Theo quan sát gần đây của hắn, cửa hàng bánh nướng và bánh gato mở khắp huyện Dương Cốc chưa hẳn là tốt.
Một khi thị trường bão hòa, cửa hàng và nhân thủ ngược lại sẽ trở thành gánh nặng.
Nếu như lại mở mười mấy chi nhánh, chính mình tự cướp công việc kinh doanh của mình.
Xét cho cùng, huyện Dương Cốc quá nhỏ, thị trường có hạn.
Mở thêm hai chi nhánh nữa, hắn gần như có thể chiếm hết thị trường bánh nướng và bánh gato ở huyện Dương Cốc, không sót phần nào.
Ngoài cửa hàng, Võ Thực quyết định làm thêm món khác.
Về phần làm cái gì, Võ Thực đã nghĩ kỹ.
Đầu tiên, hắn cho người trang trí cửa hàng một phen, đồng thời lại tuyển ba đầu bếp về bồi dưỡng.
Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của Võ Thực, cũng không khó, bọn họ có thể học được rất nhanh, trong đó còn bao gồm một món mới, đó chính là đậu phụ thối.
Không tệ.
Đậu phụ thối.
Đừng đánh giá thấp món này, nó rất ngon.
" Đậu phụ thối tại Địa Cầu rất nổi tiếng, thị trường rất lớn, tại triều Tống triều càng mới mẻ, trước mắt mà nói triều Tống có đậu phụ, nhưng xem ra không có đậu phụ thối."
Võ Thực thầm nghĩ.
Nếu như bán đậu phụ thối, hắn có thể kiếm tiền bằng cách mở thêm một vài cửa hàng.
Nói tới đậu phụ thối, kỳ thật cũng có điển cố.
Tương truyền vào thời nhà Thanh, một thư sinh vào kinh đi thi ở trong một hội quán, vì thi trượt nên muốn trở về quê, nhưng đường xá giao thông không thuận tiện, trong tay lại không có nhiều tiền.
Cho nên dự định ra sức học hành tại kinh, lần nữa dự thi, đành phải tính toán mưu sinh tại kinh.
Thế là hắn thuê mấy gian phòng và bán đậu phụ bên đường mỗi ngày.
Có một lần, hắn cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ rồi ướp với muối trong một cái vại nhỏ, về sau một lòng ra sức học hành, quên bẵng việc này đi.
Cuối cùng lần nữa thi trượt, hắn rất đau lòng, về đến nhà là suy sụp.
Chỉ là, bỗng nhiên hắn nhớ tới vại đậu phụ ướp muối, đoán chừng đã hỏng, hắn vội vàng mở vại ra, một mùi hôi thối bốc ra, đậu phụ đã xám xịt, hắn thử một phen, có chút mắt trợn tròn, chỉ cảm thấy bên trong mùi thối ẩn chứa một mùi thơm nồng, hấp dẫn.
Hắn đưa cho hàng xóm nếm thử, ai cũng khen ngon. Điều này khiến hắn rất vui.
Bởi vì thi trượt nên hắn bán đậu phụ thối này, ai ngờ công việc làm ăn phát đạt, lại phát tài.
Võ Thực gọi mấy đầu bếp lại, sau đó nói cho bọn họ cách làm đậu phụ thối.
Một đầu bếp nói: "Võ chưởng quỹ, đây là chuẩn bị làm gì?"
"Làm đậu phụ thối!"
"Đậu phụ thối?" Mấy đầu bếp nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe qua đậu phụ thối. Nếu là đậu phụ thối thì làm sao ăn?
Bọn họ không hiểu.
Tất cả đều nhìn thao tác của Võ Thực.
Dùng dao cắt khối đậu phụ đã ngâm nước muối thành những miếng đậu phụ nhỏ. Sau đó hấp các miếng đậu phụ trong nồi hấp. Các bước tiếp theo sẽ mất một vài ngày.
Dù sao mấy đầu bếp đều ở đây mỗi ngày.
Võ Thực đem những miếng đậu phụ đặt ở chỗ thoáng mát cho đến khi chúng mọc ra những đường nấm mốc thật dài.
Sau vài ngày thì vớt ra, đổ nước vào nồi, cho kê vào và bắt đầu đun trên lửa nhỏ cho đến khi trên mặt súp kê xuất hiện một lớp dầu gạo.
Đem đậu phụ mốc để vào hũ sứ, đổ nước luộc gạo vào, thêm lượng muối thích hợp, nhiều thì mặn, ít thì nhạt, tùy theo sở thích từng vùng.
Hũ gốm được đậy kín trong một tháng, sau đó mở ra là có thể ăn.
Làm xong hết thảy, Võ Thực đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, chu kỳ hơi dài.
Cho nên cửa hàng đậu phụ thối tạm thời không mở được. Đành phải làm một số lượng lớn, chờ nó được bán vào tháng tới.
Nhưng hai tiệm bánh gato đều làm ăn thuận lợi, sau khi khai trương kinh doanh cũng không tệ.
Dù không còn nổi như lúc bánh mới ra lò nhưng cũng đủ để Võ Thực hái ra tiền.
Tuy chưa mở cửa hàng đậu phụ nhưng ba cửa hàng đều đã được trùng tu xong, trang bị đủ loại thiết bị, đậu phụ thối cũng đã niêm phong cất giữ.
Hiện tại Võ Thực sở hữu mười cửa hàng, và với việc mở hai cửa hàng kia, lợi nhuận ròng hàng ngày của hắn đã tăng từ mười lăm lượng lên hai mươi lượng.
Mà hàng xóm láng giềng nhìn thấy tiệm bánh gato Đại Lang mở cửa cũng giật mình không thôi.
"Cho ta bánh gato."
"Ta cũng muốn một cái."
Một người hoảng sợ nói: " Đây có phải là chi nhánh do Đại Lang mở không? Đã mở vài cửa hàng ở huyện Dương Cốc chúng ta! Giờ lại mở hai nhà nữa, Đại Lang có gần mười cửa hàng."
"Là Đại Lang mở, các ngươi còn chưa biết sao, ba cửa hàng này, bao gồm cả tòa nhà ở phía sau, đã được Đại Lang mua từ lâu rồi!"
"Cái gì? Tòa nhà này là của Võ Thực?"
"Đúng! Lần trước còn chứng kiến hắn dọn nhà đến đây, chính là hắn."
"Chậc chậc, tòa nhà hơn mấy trăm lượng bạc. Lợi hại!"
"Ha ha, Võ Thực hiện tại cũng có nha hoàn riêng, đã trở thành người giàu có của huyện Dương Cốc chúng ta."
"Cái này ngược lại là…!"
Rất nhiều người nghị luận ầm ĩ, trong đó có không ít người quan sát Võ Thực làm giàu, lúc mới bắt đầu Võ Thực tính là gì?
Không phải là một người vừa mới chuyển tới bán bánh bột ngô sao?
Ai biết trong khoảng thời gian ngắn đã mở ra mấy chi nhánh, mua được tòa nhà lớn, thuê hai nha hoàn hầu hạ mình, thật là ghen tị với người ta.
Nhất là còn có phu nhân Phan Kim Liên xinh đẹp.
Sau đó, hai cửa hàng cũng đi vào quỹ đạo, sinh ý nóng nảy.
Rất nhiều người mua bánh gato.
Còn bảng hiệu đậu phụ thối của cửa hàng thứ ba đã làm, đậu phụ thối còn chưa ra lò nên sẽ chờ mất một thời gian.
Võ Thực yên lặng chờ thu nhập mỗi ngày, lúc rảnh rỗi đột nhiên nghĩ mình có tài năng thêm một chút, liền đi ra ngoài mua một ít bút, mực, sách và giấy.
Ở trong sân thưởng hoa, hóng gió, vừa đánh cờ cùng phu nhân vun đắp tình cảm sâu đậm, vừa nghịch bút mực.
Trong phòng.
Tiểu Vũ giúp đỡ Võ Thực mài mực, thấy lão gia cầm bút lông viết chữ, bút lông chuyển động như rồng bay rắn chạy, oai phong lẫm liệt, không khỏi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ lão gia thế mà lại còn biết thư pháp?
Phan Kim Liên tiến đến nhìn thấy Võ Thực đang viết, sắc mặt kinh ngạc: "Đại Lang, chàng, chàng còn biết thư pháp?"
Võ Thực quay đầu cười nói: "Biết một chút, đây không phải là đang luyện à."
"Đây là đang luyện? Chữ lão gia viết mặc dù Tiểu Điệp xem không hiểu, nhưng cũng biết là chữ rất đẹp." Tiểu Điệp nói.
Võ Thực cười cười, kỳ thật kiếp trước mặc dù hắn là đầu bếp, nhưng cũng yêu thích viết với vẽ cảnh, thời điểm còn đi học, về hội họa Võ Thực còn đứng thứ ba của lớp.
Cũng có chút bản lĩnh, tăng thêm bổ sung tài năng, nét chữ Võ Thực như có thần, cảm giác ngộ tính và tài năng tăng thêm tác dụng rất rõ ràng ở phương diện này.
"Trước kia ta viết chữ còn cần đình trệ một phen, có chút không thông suốt, bây giờ những chữ này viết liền một mạch, rất có sức hấp dẫn. Chắc là tác dụng của tài năng và ngộ tính tăng lên."
"Viết cái gì, thϊếp xem một chút!" Lúc Võ Thực viết xong, Phan Kim Liên mới nhìn rõ ràng phía trên kiểu chữ rồng bay rắn chạy là mấy hàng chữ nhỏ.
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.”
(Dịch nghĩa:
“Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.”)
Lúc Tiểu Điệp Tiểu Vũ, Phan Kim Liên nhìn thấy dòng chữ này, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiểu Điệp Tiểu Vũ nhìn tổng thể phong cách chữ như gió, có một loại cảm giác rung động.
Mà Phan Kim Liên biết một ít chữ, xem xét có chút ngạc nhiên.
Phan Kim Liên: "Đây, đây là chàng viết?"
Võ Thực cười nói: "Đúng!"
"Bài thơ này được viết rất hay! . . . Nhân tiện, chàng đã tự sáng tác bài thơ này sao?" Phan Kim Liên hỏi.
". . ." Nội tâm Võ Thực xấu hổ, đâu phải hắn tự sáng tác. Vốn định giả vờ nói là của mình, nhưng sau đó nghĩ lại Lý Bạch đến từ thời nhà Đường, rất dễ dàng để lộ bí mật của mình.
Võ Thực cười nói: "Đây là do Lý Bạch sáng tác, một nhà thơ thời Đường, Lý Bạch các ngươi hẳn là nghe qua."
"Ngạch, không biết, nô tì cùng Tiểu Vũ cũng không biết chữ!" Tiểu Điệp lắc đầu, nhưng Phan Kim Liên nói: "Ta xem qua thơ Lý Bạch, bất quá chưa bao giờ xem bài này."
"Ồ?" Võ Thực cười nói: "Kỳ thật bài thơ này rất dài, ta có thể đọc cho các ngươi nghe một chút không?"
"Hay quá! Lão gia mau đọc đi, ta muốn nghe. . ." Tiểu Điệp Tiểu Vũ tựa hồ rất có hứng thú.
Võ Thực nhìn lên cao, một bài thơ từ từ trong miệng tuôn ra:
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai…”
(Dịch nghĩa:
“Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết
Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướиɠ,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại...”)
"Hay cho câu ‘Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai’. . ." Mấy người nghe bài thơ này đều khen ngợi.
"Lão gia kiến thức thật rộng, thế mà biết rõ bài thơ hay này, mà chữ viết cũng rất đẹp!" Tiểu Điệp bội phục nói.
Nàng mặc dù không biết chữ, nhưng có thể nghe ra ý cảnh thơ từ rất hay.
"Thật tuyệt vời. . ." Phan Kim Liên cũng không ngờ Đại Lang nhà nàng có văn hóa như thế. Biết không ít thơ từ, chữ viết cũng đẹp.
Đúng lúc mọi người đang cười nói thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Lão gia, có một bức thư, hình như là em trai của lão gia. . ." Triệu Tam, một người hầu ở ngoài cửa nói.
Đây là lúc Võ Thực tìm đầu bếp, tiện thể tuyển hai người hầu.
Một người là Triệu Tam người còn lại là Lý Ngũ đều là người giúp việc vặt vãnh trong nhà.
Võ Thực nhìn hai người trung hậu trung thực mới tuyển vào. Tên của họ dựa trên thứ tự trong gia đình.
Vào thời nhà Tống, nhiều gia đình đông con, không có kế sinh nhai nên việc làm đầy tớ cho một gia đình giàu có cũng là một lối thoát.
Chí ít ăn ngon uống sướиɠ, không lo ăn mặc.
Nghe đến đó, Võ Thực hơi sững sờ, hắn tự lẩm bẩm: "Em trai. . . Em trai nào?"
Sau đó Võ Thực bừng tỉnh, suýt nữa quên mất mình còn có một người em trai.
Hẳn là Võ Tòng gửi thư?