So sánh với vị Tôn chưởng quỹ có vẻ mặt xấu xa bụng phệ kia, họ có ấn tượng tốt hơn về Võ Thực.
Mặc dù họ không muốn rời khỏi nhà, nhưng cái nghèo của gia đình thực sự không đủ khả năng gánh vác.
Nếu có thể lựa chọn, họ sẽ chọn Võ Thực.
Ông lão cũng đảo mắt: "Vị viên ngoại này có hứng thú với tiểu nữ nhà tôi không?"
Người trong một gia đình giàu đều có thể được người bình thường gọi là viên ngoại, không nghĩ rằng Võ Thực lại có ngày trở thành một viên ngoại giàu có trong miệng người khác.
Ông lão nhận ra Tôn chưởng quỹ, trong khi Võ Thực thì tương đối lạ mặt. Nhưng nhìn thấy quần áo sáng sủa của hắn, lão cũng có ý thương lượng với Võ Thực.
Võ Thực nhìn chằm chằm ánh mắt có chút e ngại của hai tiểu nữ tử thì khá hài lòng, hắn giao năm mươi ba lượng mà không cần mặc cả.
Võ Thực vẫn còn một chút tiền trong tay, mặc dù hắn đã mua một ngôi nhà, nhưng mấy cửa hàng mỗi ngày đều sinh lời nên chút tiền ấy không tính là gì.
Tôn chưởng quỹ bên cạnh nhìn thấy thì sững sờ, chưa từng nghĩ Võ Thực ra tay nhanh như vậy, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Võ Thực.
Có người đoạt thiếu nữ với hắn, hắn lập tức có chút không vui, chẳng qua khi nhìn thấy đó là Võ Thực thì nội tâm chấn động.
Hắn từng nghe nói về Võ Thực, Tây Môn Khánh còn không phải đối thủ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhìn thoáng qua hắn đã biết đây là người mà hắn không có khả năng chọc nổi.
Tôn chưởng quỹ chắp tay một cái, khách khí nói: "Nguyên lai là Võ chưởng quỹ, hạnh ngộ hạnh ngộ. Võ chưởng quỹ cũng tới mua nha hoàn? . . . Hai người này không tệ đâu."
Võ Thực cũng khách sáo một phen, Tôn chưởng quỹ cũng không dây dưa, trực tiếp rời đi.
Sau một chút trì hoãn, hắn cũng ký kết khế ước với ông lão
Ông lão nhìn hai cô con gái của mình và dặn dò: "Về sau đi theo chủ nhân làm việc phải chịu khó. . ."
"Biết rõ cha, người cũng đã bán chúng con. . ." Tiểu Điệp rất gầy bĩu môi.
Biết rằng vận mệnh tương lai của mình chắc hẳn sẽ rất tồi tệ.
Tiểu Điệp là chị, Tiểu Vũ thì là em.
Tiểu Vũ có chút không muốn chia tay với cha, nhưng biết rằng gia cảnh nghèo khó, không thể làm gì khác được.
Hai chị em nghĩ lại, dù sao ở nhà cũng khổ quá.
Chỉ là không biết Võ Thực trước mặt đối xử với bọn họ như thế nào, sẽ bị đánh hay bị mắng như lời đồn đại?
Dù vậy, chỉ sợ bọn họ cũng không thể làm gì, đúng không?
"Các ngươi đi theo ta. . . ."
Võ Thực dẫn hai chị em đến cửa hàng quần áo gần đó trước.
Mua một số quần áo để họ mặc vào.
Tiểu Điệp bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: "Cái này. . . là mua cho chúng tôi sao?"
Tiểu Điệp thay y phục, nhìn trái nhìn phải, đây là lần đầu tiên mặc một chiếc váy đẹp như vậy, giá trị hơn một trăm văn.
Tốt hơn nhiều so với quần áo rách nát của họ.
"Ừm, mua cho các ngươi." Võ Thực gật gật đầu: "Tiểu Vũ ngươi cũng mặc vào đi! Sau đó cùng ta trở về gặp phu nhân."
"Ồ! Vâng!" Tiểu Vũ có chút ngây người.
Quần áo tốt hơn nhiều so với vải vóc thông thường. Tiểu Vũ thầm nghĩ nhà có tiền đúng là khác biệt.
Sau khi hai người thay quần áo, đi theo Võ Thực tới một tòa nhà lớn.
Sau khi bước vào, hai chị em nhìn xung quanh, vô cùng chấn kinh: "Tòa nhà thật là to!"
Tiểu Điệp nhìn thấy vườn hoa đình đài xung quanh, nhìn thấy rất nhiều căn nhà lớn xung quanh.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy tòa nhà lớn như thế!
Tiểu Vũ cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên hai chị em bước vào một gia đình giàu có, căn nhà dột nát của họ không thể nào so sánh được với căn nhà này.
Ánh mắt bọn họ nhìn Võ Thực cũng khác, dù sao Võ Thực nhìn cũng không già lắm, nhưng sống trong một căn nhà như vậy, nhất định là rất giàu có.
Hai người biết rõ, từ nay về sau họ sẽ sống ở nơi này.
Mặc dù tòa nhà lớn như thế nhưng họ vẫn đầy lo sợ cho tương lai. Họ đã được bán cho Võ Thực, phải chuyên tâm hầu hạ.
Lúc này, Phan Kim Liên mặc áo gấm hoa phục, đầu cài trâm hoàng kim trân châu, váy dài màu lam, giày thêu màu trắng đi ra, môi hồng răng trắng, mắt to đen nhánh có thần, cả người toát ra khí chất của một quý cô xinh đẹp.
"Đại Lang, hai người này là. . ." Phan Kim Liên không thể không hỏi khi nhìn thấy chị em Tiểu Điệp.
Võ Thực cười nói: "Tiểu Điệp, Tiểu Vũ. . . Từ nay về sau, bọn họ sẽ là nha hoàn riêng của nàng."
"Nha hoàn?" Phan Kim Liên hơi kinh ngạc.
Nàng cho rằng Võ Thực chỉ nói mà thôi, nhưng không nghĩ hắn vậy mà đã mua hai nha hoàn.
Nhìn hai nha hoàn vừa trẻ vừa đẹp, Tiểu Liên thầm nghĩ về sau nàng cũng có người phục vụ?
Phan Kim Liên không khỏi cảm khái vận mệnh của nàng đã thay đổi, nàng mắc nợ do cha mất sớm từ khi còn nhỏ, mẹ bất đắc dĩ phải bán nàng cho người khác mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhoáng một cái mấy năm đã trôi qua, nàng bị Trương lão gia khi dễ, thà chết không theo hắn, ngược lại còn quật cường tố cáo với Trương phu nhân, cuối cùng lại bị Trương phu nhân gả cho Võ Thực.
Trải qua bao nhiêu chông gai trong cuộc đời, tưởng rằng gả cho Võ Thực sợ là sống cũng không dễ chịu, ai ngờ Võ Thực là người có bản lĩnh, biết kiếm tiền, đối xử với nàng lại tốt, người cũng trở nên cao ráo hơn.
Bây giờ lại sống trong tòa nhà lớn, còn có hai nha hoàn phục vụ.
Nàng vẫn còn rất may mắn.
Kim Liên biết hai nha hoàn cũng là những người khốn khổ, cho dù Võ Thực không mua thì cũng bị người khác mua mất.
Nghĩ tới đây, Phan Kim Liên kéo tay của hai người: "Về sau các ngươi đi theo ta!"
Phan Kim Liên quay đầu lại, đỏ mặt cười, nàng rất cảm kích Võ Thực, cũng bởi vì mấy ngày này Võ Thực quá lợi hại, Phan Kim Liên đến cuối cùng mỗi lần đều xin tha, cho nên hiện tại Phan Kim Liên rất sùng bái Võ Thực.
Võ Thực gật gật đầu: "Về sau có họ chiếu cố nàng ta cũng yên tâm. Tiểu Điệp Tiểu Vũ, hai người các ngươi chuyên tâm chiếu cố phu nhân, mỗi tháng ta sẽ cho các ngươi hai trăm văn tiền tiêu vặt, các ngươi sẽ ở tại thiên phòng, về sau nghe theo phu nhân sai khiến, hiểu chưa?"
Tiểu Điệp gật gật đầu: "Biết rõ lão gia. Về sau chúng tôi nhất định tận tâm chiếu cố lão gia và phu nhân."
Trong tâm hai người phi thường kích động, mỗi tháng hai trăm văn?
Họ chưa từng có nửa xu trong tay, mỗi tháng hai trăm văn đối với họ mà nói không ít.
Tiểu Điệp có chút hưng phấn.
Cảm giác chủ nhân và phu nhân cũng rất hòa thuận, mà trong nhà ngoại trừ chủ nhân cùng phu nhân ra không còn ai khác.
Trước đó họ lo lắng người mới vào nhà, bị người lớn tuổi bắt nạt, cũng sợ chủ nhân đánh mình, bây giờ đã yên tâm.
Hiện tại, hai chị em đã trở thành nha hoàn trong phủ.
Chuyên tâm hầu hạ lão gia cùng phu nhân.
Mỗi sáng sớm, Tiểu Điệp Tiểu Vũ sẽ rời giường sớm nấu nước cho gia chủ rửa mặt, quần áo trong nhà cũng giặt, quét dọn vệ sinh, dọn dẹp gian phòng.
Còn chải tóc, hầu hạ ăn uống, mặc quần áo, tắm rửa cho Phan Kim Liên.
Bao gồm cả Võ Thực tắm rửa họ cũng sẽ ở một bên.
Đây cũng là Phan Kim Liên dặn dò.
Trong ý nghĩ của Phan Kim Liên, Võ Thực là chủ, là phu quân, những nha hoàn này rửa mặt cho chủ nhân là chuyện đương nhiên.
Phan Kim Liên từng là nha hoàn của Trương phu nhân, chuyên tâm hầu hạ phu nhân, những chuyện này nàng cũng đã làm.
Lúc đầu Võ Thực có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đây là Tống triều, cuộc sống kẻ có tiền chính là như thế, bản thân cũng không cần thiết xoắn xuýt những thứ này.
Tâm tình dần dần thay đổi, cũng không quan trọng, thỉnh thoảng Võ Thực sẽ trêu chọc đám người Tiểu Điệp, khiến hai người đều ngượng ngùng.
Tiểu Điệp phát hiện mặc dù Võ Thực không đặc biệt cao, nhưng rất cường tráng, cơ bắp trên người khiến Tiểu Điệp hô hấp có chút gấp rút khi nhìn.
Nàng chưa bao giờ thấy qua thân thể nam nhân, không, nàng đã từng thấy, khi còn bé đã nhìn thấy những anh nông dân trên cánh đồng như thế này vào mùa hè, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy một thân hình cân đối khỏe đẹp như Võ Thực.
Vẻ mặt Tiểu Điệp và Tiểu Vũ không thể tưởng tượng nổi, vì sao thân thể lão gia lại đẹp như vậy? Không thể không muốn nhìn.
Kỳ thật cũng không trách bọn họ, người bình thường không so được với thể chất và thể phách của Võ Thực, cơ bắp trên người chính là nguồn sức mạnh của hắn, cũng không đáng sợ lắm, chỉ là một chút thôi, nhưng chỉ cần hắn phát lực, sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể hắn sẽ bộc phát.
Dáng vóc cân đối khỏe đẹp, còn lực lưỡng, Tiểu Điệp Tiểu Vũ cũng là vô ý nhìn, lập tức cảm thấy quên hô hấp.
Võ Thực giang hai tay, sau khi Tiểu Điệp thay quần áo xong, Võ Thực liền đi vào phòng chính.
"Hiện tại cũng không có việc gì, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
"Vâng, lão gia!"
Tiểu Điệp, Tiểu Vũ khẽ khom người rồi thối lui.
"Nhà này có vẻ ổn lắm chị ạ."
Trở lại bên trong căn phòng nhỏ, Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: "Vừa vào cửa đã mua quần áo đẹp cho chúng ta, mỗi tháng còn có tiền, ăn uống so với ở nhà còn tốt hơn nhiều!"
Tiểu Điệp nói: "Dù sao thì đó cũng là một gia đình lớn, khác biệt rất lớn với nhà chúng ta, về sau chúng ta chuyên tâm hầu hạ lão gia phu nhân còn hơn là không đủ ăn mỗi ngày."
"Lão gia cùng phu nhân tựa hồ cũng rất dễ nói chuyện, làm người hiền lành!" Tiểu Vũ chớp đôi mắt đơn thuần: "Em từng nghe người ta nói nha hoàn đều rất thảm, chúng ta vận khí rất tốt đấy!"
Tiểu Điệp gật đầu: "Mặc dù lão gia phu nhân dễ nói chuyện, nhưng chúng ta phải làm tốt bổn phận của mình, tuyệt đối không được mất quy củ, người có thể sống trong một căn nhà lớn như vậy, đều là phú quý giàu có, chúng ta không thể trêu vào."
Tiểu Vũ trả lời: "Em hiểu rồi. Chúng ta cũng tắm một cái rồi đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm mang nước cho lão gia."
Hai chị em ở lại mấy ngày liền cảm thấy một ngày rất viên mãn, tuy rằng hầu hạ lão gia và phu nhân, nhưng thực ra ban ngày lão gia đều ra ngoài, ngoại trừ hầu hạ buổi sáng và buổi tối, ngày thường bọn họ rất nhàn nhã, thêm nữa có thể ăn no, đồ ăn cũng rất phong phú, họ kỳ thật rất hài lòng.
Đối với hai chị em chưa bao giờ ăn no mặc ấm, được vào căn nhà này quả thật là may mắn của họ.
Chưa nói đến những chuyện khác, giống như Tôn chưởng quỹ trước kia, nếu bọn họ vào nhà của hắn, Tôn lão gia như thế, họ khẳng định sẽ không có gì tốt lành, ít nhất sẽ bị thân bại danh liệt, bị cưỡng bức, vân vân...
Nhưng lão gia ở đây rất tốt, mặc dù ngày thường sẽ trêu chọc họ, nhưng cũng không có làm loạn. . .
Ban đêm.
Phan Kim Liên nằm vùi đầu vào trong ngực của Võ Thực, nghẹn ngào, vì sao?
Bởi vì Phan Kim Liên cầu xin Võ Thực buông tha cho nàng, thực sự đau dữ dội: "Đại Lang, chàng quá uy vũ, thϊếp chịu không nổi nữa."
Võ Thực cười nói: "Mấy ngày này nương tử cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừm. . ."
Sáng sớm.
Võ Thực đi ra cửa hàng chính sau khi rửa mặt dưới sự phục vụ của hai chị em.
Cửa hàng chính do Ngô Mãnh và Võ Thái, còn có một đầu bếp phụ trách.
Hiện tại Võ Thực chuyển nhà, ba người bọn hắn liền ở lại đây, họ bận rộn mỗi ngày và kiếm tiền.
Tiền công Võ Thực sẽ tăng lên khi công việc kinh doanh tốt và hắn sẽ không đối xử tệ với họ.
Và họ cũng biết rằng Võ Thực muốn mở chuỗi chi nhánh, đi theo Võ Thực về sau sẽ có cửa hàng riêng của mình.
Võ Thực truyền một chút tay nghề rồi ra ngoài.
Vương ma ma chếch đối diện nhìn thấy Võ Thực, xấu hổ cười một tiếng, quay đầu lại không biết nên nói cái gì.
Võ Thực hiện tại không phải là Võ Thực trước đây, đã trở thành địa chủ, còn có quan hệ. Tăng thêm thực lực bản thân cường hoành, Vương ma ma không thể trêu vào.
Chỉ có thể cười làm lành.
Võ Thực phớt lờ Vương ma ma, hắn đi đến tất cả các chi nhánh của mình để xem xét.
Vương Đạt, Vận ca, Tô Nhị, bao gồm cả mấy đầu bếp nhìn thấy Võ Thực đều rất nhiệt tình và cung kính, vội vàng chào hỏi.
"Đại chưởng quỹ, ngài đã tới. . ."
"Ừm, tới xem một chút!"
Võ Thực đang xem xét tình hình kinh doanh.
Bởi vì nhà mình có ba mặt tiền nên Võ Thực quyết định tận dụng nó.
Võ Thực đã từng nghĩ đến việc mở chi nhánh khắp huyện Dương Cốc, nhưng sau khi mưu lược và ngộ tính tăng lên, đầu óc tựa hồ càng rốt hơn.
Vì vậy, suy nghĩ của hắn đã thay đổi một chút.