo đang cầm thịt và tiền, nhìn những thứ trong tay, mười mấy người ăn xin quỳ trên mặt đất quỳ lạy Võ Thực.
"Đa tạ Võ lão gia!"
"Võ lão gia là người tốt!"
"Tạ ơn Võ lão gia, chúng ta tết có cái ăn!"
Nhóm người ăn xin này cảm kích rơi nước mắt.
Võ Thực cười nói: "Mọi người không phải làm như vậy, số tiền này mọi người cầm mua chút đồ ăn tết. . ."
Nhìn theo bóng lưng Võ Thực rời đi, một đám ăn mày ánh mắt rưng rưng.
Võ lão gia thật sự là người tốt!
Với số tiền và thịt này, họ có của ăn và có thể mua một số chăn đệm cho năm mới.
Có lẽ vì hành động của Võ Thực mà hơn chục người ăn xin có thể sống sót qua mùa đông lạnh giá.
Đón tết, đối với một ít người mà nói là việc vui, có thể ăn tết đoàn tụ vui mừng, còn đối với người nghèo khổ mà nói, thời điểm này hàng năm không ít người chết cóng.
Những người ăn xin như vậy tồn tại ở khắp mọi nơi trong triều đại nhà Tống, với đủ loại nguyên nhân khác nhau đã dẫn đến cuộc sống khốn khổ của họ.
Cho dù bọn họ có thân thể tốt muốn ra ngoài tìm việc làm cũng vô cùng khó khăn, rất nhiều địa phương không thiếu người.
Chỉ cần mấy tháng tìm không được việc làm, đã có thể lưu lạc thành tên ăn mày.
Một thân quần áo rách nát, hôi thối lại rất gầy, không người nào muốn bọn hắn, phàm là tới gần, không đuổi đi đã là phát thiện tâm.
Võ Thực cũng không quản được, có thể cho chút tiền cũng coi như tận tâm.
Dù vậy, một nhà tốt như thế cũng của hiếm.
Giờ phút này, trên phố đã có rất nhiều người mua sắm đồ Tết.
Trong số đó có người hầu của Hoa Tử Hư.