Chương 45: Huynh Đệ Gặp Mặt!

Người này vừa đứng lên, Võ Tòng mới nhận ra đó chỉ là người đội lốt da hổ.

Xung quanh nhanh chóng xuất hiện mấy người.

"Các hạ như là thần nhân vậy, thế mà đánh chết một con hổ!"

Một tên thợ săn nhìn con hổ trên đất cả kinh nói: "Chúng ta vốn đi cùng nhau, chỉ để diệt hổ, vừa rồi nghe thấy động tĩnh liền tới xem xét, vừa hay nhìn thấy các hạ đánh chết hổ!"

"Xin hỏi các hạ họ gì tên gì?"

Đôi mắt mấy tên thợ săn tràn ngập vẻ kính nể.

Bọn họ là thợ săn lân cận, bởi vì nơi này chết rất nhiều người, bọn họ đi săn cũng không yên lòng, cho nên cùng nhau diệt hổ.

Chỉ là bọn họ còn chưa tìm tới thì hổ đã bị Võ Tòng đánh chết, một màn này cực kì rung động.

Võ Tòng cũng nói ra tên mình với bọn họ.

Những người thợ săn này vây xung quanh Võ Tòng, nói cho Võ Tòng rằng việc gϊếŧ hổ ở đồi Cảnh Dương không phải là chuyện nhỏ.

Trước đó huyện lệnh Dương Cốc vì chuyện này mà lo lắng, dù sao đồi Cảnh Dương rất gần huyện Dương Cốc, khu vực này chết nhiều người, khiến Huyện lệnh có chút nóng nảy.

Liền treo thưởng sáu mươi lượng bạc, nếu ai gϊếŧ được hổ sẽ được thưởng.

Tin tức trọng đại này rất nhanh lan truyền ra, mà khi huyện lệnh Dương Cốc biết được tin tức liền sai người thúc ngựa nhanh chóng đón tiếp Võ Tòng trở về.

Người được phái tới nhìn thấy thi thể con hổ trên mặt đất thì rung động không thôi, ca ngợi Võ Tòng là anh hùng không dứt, nói gì cũng phải khiêng hổ trở về lượn hai vòng quanh huyện thành.

Đây cũng là Huyện lệnh dặn dò.

Để thông tri cho mọi người biết hổ đã bị đánh chết, mọi người không cần phải sợ nữa.

Võ Tòng thịnh tình không thể chối từ, được người đưa đi huyện Dương Cốc.

Cùng lúc đó, con hổ phía sau bị ba bốn người dùng gậy nhấc lên, lúc này Võ Tòng nhìn con hổ kia mới biết nó to lớn như thế nào.

Huyện Dương Cốc.

Giờ phút này.

Võ Thực đang vẽ tranh tại đình đài với một phong thái ung dung và tao nhã, Tiểu Điệp bên cạnh cẩn thận tỉ mỉ nhìn chăm chú.

Tuy rằng bức vẽ của lão gia không quá kinh diễm, nhưng mỗi ngày lại tiến bộ thần tốc, khiến Tiểu Điệp vô cùng kính nể năng lực học tập của lão gia.

Đúng lúc này.

"Đông đông đông. . ."

"Ô lạp ô lạp. . ."

Bên ngoài có tiếng kèn, tiếng chiêng trống vang trời.

Võ Thực sững sờ: " Làm sao vậy? Bên ngoài không phải là có người kết hôn chứ?"

Võ Thực dừng bút vẽ trong tay, theo bản năng nghĩ.

Hắn lập tức đi ra ngoài, giờ phút này trên đường phố rất nhiều người vây quanh nâng lên một người đàn ông khôi ngô, lại hò hét vang dội, cái gì mà anh hùng Võ Tòng đánh hổ.

Cuối cùng mọi người mới biết được, trước đó trên đồi Cảnh Dương có một con cọp ăn thịt người bị Võ Tòng đánh chết.

"Đây là có chuyện gì?" Có người không biết vội vàng hỏi.

Có người giải thích nói: "Ngươi chưa biết à! Vừa mới truyền đến tin tức, một con cọp trên đồi Cảnh Dương bị người đánh chết!"

"Không thể nào, con cọp làm sao có thể bị người đánh chết? Việc này cần bao nhiêu người?"

"Là một người, chính là Võ Tòng đánh, Huyện lệnh biết tin nói nhất định phải đem Võ Tòng dạo phố, để cho tất cả mọi người biết rõ vị anh hùng này."

"Người này lợi hại quá! Có thể đánh chết con cọp tuyệt đối không phải người bình thường!"

"Ta xem một chút, người này đến cùng là ai!"

Giờ phút này, Vương ma ma cũng quan sát.

Lập tức liền thấy được Võ Tòng.

Toàn bộ huyện Dương Cốc bao gồm cả Hoa Tử Hư, Tây Môn Khánh, Ngô Nguyệt Nương bị âm thanh náo nhiệt này hấp dẫn đều đi ra xem.

"Người này hung dữ, không biết là người nhà ai! Nhìn lạ mặt quá!"



"Không giống như là người huyện Dương Cốc!"

Mọi người vây xem nghị luận ầm ĩ.

Cho dù Tây Môn Khánh nhìn người nọ cũng kính sợ ba phần, người có thể đánh chết hổ, chắc chắn không phải người bình thường.

Võ Tòng dạo phố, giờ phút này Võ Thực cũng từ trong nhà đi ra, lúc Võ Tòng ngang qua trước mặt hắn, Võ Thực đã sớm biết được tin tức, biết rõ người kia chính là Võ Tòng.

Anh hùng Võ Tòng đánh hổ?

Đúng là chuyện tốt!

Nếu như không sai, Võ Tòng sau chuyện lần sẽ được Huyện lệnh đánh giá cao, cho hắn chức vị đô đầu, tương đương với vị trí đại đội trưởng cảnh sát.

Tuy không biên chế chức quan, nhưng cũng có chút thực quyền tại huyện Dương Cốc.

Võ Thực mừng rỡ.

Đứng bên ven đường, Võ Thực phất phất tay về phía Võ Tòng.

Võ Tòng đưa mắt nhìn tới, nở một nụ cười nhẹ, chỉ liếc mắt một cái rồi không quan tâm.

Trở thành người dưng qua đường.

Võ Thực có chút bối rối.

Em trai ruột nhìn thấy anh trai mà như này? . . .

Sau đó Võ Thực kịp phản ứng: "Lấy chiều cao và ngũ quan của ta bây giờ, mặc dù có chút hao hao bộ dáng trước kia, nhưng khẳng định Võ Tòng nhận không ra ta. Cho dù cảm giác có điểm giống, cũng không dám kết luận ta chính là Võ Thực."

Võ Thực lắc đầu cười khổ, không ngờ gặp phải sự tình này. . .

Toàn bộ huyện Dương Cốc đều đang nghị luận chủ đề Võ Tòng.

Chẳng bao lâu, huyện lệnh huyện Dương Cốc tiếp kiến Võ Tòng, khen ngợi một phen, ban thưởng sáu mươi lượng bạc.

Đồng thời, huyện lệnh huyện Dương Cốc đánh giá cao võ lực hơn người của Võ Tòng, thăng hắn làm đô đầu.

Có một số quyền nhất định.

Trong cuộc trò chuyện giữa hai người, huyện lệnh huyện Dương Cốc mới biết rõ, nguyên lai Võ Tòng là em trai Võ Thực.

Huyện lệnh Dương Cốc không khỏi kinh hô: "Võ tráng sĩ, nhà của ngươi có tới hai nhân vật khó lường!"

Võ Tòng không hiểu.

Huyện lệnh huyện Dương Cốc cười nói: " Một là ngươi, một người mà gϊếŧ được cọp, có thể nói xưa nay hiếm có, vị thứ hai chính là Võ Thực anh trai ngươi, bây giờ hắn cũng là người có mặt mũi ở huyện Dương Cốc, còn được Hoa lão đánh giá cao, muốn tiến cử hắn vào cung làm đầu bếp hoàng gia, tài nấu nướng của hắn thật kinh người, hiếm thấy!"

Võ Tòng ngẩn ra: "Cái này. . ."

Võ Tòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải anh trai bán bánh bao sao?

Mặc dù Võ Thực giới thiệu qua trong thư hiện tại tình trạng hắn vẫn tốt, cưới vợ, mở cửa hàng.

Nhưng cho dù mở cửa hàng, cũng không có khả năng khiến Huyện lệnh đại nhân tỏ ra như thế!

Còn nữa, anh trai từng được Hoa thái giám tán thưởng? Chẳng phải là đại nhân vật phía sau Hoa Tử Hư sao?

Còn có, làm đầu bếp hoàng gia? . . . Hắn không hiểu lắm.

Sau khi hỏi thăm kỹ càng, Võ Tòng cuối cùng hiểu rất nhiều chuyện.

Hắn càng nghe càng chấn kinh! ! !

Mới nhận ra rằng anh trai mình giỏi như thế.

Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt này, Võ Thực đã có những thay đổi cực lớn.

Bây giờ chẳng những mở thật nhiều cửa hàng, cưới vợ, còn có tài nấu nướng siêu phàm? ! ! !

Bất quá, vẫn có một cái gì đó không đúng!

Nghĩ xong, đầu óc Võ Tòng có chút choáng váng.

Anh trai của hắn là người như thế nào, hắn có thể không biết sao?

Rất trung thực thật thà, căn bản sẽ không có kỹ năng nấu ăn nào, huống chi có thể so với đầu bếp hoàng gia?

Trong đó sợ là có chút kỳ lạ!



Võ Tòng hiểu anh trai mình nhất.

Mặc dù như thế, nhưng hắn cũng không có biểu hiện nào, chuẩn bị trở về xem xét.

Nếu thật là như thế, hắn còn cao hứng hơn bất cứ ai khác .

Chỉ sợ nhầm người! . . .

Lúc này.

Tin tức Võ Tòng được thăng làm đô đầu cũng truyền ra khắp toàn bộ huyện Dương Cốc.

Nghe được tin tức, bách tính đều vô cùng giật mình.

"Đánh chết một con cọp, được ban thưởng còn được chức vị? . . . Thật sự hâm mộ! Bất quá vị anh hùng đó thực sự xứng đáng."

"Ừm, một người có thể gϊếŧ một con cọp, quá đủ để làm đô đầu!"

"Đúng rồi, các ngươi có nghe nói không, Võ Tòng kia hình như là anh em với Võ chưởng quỹ!"

Một người nghe nói như thế, sắc mặt có chút chấn kinh: "Ý của ngươi bọn hắn là anh em?"

"Ừm, theo tin tức thì đó là sự thật!" Người kia nói: "Võ Tòng là em, Võ Thực là anh, hai người đều họ Võ!"

" Điều này ... thật không thể tin được! Có hai người đáng sợ đến từ họ Võ này!"

Đám người nhao nhao líu lưỡi.

Vương ma ma cũng hít sâu một hơi!

Một Võ Đại Lang đã quá đáng rồi, từng một mình hành hung mười người, đánh Tây Môn Khánh, đến nay vẫn vô sự.

Bây giờ có một Võ Nhị Lang khác, lại là anh hùng đánh hổ, cũng đáng sợ!

Hai anh em này có phải sinh ra cùng một mẹ không?

Vương ma ma có chút sợ hãi: " Cũng may là chuyện đó không xảy ra, nếu không thì dù có xử lý được Võ Thực đi chăng nữa thì Võ Tòng trở về ta cũng chịu không nổi!"

Chuyện này khiến Vương ma ma ngay lập tức tiết ra mồ hôi lạnh trên trán, càng nghĩ càng sợ.

Mụ đã từng nhìn thấy Võ Tòng, sắc mặt ngưng trọng, giữa lông mày lại hiện lên một tia lãnh đạm, nếu thật sự làm ra chuyện gì với anh trai hắn, e rằng người này sẽ không buông tha cho mụ.

Hơn nữa, chưa kể Võ Tòng, bọn họ cũng trêu chọc không nổi Võ Thực!

Tất cả đều đáng sợ!

Cũng nhờ thua thiệt vì trêu chọc không nổi mà tránh được rất nhiều phiền phức sau này.

Tây Môn Khánh ở nhà cũng biết được tin tức, đi tới đi lui: "Bây giờ Võ Tòng là đô đầu, lại là em trai Võ Thực? Ta thế mà không biết Võ Thực còn có em trai như vậy! Xem ra thù với người này, chỉ có thể gác lại!"

Tây Môn Khánh sắc mặt tái nhợt, bản thân Võ Thực đã lợi hại, còn có em trai khủng bố như vậy, đều không thể trêu vào!

Lúc này, khi Hoa Tử Hư biết được tin tức, thì có chút kinh ngạc: "Võ huynh có một người em trai anh hùng như thế! Thật sự là một nhà hai hảo hán, không thể tin được!"

Mà cha con chủ quan ở Cảnh Dương Cương biết được chuyện Võ Tòng, giờ phút này đã trợn mắt há mồm! Bọn hắn nghĩ rằng Võ Tòng đã bị hổ ăn, kết quả lại là đánh chết hổ? . . . .

Giờ phút này.

Võ Tòng phớt lờ mọi lời bàn tán trên phố, hắn rất nhanh tìm đến tòa nhà lớn dựa theo địa chỉ trong lá thư.

Hắn vừa mới gõ cửa, liền có người mở cửa.

Triệu Tam đã thấy qua Võ Tòng lúc dạo phố, cả kinh nói: "Nhị lão gia trở về rồi? Mời vào!"

Nhị lão gia?

Võ Tòng nhướng mày, không phải là thật chứ?

Sau đó Võ Tòng mừng rỡ, xem ra anh trai mình không tệ!

Là em trai của Võ Thực, Võ Tòng đương nhiên rất vui, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt tràn đầy vui sướиɠ đi theo Triệu Tam vào.

Mà Triệu Tam hò hét một tiếng, Võ Thực cũng vội vàng mang theo Phan Kim Liên từ bên trong ra để gặp em trai ruột của mình.

Chỉ là Võ Tòng đã không nhận ra được ngay khi họ gặp nhau.

Không có biện pháp, Võ Thực đành tự giới thiệu một phen.

Võ Thực nói mình chính là Võ Đại Lang, khiến Võ Tòng trợn tròn mắt!