Chương 4: Bán Chạy!

"Không có việc gì, tôi ngày mai có thể bán xong, đây, nếm thử một cái."

Võ Thực đưa một cái bánh nướng tới.

Cảm nhận được mùi thơm, Phan Kim Liên thử nếm một cái.

Thơm quá a! Ánh mắt Phan Kim Liên lóe lên vẻ khó có thể tin, món này nhìn không ra thế nào nhưng rất thơm ngon, nàng lập tức sững sờ, đây là Võ Thực làm ra?

Nàng chưa hề nếm qua đồ ăn ngon như thế, lúc còn ở trong phủ Trương phu nhân nàng cũng nếm qua không ít điểm tâm, có một số đều rất quý giá, nhưng đều không thể so sánh với bánh nướng trong tay.

Nàng cũng là lần đầu được ăn.

Bánh nướng, được cuộn tròn thành hình trụ dài, nhân bên trong đều là rau quả nước thịt, cắn một cái thơm phưng phức.

Nước thịt bên trong khoang miệng khiến cho người ta ăn một miếng về sau còn muốn ăn chiếc thứ hai.

"Đây thật là do chàng làm ra?" Phan Kim Liên hơi kinh ngạc.

【 đến từ phu nhân cảm xúc chấn kinh +3 】

"Phải!" Võ Thực kỳ thật cũng biết rõ ở kiếp trước bánh nướng là đồ ăn bán rất chạy, rất nhiều người thích ăn, ở chỗ này cũng sẽ không thiếu người yêu thích.

Bằng không hắn cũng sẽ không làm cái này.

Phan Kim Liên cảm thấy bánh nướng ăn rất ngon, đã lớn như vậy nhưng chưa từng nếm qua loại bánh bột ngô này.

"Ăn ngon không?" Võ Thực cười nói.

Phan Kim Liên gật gật đầu: "Ăn ngon!"

"Ăn thêm cái nữa!"

"Ừm!" Phan Kim Liên lại cầm một cái.

Mắt nàng nhìn thân thể thấp thấp của Võ Thực, nghĩ không ra nam nhân này còn có tay nghề như vậy.

Không khỏi có chút lau mắt mà nhìn với Võ Thực, nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Đương nhiên, nhìn nhiều một một lát vẫn cảm thấy muốn ói.

【 đến từ Phan Kim Liên cảm xúc lau mắt mà nhìn +2 】

"Đại Lang, một cái bánh nướng bán bao nhiêu tiền thế?" Phan Kim Liên hỏi.

"Trước kia tôi bán hai văn tiền, cái này tôi dự định bán ba văn!"

"Ba văn? Đồ ăn cùng loại cũng chỉ một văn, hai văn tiền, ba văn tiền sẽ có người mua sao?"

"Sẽ!" Võ Thực tràn đầy tự tin, lúc trước hắn đã bán rất khá, tăng giá cũng không phải vấn đề lớn.

"Ừm. Vậy là tốt rồi."

Phan Kim Liên gật gật đầu, trở về đi ngủ.

Vì chuẩn bị cho việc buôn bán, buổi sáng Võ Thực vội vàng ăn sáng rồi xách gánh hàng đi bán.

"Bánh nướng, ai bánh nướng đi, bánh nướng vừa tròn lại thơm. . ."

Sáng sớm, cũng không phải chỉ có một mình hắn đang bán đồ, người bán hàng rong đầy trên đường phố, bán đồ ăn cũng có.

Vừa tới địa phương này, Võ Thực liền cảm nhận được kịch bản quen thuộc.

"Đại Lang. . . . Có rảnh đến chỗ tôi uống trà a!"

Chếch đối diện là cửa hàng trà của Vương ma ma, mụ nhấc chân lên bắt chéo, ăn hạt dưa, uống trà.



Đang ngồi ở trên ghế đẩu cười tủm tỉm chào hỏi, Võ Thực nói: "Được Vương ma ma! Có rảnh nhất định đi uống trà."

Thầm nghĩ uống cái đầu ngươi, Vương ma ma chính là công thần số một giật dây Tây Môn Khánh cùng Phan Kim Liên, không có mụ chuyện này không thành được.

Cho nên Võ Thực đối với Vương ma ma không có cảm tình gì.

Nhưng vừa mới đến, Võ Thực cũng không muốn đắc tội ai, yên lặng trưởng thành là tốt nhất.

Mà Vương ma ma sở dĩ biết Đại Lang, là bởi vì ngày đầu tiên bọn hắn chuyển đến, Vương ma ma liền đến bắt chuyện, hỏi lung tung này kia, rất là kỳ quái cứ như quen biết.

"Đại Lang, cho tôi một cái!" Vương ma ma bỗng nhiên hô to.

Khách tới cửa, Võ Thực cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

"Được!"

Võ Thực đưa bánh nướng tới: "Ba văn tiền!"

"Đắt như thế?"

Vương ma ma cười nói: "Đại Lang, không phải tôi nói cậu, cậu bán ba văn cái bánh bột ngô này có chút đắt a?"

Mặc dù Vương ma ma nói như vậy, những vẫn trả ba văn tiền.

"Không quan trọng, người muốn mua tự nhiên sẽ mua, cái bánh nướng này của tôi giá cả tuyệt không đắt!" Võ Thực nói.

Vương ma ma cười cười, không nói cái gì, nếm thử một miếng, sắc mặt Vương ma ma lập tức thay đổi.

Hương vị nước thịt cùng tỏi tươi, còn có một số rau quả ở trong nhân bánh, bắt đầu ăn cảm giác rất ngon, mụ chưa từng ăn qua bánh bột ngô nào đặc biệt như vậy.

Ba văn tiền đích thật là giá trị.

【 đến từ Vương ma ma cảm xúc kinh ngạc +2 】

【 đến từ Vương ma ma cảm xúc vui vẻ +1 】

Không nghĩ tới hắn còn có tay nghề bậc này? Vương ma ma hơi kinh ngạc, mắt nhìn Võ Thực với chiều cao một mét bốn lại xấu xí.

"Cho tôi một cái nữa!"

Vương ma ma nhịn không được lại mua.

"Được!"

Võ Thực lại đưa tới một cái.

Bất quá về sau đều không có tâm tình gì, điều này khiến Võ Thực biết rõ, về sau chỉ sợ chỉ có đồ ăn mới mang lại cảm xúc vui vẻ.

Ăn đồ ngon là có cảm xúc vui vẻ.

Cho dù chỉ có mỗi chuyện này, Võ Thực cũng có thể kiếm không ít điểm cảm xúc.

Sau đó, Võ Thực đi khắp huyện Dương Cốc bán hàng, có người thấy Võ Thực bán đắt mà lắc đầu không mua, mà có mua cũng sẽ đòi nếm thử trước.

Sau khi ăn thử, vài người phát hiện quả thực không phí tiền.

"Hương vị không tệ!"

"Bánh nướng, cái này sao lại gọi là bánh nướng?"

"Cái này. . . Kỳ thật bánh nướng chỉ là bánh tròn, trước kia khi đánh trận, binh sĩ thường treo ở trên người, có thể chống đói còn có thể ngăn đỡ mũi tên, gọi là bánh nướng. Còn cái này không giống hoàn toàn, nhưng đều thuộc về cùng một loại bánh, cho nên cũng gọi bánh nướng!"



Võ Thực cười giải thích nói.

"Thì ra là thế, nhìn không ra ngươi cũng rất có học vấn, bất quá cái bánh nướng này ăn cực kỳ ngon. . . Cho ta thêm cái nữa!"

"Tôi cũng muốn mua một cái!"

"Cho tôi hai cái. . ."

【 cảm xúc +1 】

【 cảm xúc +1 】

【 cảm xúc +1 】

【 cảm xúc +2 】. . .

Bảng hệ thống hiện lên lít nha lít nhít tin tức, làm nội tâm Võ Thực có chút kích động.

Loại tốc độ này vẫn là có thể.

Càng náo nhiệt như vậy, người đến mua bánh nướng của hắn càng nhiều, cho nên bán rất nhanh, nhất là danh tiếng sau khi truyền xa, còn có người tìm Võ Thực đặt hàng thường xuyên, để mỗi ngày hắn đều đưa bánh qua từ sáng sớm.

Người đến sau phát hiện Võ Thực đã bán xong, thấy những người xung quanh đều tấm tắc khen ngon, ngửi được mùi thơm đúng là có chút thèm ăn, nhưng bánh đã bán hết chỉ có thể đợi ngày mai.

Võ Thực buôn bán tốt, trong tay cũng có không ít tiền.

Một cái ba văn tiền, mười cái là ba mươi, một trăm cái bánh nướng hắn kiếm được ba trăm văn.

Số lượng không nhỏ, trừ ra ra một chút chi phí thiết yếu, mỗi ngày hắn kiếm 150 văn hoàn toàn không có gì khó khăn.

Đương nhiên, ở trong đó còn có chi phí nhân công của Võ Thực, mặc dù kiếm tiền không ít, nhưng hắn cũng nên nhận được.

Buổi sáng bán xong, ban ngày Võ Thực sẽ nghỉ ngơi.

Dù sao một người bận rộn cũng đủ mệt, mỗi lúc rạng sáng hai ba giờ, trời còn tối hắn đã phải thức dậy làm việc, năm giờ sáng đi ra ngoài.

Ở triều Tống, một ngàn văn tiền chính là một lượng bạc, Võ Thực mỗi ngày kiếm 150 văn, mười ngày liền có một lượng rưỡi bạc, một tháng trôi qua được gần năm lượng bạc.

Khái niệm này là gì? Ở huyện Dương Cốc, mỗi tháng tiểu nhị được trả công một ngàn văn tiền, cũng chính là một lượng bạc.

Võ Thực làm bánh nướng bán mỗi tháng thu nhập năm lượng, cuộc sống không đáng lo ngại.

Thu nhập đúng là không ít.

Nếu như buổi chiều hắn cũng làm việc, thậm chí mỗi ngày đều bận bịu, thu nhập còn phải tăng lên gấp bội.

Hắn tính toán, một ngày có thể kiếm hơn một trăm ba mươi điểm cảm xúc, một trăm điểm cảm xúc quy đổi được một điểm thuộc tính.

Hiện tại, Võ Thực lại có một điểm thuộc tính.

Hắn lần nữa chọn tăng thuộc tính nhan sắc.

Lần này, trên mặt hắn mất đi một cái nốt ruồi, nhìn qua hơi có chút biến hóa.

Bất quá cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Ngũ quan khó coi của Võ thực quả thật rất khó để cải biến ngay lập tức.

Thời điểm Võ Thực trở về, Phan Kim Liên nhìn thấy hỏi: "Đại Lang, tại sao chàng lại trở về sớm vậy, bánh nướng không bán được sao?"

Hiện tại mới khoảng chừng mười giờ.

Trước kia nàng gặp qua Võ Thực, có thời điểm giữa trưa hắn vẫn đang bận rộn.