Hoa thái giám đang ngủ, nghe tiếng cãi nhau ngoài cửa, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đi ra, lập tức nhìn thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cháu trai Hoa Tử Hư trói chặt lấy Lý Bình Nhi còn có đông đảo người hầu cũng ở đây.
Lão thái giám thân thể gầy gò, còng lưng nói: "Tử Hư, vì sao lại trói Lý Bình Nhi?"
"Đại bá, ngài phải làm chủ cho con! Lý Bình Nhi cùng với Tây Môn Khánh lừa con. . ." Hoa Tử Hư đem hết mọi chuyện đều nói cho Hoa thái giám.
Hoa thái giám nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Lúc ấy đông đảo người hầu đều chứng kiến.
Đây là sự thật.
Hoa thái giám cũng giận tím mặt: "Còn có chuyện như vậy? Lý Bình Nhi, ngươi còn có lời gì để nói?"
Khi mọi chuyện đến mức này, cả người Lý Bình Nhi đều choáng váng, không thể phản bác, khi có nhiều người nhìn thấy thì tranh luận cũng vô nghĩa
"Tử Hư, ngày mai ngươi liền viết một lá hưu thư, bỏ Lý Bình Nhi ngỗ ngược này đi!" Hoa thái giám lắc đầu: "Chương quản gia, ngày mai ngươi đi một chuyến đến phủ Tây Môn, gõ cửa bảo hắn xuất ra một chút ngân lượng bồi thường, nếu hắn không theo, hãy đuổi hắn ra khỏi huyện Dương Cốc."
"Rõ!" Một người đàn ông gật đầu.
Cứ như vậy.
Ngày hôm sau.
Lý Bình Nhi bị Hoa Tử Hư bỏ.
Tống cổ nàng ta ra khỏi phủ đệ.
Lang thang đầu đường.
Mà Chương quản gia hôm sau mang người đến phủ Tây Môn.
Vốn dĩ hôm nay những người tụ tập ở phủ Tây Môn muốn tìm Võ Thực gây phiền phức, nhưng sau khi Tây Môn Khánh trở về vào đêm qua, tâm tình thấp thỏm.
Hắn cũng không phải không sợ Hoa Tử Hư.
Hoa thái giám phía sau Hoa Tử Hư không đơn giản, mặc dù lão già này thân thể suy yếu nhưng vẫn còn sống, bây giờ xảy ra loại chuyện này, Tây Môn Khánh cũng có chút lo lắng.
Hắn không có thời gian để làm khó Võ Thực.
Khi Chương quản gia dẫn người tới, Tây Môn Khánh nhanh chóng mang người đi nghênh đón.
Trong đó, Hoa Tử Hư cũng tới.
Mấy huynh đệ của Tây Môn Khánh, bởi vì ngày hôm qua đã hẹn hôm nay đi tìm Võ Thực gây phiền phức, cho nên bọn hắn cũng ở đây.
Sau lưng Hoa Tử Hư còn có một đám người hầu thân thể khoẻ mạnh.
Nhìn thấy Hoa Tử Hư dẫn người tới, Tây Môn Khánh kinh hãi, liên tục xin lỗi và gửi ngàn lượng bạc đã chuẩn bị trước đó.
Nhưng Hoa Tử Hư vẫn còn tức giận, xông lên đấm cho Tây Môn Khánh một cái.
Tây Môn Khánh cũng chỉ có thể cam chịu.
Hắn cũng không biết tại sao Hoa Tử Hư lại biết chuyện, tóm lại sự tình đã bại lộ, hắn lại không dám đắc tội, đuối lý chỉ có thể chịu bị đánh.
Hoa Tử Hư dừng lại chỉ sau khi đấm vài cú. Còn bên cạnh, Tạ Hi Đại, Ứng Bá Tước và những người khác đều bị sốc.
"Hoa huynh, ngươi. . ."
"Hoa huynh, vì sao đánh Tây Môn huynh, các ngươi không phải hôm qua còn thân thiết lắm sao?” Ứng Bá Tước cả kinh nói.
Hoa Tử Hư biết chuyện không thể che giấu, ngày đó có rất nhiều người hầu nhìn thấy, trừ trừ phi tất cả đều bị gϊếŧ, nếu không tin tức nhất định sẽ bị lọt ra ngoài. Nhưng điều này không thực tế.
Nghĩ tới đây, Hoa Tử Hư cũng không cần quan tâm nữa: "Chư vị huynh đệ, Tây Môn Khánh cùng phu nhân Lý Bình Nhi nhà ta tối hôm qua thông da^ʍ, có đáng đánh hay không?"
"Cái gì?" Bọn Ứng Bá Tước kinh ngạc nhìn về phía Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh cúi thấp đầu, chấp nhận.
Loại chuyện này, hắn không thể ngụy biện.
"Tây Môn huynh. . ." Tất cả mọi người biết rõ không thể chim chuột vợ của bạn, mặc dù bọn hắn thường xuyên đến Túy Tiên lâu, nhưng không người nào động tới phu nhân nhà huynh đệ.
“Chuyện này, chuyện này ... “
Tuy rằng bọn họ biết những chuyện này, nhưng Ứng Bá Tước, Tạ Hi Đại và những người khác không dám nhiều lời, chẳng qua là cảm thấy có chút chấn kinh.
Ngỡ ngàng, nhưng không dám nói gì.
Cả hai bên, bọn hắn đều không dám đắc tội.
Chương quản gia, Hoa Tử Hư thu được ngân lượng bồi thường, sau khi trút giận một chút, Hoa Tử Hư cũng không kiện lên quan phủ, mà chỉ nói: "Tây Môn Khánh, ta và ngươi sau này ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không phải ngươi ưa thích Lý Bình Nhi sao, hiện tại đã bị ta bỏ, ngươi muốn đôi giày hỏng này ta cũng chẳng muốn quản. Về sau chúng ta không còn là huynh đệ nữa!"
Hoa Tử Hư tức giận một phen, vung tay áo rời đi.
Đến lúc này, Hoa Tử Hư trở mặt với Tây Môn Khánh.
Mà Hoa Tử Do khi biết chuyện cũng vô cùng sửng sốt, hắn được Tây Môn Khánh tìm đến để chuẩn bị hôm nay đi tìm Võ Thực nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Hoa Tử Do nói thế nào cũng là người Hoa gia, cho nên liền mang theo hơn mấy chục người đi.
Những người còn lại đều là những người khác mà Tây Môn Khánh đã tìm được, cũng không còn đông người nên không dám đi tìm Võ Thực gây phiền phức.
Việc này đành phải thôi.
Đám người tản đi.
Tây Môn Khánh ngồi trong nhà bực bội.
Gần đây mọi chuyện không như ý muốn, sự tình riêng tư bị bại lộ, đắc tội Hoa Tử Hư, Hoa thái giám, bỏ tiền ra để trừ tai họa, bây giờ huynh đệ cũng rời đi.
Một mình hắn ở nhà càng nghĩ càng bực bội. Nương tử Ngô Nguyệt Nương của hắn cũng rất tức giận.
Rắc rối của Võ Thực, người khác không đủ người nên cũng không dám tìm đến, sự tình như vậy kết thúc.
Hiện tại, hậu trường Tây Môn Khánh cũng không quá cứng, về sau hắn kết giao được với nhân vật thượng tầng, mới dám tùy ý làm bậy.
Hiện tại thực lực Võ Thực mạnh, trải qua chuyện này, Võ Thực kết giao Hoa Tử Hư, hắn lại đắc tội Hoa Tử Hư, lại thêm danh tiếng chính mình, hoàn toàn khó gây phiền phức, cho nên coi như hắn quen biết Huyện lệnh cũng không dám làm loạn!
Đương nhiên, đây là hắn còn chưa đủ ác!
Nhưng cho dù hung ác, Võ Thực cũng không e ngại!
Võ Tòng trong Thủy Hử có thể đánh chết Tây Môn Khánh, mà võ lực của Võ Thực sẽ chỉ mạnh hơn, nếu thật muốn chọc tới, Võ Thực cùng lắm thì đào tẩu, nhưng Tây Môn Khánh tuyệt đối sẽ bị hắn đấm một phát chết tươi.
Phủ đệ Tây Môn.
Lý Bình Nhi bị đuổi ra ngoài, đi tới phủ Tây Môn.
Bởi vì nàng không còn đường để đi.
Sau khi Tây Môn Khánh phát hiện, liền đuổi nàng đi, nếu hắn còn dây dưa nhập nhằng cùng Lý Bình Nhi, Hoa Tử Hư nhất định sẽ làm cho Hoa thái giám xuất thủ, bản thân không cần thiết gây ra phiền phức này.
Hắn cũng không phải quá ưa thích Lý Bình Nhi, chẳng qua là cảm thấy kí©h thí©ɧ, bây giờ sự tình bại lộ, tránh cũng không kịp.
Những gì Lý Bình Nhi làm sau lưng Hoa Tử Hư đã nhận trái đắng xứng đáng, bây giờ nàng liền trở thành người vô gia cư.
Mà Võ Thực giờ khắc này, không thấy Tây Môn Khánh tới gây phiền phức, hắn đại khái đã đoán được rồi.
Tiếp tục với công việc kinh doanh của mình.
Vào ngày này, Hoa Tử Hư mời Võ Thực đến quán rượu Minh Nguyệt.
Hoa Tử Hư gọi một bàn đầy những món ngon, sau đó cúi đầu chắp tay một cái với Võ Thực: "Võ huynh, ngày đó là ta thất thố, mọi chuyện giống hệt như lời Võ huynh nói, nếu như không phải Võ huynh chỉ điểm, ta đến nay vẫn chưa hay biết gì, chén rượu này ta kính Võ huynh!"
"Hi vọng Võ huynh tha thứ cho sự lỗ mãng trước đây của ta!" Hoa Tử Hư uống một hơi cạn sạch.
Phu nhân của mình gian da^ʍ bên ngoài, chuyện này quá nghiêm trọng, nếu Võ Thực không nói với hắn thì có lẽ hắn không biết gì cả, về sau còn không chừng sẽ phát sinh cái gì khác.
"Ai gặp phải chuyện này đều sẽ như vậy, Hoa huynh không cần như thế."
Hoa Tử Hư lại uống một chén, liền hỏi: "Võ huynh, ta có một nỗi nghi hoặc!"
"Mời nói!"
"Vì sao Võ huynh biết rõ hết thảy, chẳng lẽ Võ huynh tận mắt thấy?"
Võ Thực cười nói: "Có một ngày ta đi ngang qua phủ Tây Môn, vừa vặn nhìn thấy nương tử huynh gặp Tây Môn Khánh, ánh mắt hai người giao nhau, có chỗ khác biệt, ta liền có điều suy đoán."
"Không ngờ ánh mắt của Võ huynh lại đáng sợ như thế, ta cùng Tây Môn Khánh ở bên nhau lâu như vậy mà không phát hiện ra! Nói đến thật sự là không may!" Hoa Tử Hư lắc đầu, quả thực bị tức không chịu được.
Hoa Tử Hư lại nói: "Võ huynh, về sau chuyện của huynh chính là chuyện của ta, Tây Môn Khánh kia gần đây không phải cùng huynh có tranh chấp sao, ta đứng về phía huynh, ta ngược lại muốn xem Tây Môn Khánh có thể làm như thế nào!"
Võ Thực cười nói: "Tây Môn Khánh bị ta đánh cho một trận nhấc người, lại bị Hoa huynh giáo huấn, hắn đã không còn lòng dạ kia, không đáng để lo."
Cả hai cùng nhau nâng ly và uống rượu.
Giao lưu thật vui.
Hoa Tử Hư hiểu rõ được những người bên cạnh mình, mặc dù đau lòng, nhưng cũng thống khoái.
Lại kết bạn được với một người đàn ông mạnh mẽ như Võ Thực.
Làm người hiểu chuyện dù sao cũng tốt hơn là một kẻ hồ đồ.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là sinh nhật lần thứ tám mươi của Đại bá ta, đến lúc đó ta sẽ mời thân thích bằng hữu, Võ huynh tới nhé!"
Hoa Tử Hư nói: "Không biết rõ Võ huynh có rảnh hay không?"
Nghe vậy, nội tâm Võ Thực vui mừng khôn xiết.
Đây là cơ hội để hắn kết giao với Hoa thái giám!
Quan hệ giữa Hoa thái giám với Huyện lệnh Dương Cốc không tầm thường, nếu quen biết Hoa thái giám thì có thể quen biết huyện lệnh Dương Cốc, sau này mình tại huyện Dương Cốc mới có thể phong sinh thủy khởi.
Võ Thực lập tức nói: "Hoa huynh mời, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi!"
"Tốt quá!" Hoa Tử Hư cười nói: "Đến lúc đó, ta và Võ huynh lại uống thật sảng khoái!" . . .
Sau khi cả hai rời đi.
Võ Thực về đến nhà.
Hắn trầm tư suy nghĩ, đang suy nghĩ về một việc.