“Nghĩ gì vậy?” Võ Thực bật cười.
"Đại Lang, chàng thật tệ ..."
Đôi vợ chồng trẻ cười đùa vui vẻ….
Võ Thực bây giờ cũng nhàn nhã hơn, công việc kinh doanh hiện tại giao cho Ngô Mãnh và Võ Thái, thêm nữa còn có một đầu bếp, ba người cũng đủ rồi.
Võ Thực hiện tại chỉ phụ trách truyền lại kỹ nghệ, còn lại để thuộc hạ làm.
Sáng sớm, Phan Kim Liên vẫn còn ngủ say, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc.
Nhìn thấy bộ dạng của phu nhân, lòng tin của Võ Thực cũng tăng vọt.
Lúc này.
Hắn nhớ tới đoạn thời gian này thu hoạch được tổng cộng 105 điểm thuộc tính.
Cho nên bây giờ là lúc hắn phải tăng điểm.
"105 điểm thuộc tính hơi nhiều! Để xem nên tăng cái gì." Võ Thực mở bảng hệ thống ra, bắt đầu tăng điểm.
Tạm thời Võ Thực không tăng chiều cao và nhan sắc.
Trước thêm thể chất đi!
Việc tăng thêm thể chất là sự thay đổi bên trong, bên ngoài sẽ không nhận ra, Võ Thực lựa chọn tăng 20 điểm cho thể chất.
Thể chất từ 30 tăng đến 50, thân thể, đan điền, tạng phủ truyền đến cảm giác nóng rực rõ ràng, không khó chịu như tăng chiều cao.
Võ lực cũng tăng thêm 20 lên tới 657 cân.
Còn thừa lại 85 điểm. Võ Thực nghĩ rằng bản thân làm kinh doanh, cần chút mưu lược, cho nên dùng 20 điểm tăng mưu lược.
Đến nỗi Võ Thực cảm thấy đầu óc choáng váng, và sau đó tinh thần tựa hồ càng thanh tỉnh và tư duy nhanh nhẹn hơn
Còn thừa lại 65 điểm, Võ Thực dùng 20 điểm tăng ngộ tính.
Ngộ tính này dường như cũng liên quan tới tinh thần, và có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau với mưu lược, hiện tại ngộ tính đạt đến 20 điểm.
Tinh thần Võ Thực tiến vào một loại trạng thái không minh, tựa hồ não của hắn càng ngày càng tốt. Hiệu quả rất rõ rệt, hai mắt sáng rõ hơn.
Cuối cùng Võ Thực xem xét tài năng, tốc độ và lực lượng.
Hiện tại còn thừa lại 45 điểm, Võ Thực dùng mười lăm điểm tăng tài năng, mười điểm tăng lực lượng, cuối cùng mười điểm lựa chọn tăng tốc độ.
Các phương diện về thân thể của Võ Thực đều tăng lên.
Hai chân nóng rực, tốc độ tăng lên tới 10 m / giây.
Võ lực đột phá ải 700, đạt tới 707 cân!
Mà Võ Thực cũng phát hiện bảng hệ thống có một chút biến hóa.
Tính danh: Võ Thực
Cấp độ: Người mới! ( có thể tăng lên)
Chiều cao: 162cm ( có thể tăng lên)
Nhan sắc: 63 ( có thể tăng lên)
Thể chất: 50 ( đã đủ, đột phá cấp độ tiếp theo có thể tăng lên)
Lực lượng: 130 ( có thể tăng lên)
Tốc độ: 10 m / giây ( đã đủ, đột phá cấp độ tiếp theo có thể tăng lên)
Ngộ tính: 20 ( có thể tăng lên)
Tài năng: 15 ( có thể tăng lên)
Mưu lược: 23 ( có thể tăng lên)
Võ lực: 707 cân ( có thể tăng lên). . .
Thể chất và tốc độ đã max trị số.
Điều này khiến Võ Thực sững sờ, 10 giây đã đủ sao? Bất quá nghĩ lại, người mà một giây chạy mười mét đã là tốc độ cực kì khủng bố.
Bởi vì ở Địa Cầu vận động viên điền kinh có thể có tốc độ như vậy đã là đỉnh phong, mặc dù có một chút xíu khác biệt, nhưng cũng đạt tới cực hạn của con người.
Cũng có thể lý giải.
Mà thể chất Võ Thực đạt tới 50 điểm, thân thể khoẻ mạnh, cảm thấy rằng năng lượng của mình tràn đầy.
Tố chất thân thể và lực quyền Võ Thực bây giờ làm hắn cảm giác mình chính là một mãnh nhân. Tuy rằng không thể nói là thực lực vô song, nhưng cũng đủ kinh người.
Tốc độ và lực lượng chồng chất bùng nổ khiến Võ Thực cực kì khủng bố.
Mà ngộ tính, mưu lược, tài năng ngày càng gia tăng khiến đầu óc của Võ Thực càng minh mẫn hơn, hắn tiện tay cầm một cuốn sách trong phòng lên và đọc.
Phát hiện bản thân đọc sách rất nhanh, trí nhớ rất mạnh, cơ bản chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhớ kỹ. Những gì cuốn sách nói có thể được hiểu rất nhanh.
Trước kia Võ Thực đọc sách không có loại cảm giác này.
Võ Thực không khỏi cảm khái: "Ngộ tính và tài năng tăng lên, đã nâng cao khả năng hiểu thơ từ văn chương, sự vật sự việc của bản thân!"
Tóm lại, Võ Thực đang tiến bộ về mọi mặt.
Chỉ là, Võ Thực cảm thấy rằng tài năng hiện tại dường như vô dụng. Hắn không cần phải thi đấu với người khác về thơ từ văn chương, cũng không cần khảo công danh.
Hả? Nói đến đây, Võ Thực cảm thấy trong tương lai, nếu như có thể dùng thơ từ thu hoạch được điểm cảm xúc, cũng là một con đường không tệ.
Huống chi Võ Thực là người Địa Cầu, biết rất nhiều bài thơ. Với việc tăng điểm tài năng, nó sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Võ Thực âm thầm suy nghĩ: " Ta hiện tại còn chưa muốn nghĩ tới, trong sân rộng như vậy tìm mấy nha hoàn về, nếu không sẽ rất cô đơn."
Có một khu chợ ở huyện Dương Cốc, nơi có thể tìm được nha hoàn.
Võ Thực đi tới nơi đó.
"Nhiều người quá!"
Không bao lâu, Võ Thực đi vào chợ.
Nơi này có những người bán đồ ăn, bán quà vặt và các quầy hàng rong, tấp nập người ra vào.
Việc mua nha hoàn ở đây không thường xuyên gặp phải, phải tùy thời cơ. Xét cho cùng, mặc dù huyện Dương Cốc không nhỏ, nhưng cũng không phải bên ngoài châu thành.
Võ Thực đi ngang qua nơi này, rất nhiều người biết hắn đều chào hỏi, Võ Thực gật đầu mỉm cười, có lúc sẽ hàn huyên đôi câu.
Đi dạo một vòng thì thấy cách đó không xa có một ông già đang đứng trên đường, dường như chân phải có vấn đề và ông ta đang cầm một cây gậy chống.
Hai cô gái trẻ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ăn mặc luộm thuộm, tướng mạo không tệ đứng trong gió lạnh.
Trước mặt còn có một người đàn ông bụng phệ, quần áo lộng lẫy, người này Võ Thực đã gặp tại Hoa phủ, là chưởng quỹ tiệm tơ lụa huyện Dương Cốc, dưới tay có mấy cửa tiệm, đã kinh doanh được bảy tám năm, không thiếu tiền.
Ông lão cười khổ nói: "Tôn chưởng quỹ, hai cô con gái của tôi ngoan ngoãn và nghe lời, năm mươi ba lượng không có đắt đâu, nếu không phải gia cảnh khốn cùng, nương tử có bệnh, tôi lại què chân, tôi thật không nỡ bán."
Tôn chưởng quỹ khoát khoát tay: "Không giảm giá thì thôi đi! Nhà ta còn nhiều nha hoàn."
Tôn chưởng quỹ chơi đùa trong lòng có chút suy nghĩ, dù sao không phải mỗi ngày đều có nha hoàn, cho nên hắn mua được thì tốt rồi.
Võ Thực cũng định mua, nhìn chằm chằm trên dưới hai thiếu nữ dò xét.
Hai người tuổi không lớn lắm, tướng mạo tú lệ, nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt dường như có chút kinh hãi cùng sợ sệt, thân thể cũng rất gầy, nguyên nhân chắc là thời gian dài ăn không đủ no.
Những nhi nữ khốn cùng này rất đáng thương, cơm không có nhiều mà đủ ăn.
Tuy rằng bọn họ không nguyện ý làm nha hoàn, nhưng nếu gặp được gia đình tốt thật đúng là so với bản thân vẫn tốt hơn.
Chỉ là khả năng tỉ lệ này xảy ra không lớn.
Khi Võ Thực dò xét bọn họ, Tiểu Điệp cùng Tiểu Vũ cũng đang chớp chớp mắt đánh giá Võ Thực.
Phát hiện khuôn mặt Võ Thực trắng nõn.
Mặc dù không đẹp trai cho lắm, nhưng có một khuôn mặt hiền lành và ánh mắt không có gì xấu xa.
Nhìn những bộ quần áo lụa là sang trọng và được cắt may khéo léo, hẳn là một kẻ có tiền.