Chương 28: Mang Theo Khế Ước Tới Cửa

Hoa Tử Hư nói: "Võ huynh khiêm tốn, bằng vào thân thủ của Võ huynh, bọn chúng cũng không dám mang huynh đi rồi làm chuyện gì khác. Nhiều lắm là trì hoãn thời gian một chút mà thôi. Sai ở bọn hắn, ta chỉ là vừa hay có chút quen biết Tào Hằng, lúc nãy mới trò chuyện vài câu!"

"Nói đến hóa ra Võ huynh cũng là người tập võ, vừa rồi thật sự là uy phong nhé!" Hoa Tử Hư cười nói.

Võ Thực chân thành nói: "Hôm nay Hoa huynh hỗ trợ, về sau nếu có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm cứ mở miệng!"

Võ Thực cảm tạ Hoa Tử Hư thay hắn giải quyết một chút phiền toái.

Mặc dù đô đầu Tào Hằng không uy hϊếp được Võ Thực, nhưng chọc tới vẫn khá phiền phức.

Có Hoa Tử Hư ra mặt, sự tình đơn giản hơn nhiều.

Người cũng đã dạy dỗ, lại còn được bồi thường, hắn không lỗ.

Hoa Tử Hư cười cười, khách khí một phen mới đi.

Nhìn theo bóng lưng Hoa Tử Hư, Võ Thực phảng phất lại thấy được cặp sừng trên đỉnh đầu hắn, lắc đầu thở dài, đang suy nghĩ thời điểm nào sẽ nói cho hắn biết chân tướng.

Bởi vì nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoa Tử Hư cuối cùng sẽ bị Tây Môn Khánh cùng Lý Bình Nhi làm cho tức chết.

Trải qua chuyện này, Phan Kim Liên cũng vô cùng lo lắng, cũng may sự tình qua đi, đồng thời Phan Kim Liên cũng sợ hãi thán phục trượng phu của nàng quá mạnh mẽ.

Có một phu quân như này, khiến Phan Kim Liên có cảm giác rất an toàn. Nếu như Võ Thực là người thành thật, không có võ công, tiệm này của bọn họ về sau chỉ sợ là không mở nổi.

Hiện tại đánh người phải bồi thường, cũng nhận giáo huấn, cửa hàng bọn họ cũng có thể kinh doanh bình thường.

Bởi vì mấy tên côn đồ đều bồi thường tiền sạch sẽ.

Nhất là cha con Vương Đạt, thời gian tới bọn hắn cũng không dễ sống.

Trên thân thụ thương, mặc dù không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng đau không cách nào làm việc, cửa hàng đóng cửa, lại bồi thường hết tiền, mắt thấy mọi thứ đổ xuống sông xuống biển.

Bọn hắn phải gánh vác bốn lượng đã bồi thường, nhưng cha con Vương Đạt không có tiền, cho nên mỗi ngày Tào Báo đều tìm bọn hắn đòi tiền.

Nói bọn hắn lừa các huynh đệ, nói gì cũng phải đòi được một hai lượng bạc.

Nhưng Vương Đạt bọn hắn không có tiền, Tào Báo cũng không có biện pháp.

Vương Đạt chẳng những không có tiền, còn phải tìm người huynh đệ Tào Báo này mượn tiền thuốc men, tiền cơm nước.

Tào Báo nghe xong, càng nổi giận, hắn hiện tại cũng sạch túi, nào có tiền?

Tào Báo cũng không cần tiền nữa, xa lánh cha con Vương đạt.

Tào Báo cầm đầu nhóm lưu manh, hắn không để ý tới hai cha con này, Vương Đạt trong tay lại không tiền, bây giờ thân mang theo thương thế không thể làm việc, trong nhà không còn lương thực, chỉ có thể đi khắp nơi tìm thân thích vay tiền.

Ngày xưa thân thích cho mượn tiền nhưng cha con Vương Đạt là bọn lưu manh vô lại, tiền cho mượn quyết không trả, cuối cùng thân thích cũng đều rời xa bọn hắn.

Cho nên, hai cha con Vương Đạt chịu đói trong tiệm, nằm ở trên giường dưỡng thương, người càng suy yếu.

Hắn có chút hối hận tìm Võ Thực gây phiền phức.



Mà hiện tại cửa hàng Võ Thực cũng không ai tìm gây phiền toái, nghĩ đến cảnh tượng đám lưu manh kia bị giáo huấn, ai cũng phải cân nhắc một chút.

Trong lúc đó, Võ Thực mời Hoa Tử Hư đi quán rượu ăn uống một phen.

Biểu đạt cảm tạ của bản thân với Hoa Tử Hư.

Hoa Tử Hư rất vui lòng kết giao với hán tử như Võ Thực, trong lời nói với Võ Thực cũng rất tôn kính.

Từ trong miệng Hoa Tử Hư, Võ Thực còn biết hai cha con Vương Đạt kia hiện tại tình cảnh rất gian nan.

Thụ thương, không có tiền, không ăn, hai cha con thân thể đều suy yếu, không có tiền mua thuốc.

Nếu cứ như vậy, về sau khả năng lưu lại mầm bệnh.

Đám huynh đệ Tào Báo kia bị lừa thảm rồi cũng không có tiền hỗ trợ, thân thích cũng mặc kệ.

Giờ phút này cha con Vương Đạt nằm ở trên giường, uống cháo loãng.

Trong phòng ho khan không ngừng.

Vương Đạt thở dài: "Cha, lần này chúng ta thảm rồi. Không ai giúp chúng ta, tiếp tục như vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ăn cũng hết cái để ăn rồi!"

Lão Vương tựa ở trên giường, tằng hắng một cái, cười khổ nói: "Không ai nguyện ý giúp chúng ta, bây giờ bị đả thương, cũng là chúng ta tự tìm, hối hận làm được gì?"

"Chờ nghỉ ngơi mấy ngày, cha đi làm công, nhiều ít vẫn có thể lời ít tiền! Khụ khụ. . ." Lão Vương nói chuyện cũng không lưu loát.

Ngực, bụng, bả vai hắn đều đau, không mất mạng, nhưng cũng tổn thương gân cốt.

Tóm lại, bọn hắn hiện tại không dám đắc tội Võ Thực. Về sau cũng không dám.

Lần này bị giáo huấn quá ác!

Trước kia bọn hắn khi dễ người khác, đánh một trận là xong, đối phương thành thành thật thật còn bồi thường tiền cho bọn hắn.

Lần này đυ.ng phải kẻ khó chơi, ngược lại bị đánh tổn thương, còn phải móc tiền ra.

Mà lại, nếu trước đây Võ Thực mạnh tay chút, hai người bọn họ chết bệnh, cũng không ai quản.

Đông đông đông. . . . .

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến.

"Ai?" Vương Đạt nghi hoặc: "Thời điểm này còn ai đến đây chứ? Không phải là bọn Tào Báo chứ?"

Lão Vương cười khổ: "Tào Báo bị hố mấy lượng bạc, khẳng định là đến đòi tiền!"

Vương Đạt lảo đảo đứng lên mở cửa, lập tức thấy được Võ Thực một thân thô kệch, sắc mặt đen nhánh.

Vương Đạt bị hù lui ra phía sau mấy bước: "Võ chưởng quỹ!"

Lão Vương cũng bị hù sắc mặt trắng nhợt.

Bây giờ bọn hắn nhìn thấy Võ Thực, giống như là thấy lão hổ.



Võ Thực mang theo Ngô Mãnh bên cạnh.

Ngô Mãnh khiêng một túi gạo, trong tay Võ Thực thì cầm hai tấm khế ước.

Vương Đạt rùng mình nói: "Võ chưởng quỹ, chúng tôi đã biết sai, xin buông tha cha con chúng tôi, về sau Vương Đạt tôi tuyệt không dám trêu chọc Võ chưởng quỹ!"

Vương Đạt nghĩ rằng Võ Thực đến gây phiền phức, mở miệng cầu xin tha thứ.

Võ Thực lắc đầu: "Ta đến đây không phải vì việc này, Ngô Mãnh, đặt đồ xuống!"

"Vâng!" Ngô Mãnh đem gạo trên vai để dưới đất.

Mặc dù hắn không hiểu vì sao Võ chưởng quỹ muốn làm như vậy, nhưng nhất định hắn có đạo lý.

"Cái này. . ." Hai cha con có chút khó hiểu.

Thời điểm mấu chốt, lại được Võ Thực cho gạo?

Nhưng bọn hắn cũng không dám nhận, quả thực bọn hắn bị Võ chưởng quỹ làm sợ.

Võ Thực nói: "Tình huống các ngươi ta cũng nghe nói, ta tới là có chuyện tìm các ngươi thương lượng, dù các ngươi không đáp ứng, gạo ta cũng không cầm về!"

"Chuyện gì?" Hiện tại thái độ Vương Đạt đối với Võ Thực cũng thay đổi lớn, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Võ Thực cười nói: "Tất nhiên là chuyện tốt, xem các ngươi có nguyện ý hay không!"

"Võ chưởng quỹ cứ nói, chỉ cần chúng ta có thể làm!" Lão Vương vội vàng nói.

Hiện tại, bọn hắn ngàn lần không dám đắc tội Võ Thực.

Võ Thực gật gật đầu: "Ta chỗ này có hai tờ khế ước gia bộc, mười năm."

Võ Thực xuất ra hai tờ giấy khế ước. Nghe nói như vậy, sắc mặt hai cha con Vương Đạt có chút khó coi.

Có khế ước, sẽ bị pháp luật ước thúc, đồng thời rất nhiều chuyện người làm thuê ký kết khế ước đều phải thuận theo chủ nhân, nếu không sẽ rất thảm.

Bất quá so với gia nô vẫn tốt hơn.

Gia nô không phải người tự do, không có quyền nhân thân, phụ thuộc vào chủ nhân.

Bộc là công nhân làm thuê, được phát tiền lương.

Bộc có lâm thời có lâu dài, dựa vào chủ nhân đưa tiền, tự nhiên mọi chuyện đều nghe theo chủ nhân.

Võ Thực chính là muốn thuê gia bộc mà thôi.

Đương nhiên, về sau có tiền, nuôi một đám gia nô hoành tráng, cũng không có gì to tát.

Hai cha con Vương Đạt, chỉ cảm thấy như trời sập xuống. Không muốn đáp ứng nhưng bọn hắn lại không thể trêu vào Võ Thực, đáp ứng thì bản thân trở thành người làm thuê. . .

Lúc này Võ Thực cười nói: "Không nên gấp gáp, trước hết nghe ta nói xong, ta sẽ không ép buộc các ngươi!"