Chương 44: Võ Tòng Đánh Hổ!

Người cha vội vàng chạy ra nói với hắn: "Vừa rồi lời nói của con trai tôi đều không phải lời nói dối, khách quan muốn đi, ngày mai nên tập hợp hai ba mươi người cùng nhau đi!"

"A. . ." Võ Tòng quay đầu lại, trong tay cầm một cây gậy nói: "Thật sự có hổ, ta cũng không sợ! Các ngươi muốn giữ ta lại đây, hẳn là nửa đêm muốn gϊếŧ người cướp của phải không?"

Lão cha nghe vậy: "Ài, vị khách quan này, sao lại nghĩ xấu người khác như vậy, tôi đang suy nghĩ cho ngài đấy!"

Võ Tòng cầm cây gậy bước đi và có một tràng cười vang lên.

"Hắn đã nói như vậy nên hãy để hắn đi thôi!" Chủ quán nói.

"Ài, khách quan, thật sự có một bảng cáo thị ở chỗ tôi. . ." Người cha nhìn theo bóng lưng Võ Tòng mà bất lực.

"Ha ha ha ha, nếu là gặp người gan bé, thật đúng là bị các ngươi hù dọa." Võ Tòng bật cười ung dung, đã đi được nửa đường.

Chủ quán cười nói: "Ha ha, chuyện gì to tát, lát nữa nếu không quay lại, đó mới là hảo hán!"

"Ngươi, nhanh đi lôi hắn trở lại!" Lão cha nghiêm nghị nói.

"Không cần đâu, đợi lát nữa chính hắn sẽ trở về!" Chủ quán quay người đi thu dọn.

Chỉ là khẽ đếm bát, vẻ mặt chủ quán chấn kinh: "Hắn uống sạch mười tám bát!"

Hai người đợi nửa ngày, nhưng cũng không thấy Võ Tòng trở về, chủ quán nghi hoặc: "Giờ này vì sao vẫn chưa trở lại? Ai mà không sợ chết chứ!"

Người cha lắc đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc, dù sao người này cũng rất tốt!"

Võ Tòng ra khỏi cửa hàng, trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong đồi Cảnh Dương.

Võ Tòng cũng không tin tưởng lời nói bậy bạ của chủ quán rượu, tăng thêm men rượu, nào có cảm xúc sợ hãi.

Trong núi sâu và rừng hoang, ngẫu nhiên có thể nghe được một chút âm thanh chim chóc và côn trùng, xung quanh có một chút núi rừng, phi thường yên tĩnh.

Đồi Cảnh Dương cũng không có người nào khác, Võ Tòng cầm một cây gậy lắc lắc ung dung đi tới, cũng không phát hiện tung tích Bạch Hổ nào, chắc hẳn là chủ quán kia nói hươu nói vượn, muốn kiếm tiền trọ của hắn.

Nhưng mà một lúc sau, hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, men rượu dâng lên có chút buồn ngủ.

Bất đắc dĩ, hắn nằm xuống và nghỉ ngơi dưới gốc cây.

Ngủ thϊếp đi, không biết đã qua bao lâu, xuy xuy, có một tiếng động yếu ớt từ sâu trong bụi cỏ bên cạnh.

Võ Tòng cũng không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, mặc dù hắn không tin lời bậy bạ của chủ quán, nhưng trong núi sâu rừng hoang vẫn cảnh giác, chợt bừng tỉnh, nhìn sang một bên.

Không thấy gì cả.

"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi!" Võ Tòng tiếp tục ngủ say, nghĩ có thể là động vật nhỏ.

Nhưng mà âm thanh xuy xuy từ bụi cỏ lại truyền tới.



Hắn lần nữa mở mắt, cũng không thấy được gì, ngay khi hắn tiếp tục ngủ, bỗng nhiên một con mãnh hổ trán trắng với đôi mắt cụp nhảy ra từ trong bụi cỏ.

Một thân hoa trắng khỏe khoắn, một cái đuôi dài hếch lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm Võ Tòng.

Võ Tòng đột nhiên giật mình, xém chút hồn bay ra, nhất thời men say biến mất trong chốc lát.

Con hổ trắng này ánh mắt vểnh lên nên được gọi là mắt cụp, trông rất dữ tợn, trên trán có hoa văn màu trắng, đây là một con hổ trưởng thành trông rất mạnh mẽ.

Thế mà thật sự có một con cọp!

Võ Tòng gần như sợ chết khϊếp khi nhìn thấy Bạch Hổ, tinh thần tập trung cao độ, hai mắt không dám chớp, gắt gao nhìn chằm chằm con cọp!

Vào thời nhà Đường, ông nội của Lý Uyên được gọi là Lý Hổ, sau khi con trai của Lý Uyên là Lý Thế Dân lên ngôi, vì tránh phạm húy của ông cố, liền cấm cấm mọi người trực tiếp gọi là hổ, tìm một từ thay thế hổ, cho nên, cứ như vậy dùng cọp thay thế hổ tiếp tục đến thời nhà Tống.

Võ Tòng nhìn thấy con cọp, một cử động nhỏ cũng không dám.

Mặc dù hắn gan lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh lại hổ.

Vào thời khắc nguy cơ này, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào con hổ.

Bạch Hổ rất bình tĩnh, Võ Tòng hô hấp dồn dập, bỗng nhiên, Bạch Hổ nhảy dựng lên.

Xoát! ——

Nếu như bị hổ nhào trúng cắn được, cơ bản hẳn phải chết.

Rất nhiều hảo hán đi ngang qua đồi Cảnh Dương chính là bị cắn một cái không thoát thân được, sau đó bị xé thảm liệt, chỉ có thể bị ăn sạch.

Đối mặt chiêu này, thân thể Võ Tòng né tránh, sau đó con hổ bổ nhào về phía trước lần nữa, Võ Tòng tránh né lần nữa, ngược lại còn gõ một côn.

Con hổ giận dữ, lao nhanh tới.

Nhanh như gió, nhanh như điện, chẳng khác gì một cao thủ võ lâm, ba đòn liên hoàn nhanh như chớp, hung bạo có thể nói là đan xen, kín kẽ. Bất quá vẫn là bị Võ Tòng cao hơn một bậc hóa giải.

Võ Tòng biết nếu chạy sẽ chết, một khi bị bắt lại từ phía sau, ngã nhào xuống đất bị cắn nát thân thể , mặc cho khí lực của hắn có mạnh đến đâu, mọi loại võ nghệ tinh thông đến đâu, cũng chỉ có con đường chết.

Võ Tòng không có trốn, ngược lại là cười nhạo: "Con cọp nhà ngươi, ngay cả Võ Tòng ta cũng dám ăn, hôm nay Võ Tòng ta sẽ đánh chết ngươi!"

Võ Tòng vẻ mặt điên cuồng, cầm cây gậy bắt đầu đánh nhau với con hổ.

Sau vài lần lăn lộn, thế mà Võ Tòng thực sự cưỡi lên lưng hổ, gân xanh trên cổ nổi lên, cơ bắp trên tay phồng lên và cây gậy trên tay không ngừng đập vào đầu hổ.

Ầm!

Ầm!



Ầm!

Võ Tòng vẻ mặt điên cuồng!

Cây gậy kia đã bị gãy sau mấy hiệp, dù vậy, Võ Tòng cầm cây gậy trong tay vẫn đập mạnh, cánh tay mạnh mẽ vung mạnh cây gậy và nắm đấm, đập đầu Bạch Hổ to lớn phát ra tiếng kêu rên.

Bang bang!

Lúc đầu, Bạch Hổ kia còn giãy dụa một lát, nhưng cuối cùng nó bất động, khóe mắt có vết máu.

Đã bị Võ Tòng đánh chết!

Con hổ này đã ăn thịt của hàng chục người đi qua, giờ nó đã bị Võ Tòng đánh chết tươi.

Sau khi gϊếŧ xong con hổ, Võ Tòng tỉnh rượu, đứng dậy.

Nhìn con hổ bị chính mình gϊếŧ chết, hắn tựa hồ có chút không kịp phản ứng.

Cha mẹ đều mất khi Võ Tòng còn nhỏ, anh trai Võ Đại Lang nuôi dưỡng lớn lên.

Vì say rượu và gây gổ với người ở huyện Thanh Hà quê hương, nhầm tưởng rằng mình đã gϊếŧ người khác, sợ bị kiện, đã rời xa quê quán đến Thương Châu tìm nơi nương tựa, trốn trong phủ của Sài Tiến để tránh họa hơn một năm.

Mà khi đó Tống Giang bởi vì gϊếŧ chết Diêm Bà Tích, cũng trốn vào phủ Sài Tiến, tại phủ Sài Tiến gặp Võ Tòng.

Lúc đó, Tống Giang vô tình châm lửa than vào người Võ Tòng, Võ Tòng phẫn nộ muốn đánh Tống Giang, sau khi Sài Tiến nói ra danh tính Tống Giang, Võ Tòng kinh hãi, cuối cùng thành huynh đệ với Tống Giang.

Lúc ấy Võ Tòng lúc đó mới biết người mình đánh chỉ là hôn mê không chết. Sau hơn mười ngày, hắn từ biệt Sài Tiến và Tống Giang trở về, tiện thể đi ngang qua một ngôi chùa để tu dưỡng và tập võ, dưỡng đủ tinh thần chạy đến tìm anh trai của mình.

Ai ngờ gặp phải một con hổ, còn đánh chết nó!

Giờ phút này.

Võ Tòng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nằm trên mặt đất hít một hơi thật sâu, vừa rồi quá căng thẳng, giờ phút này Võ Tòng buông lỏng toàn thân, có chút mệt mỏi.

Nhưng mà, âm thanh xuy xuy truyền đến, phảng phất trong bụi cỏ lại có động tĩnh.

Không tốt! Hắn bừng tỉnh, nghe được âm thanh thì sắc mặt hắn nghiêm túc, thầm nghĩ không lẽ vẫn còn có một con hổ khác?

Giờ phút này hắn kiệt lực, lại xuất hiện một con nữa, chỉ sợ đối phó có chút khó khăn.

Hắn tập trung nhìn, quả nhiên có những hoa văn màu trắng đang di chuyển trong bụi cỏ, sau đó, một con hổ chạy ra.

Võ Tòng lui lại một bước, nhìn chòng chọc vào, lập tức đuổi tới định nện một gậy xuống dưới.

"Hảo hán, vị hảo hán này xin dừng tay, chúng ta không phải hổ!" Ai ngờ con hổ này đứng lên như một con người.