Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 19: Xin Nhờ Vương Ma Ma!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một đoàn người nối đuôi nhau đi vào, trà ngon được bưng lên.

Bọn người Tạ Hi Đại, Hoa Tử Hư ở đây uống trà, bất quá Hoa Tử Hư luôn nhìn chằm chằm Võ Thực phía đối diện, hắn không muốn uống trà, ngược lại là muốn ăn cơm chiên trứng hoàng kim do Võ Thực làm.

Từ sau khi ăn cơm chiên trứng hoàng kim, Hoa Tử Hư liền thích cơm chiên trứng.

Mà vị quý công tử Tây Môn Khánh thì đi vào phía sau rèm với Vương ma ma nói gì đó.

Ứng Bá Tước cười nói: "Tây Môn huynh lại nảy hoa tâm rồi, bất quá tiểu nương tử đối diện quả thực không tệ a."

Tạ Hi Đại gật gật đầu: "Lấy tính tình Tây Môn huynh mà nói, có cô nương nhà ai huynh ấy coi trọng mà không chiếm được tới tay đâu, Tây Môn huynh tuấn tú lịch sự, lại có tiền, ta nhìn tiểu nương tử đối diện là chạy không thoát thủ đoạn Tây Môn huynh!"

Ứng Bá Tước bỗng nhiên hỏi: "Vừa rồi tiểu nương tử kia chính xác không tệ, không biết rõ là khuê nữ nhà nào?"

Tạ Hi Đại lắc đầu: "Không biết rõ, Hoa Tử Hư ngươi biết không?"

Hoa Tử Hư cười cười: "Người ta vợ của Võ chưởng quỹ."

"Võ chưởng quỹ, Võ chưởng quỹ nào?" Ứng Bá Tước hỏi.

Hoa Tử Hư chỉ chỉ Võ Thực bận rộn trong tiệm nơi xa: "Chính là hắn, cơm chiên là Võ Thực làm, nàng kia là vợ hắn!"

Thời điểm Ứng Bá Tước, Tạ Hi Đại đưa ánh mắt nhìn qua, lập tức nhìn thấy một tên chiều cao một mét bốn, Võ Thực vừa đen vừa xấu, lập tức đều sợ ngây người.

Hắn ở nơi đó bận rộn, bởi vì vóc dáng quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu lắc lư.

Ứng Bá Tước sợ hãi thán phục: "Cái này sao có thể! Như quả bí đao lùn này sao có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy? Không thể ! Chẳng lẽ mắt nương tử kia bị mù?"

"Việc này các ngươi còn chưa biết nhỉ! Ta nói cho các ngươi biết!" Hoa Tử Hư nghe ngóng được nên biết, cũng là hắn ăn cơm ở nơi đó nghe có người nhỏ giọng nghị luận nên biết được.

Hoa Tử Hư đem chuyện Phan Kim Liên gả cho Võ Thực nói, Tạ Hi Đại, Ứng Bá Tước với mấy Tây Môn Khánh huynh đệ khác đều trợn mắt hốc mồm.

Người ngồi trong nhà, tự nhiên có cô vợ từ trên trời rơi xuống?

Cái này cũng xảy ra được?

"Tại sao ta không có vận may tốt như vậy?" Ứng Bá Tước lắc đầu thủng thẳng:

"Tướng mạo diện mạo vị nương tử kia, so với các cô nương Túy Tiên lâu đẹp hơn nhiều lắm! Ài. Đáng tiếc quá!"

Hoa Tử Hư cười nói: "Ứng Bá Tước ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, Tây Môn huynh coi trọng chúng ta đều không đùa, người ta là phụ nữ đàng hoàng còn có thể bị ngươi câu đi? Lại nói ta nhìn Tây Môn huynh cũng chưa chắc có thể làm được, việc này có chút khó đấy!"

"Ha ha!" Ánh mắt Ứng Bá Tước lấp lóe: "Cái này cũng không nhất định, nếu như phu quân nương tử kia cao lớn khí suất, câu khả năng không nổi, bất quá một tên lùn bí đao này thêm thủ đoạn Tây Môn huynh, đây còn không phải dễ như chơi sao?"

"Ừm, có đạo lý!" Mấy huynh đệ còn lại gật gật đầu.

Giờ phút này.



Trong phòng.

Tây Môn Khánh một mặt nhiệt tình, Vương ma ma cười cười, biết rõ hắn có tâm tư gì.

"Vương ma ma, đây là ba lượng bạc ròng, bà cất kỹ!" Tây Môn Khánh xuất bạc ra đưa cho Vương ma ma.

Vương ma ma vội vàng từ chối: "Ôi Tây Môn đại quan nhân, cái này không được, vô duyên vô cớ sao ta dám nhận số tiền này đây?"

"Vương ma ma, bà nói lời này quá rồi!" Tây Môn Khánh cười nói: "Tâm tư của ta, Vương ma ma bà còn không biết rõ sao?"

Vương ma ma lúc này mới nở nụ cười, liếc mắt nhìn: "Tây Môn đại quan nhân, sợ là coi trọng Phan Kim Liên kia phải không? Ta hiểu. . ."

"Nguyên lai nàng gọi là Phan Kim Liên? Nàng đã có gia đình chưa?" Tây Môn Khánh không khỏi hỏi.

"Đã thành thân!"

Vương ma ma nghĩ đến việc này, còn giậm mạnh chân một cái: "Ngài không biết rõ, Phan Kim Liên kia gả cho Võ Thực, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc! Một cô nương tuyệt như vậy gả cho một tên đinh ba tấc như thế, tôi muốn nói, chỉ có Tây Môn đại quan nhân mới xứng đôi!"

"Đinh ba tấc?" Vẻ mặt Tây Môn Khánh vô cùng nghi hoặc.

Vương ma ma lúc này mới đem sự tình Võ Thực cùng Phan Kim Liên nói ra.

Nghe được những chuyện này Tây Môn Khánh cũng lắc đầu. Đồng thời cũng càng vui sướиɠ, bởi vì dạng này càng có lợi hơn với hắn, sự tình hắn muốn càng dễ hoàn thành.

Vương ma ma cười nói: "Phan Kim Liên đến nay vẫn là khuê nữ! Tây Môn đại quan nhân có thể nếm thức ăn tươi!"

"Hả? Tiểu nương tử kia đến nay vẫn là khuê nữ?" Tây Môn Khánh ngây ngẩn cả người: "Vương ma ma làm sao biết?"

Vương ma ma cười nói: "Tiểu nương tử kia qua nơi này của tôi uống trà, với nhãn thần của tôi nhìn một chút liền biết!"

Tây Môn Khánh lập tức hưng phấn lên: "Hết thảy liền xin nhờ Vương ma ma, sau khi chuyện thành công còn có năm lượng bạc làm báo đáp, nhưng Vương ma ma phải giúp ta để tâm chút đấy!"

Nghe nói như thế, Vương ma ma cười, nhận lấy bạc: "Tây Môn đại quan nhân yên tâm, còn chưa có sự tình nào mà Vương ma ma tôi không làm được, tôi tạo cơ hội cho các người, nhưng có thể nắm chắc hay không còn phải nhìn khả năng Tây Môn đại quan nhân!"

Tây Môn Khánh mừng rỡ: "Chỉ cần Vương ma ma tác hợp một chút, ta tự nhiên có thể làm được!"

Hai người thương nghị, đều vui vẻ ra mặt, một người vì nữ nhân, một người vì tiền tài.

Thời điểm Tây Môn Khánh đi ra, bọn người Hoa Tử Hư ngầm hiểu lẫn nhau.

Hoa Tử Hư nói: "Chúng ta đi ăn bánh nướng đối diện, bụng cũng đói rồi."

Một đoàn người cũng không có ý kiến.

Tây Môn Khánh sau khi bàn chuyện thành công, liền tới cửa hàng Võ Thực chếch đối diện. Tây Môn Khánh biết rõ lầu hai chính là nơi Phan Kim Liên ở.

Hắn rất muốn tới đó. Con mắt chăm chú nhìn lầu hai.

"Võ chưởng quỹ, mười bát cơm chiên hoàng kim, hai mươi cái bánh nướng!" Hoa Tử Hư ngồi xuốn nhìn Võ Thực cười nói.



"Có ngay, mấy vị khách quan chờ một lát!"

"Làm trước cho chúng ta, làm nhanh lên!" Ứng Bá Tước đi theo lớn giọng hô, mấy người lại hàn huyên.

Bất quá bọn hắn cũng không trò chuyện Phan Kim Liên, dù sao Phan Kim Liên đang trên lầu.

Mà ánh mắt Tây Môn Khánh dò xét Võ Thực, thở dài.

Tiểu nương tử đẹp như vậy lại gả cho một tên đinh ba tấc, quả thực là có chút lãng phí.

Tây Môn Khánh nhìn không được.

Mấy người Ứng Bá Tước cũng là như thế.

Mà giờ khắc này, Võ Thực đã biết rõ Tây Môn Khánh ra sân.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tây Môn Khánh lại xuất hiện tại cửa hàng đồ ăn nhà hắn.

Xem ra là Hoa Tử Hư ưa thích đồ ăn nơi này, cho nên mang theo bọn người Tây Môn Khánh tới.

Trước đó hắn còn chứng kiến bọn Tây Môn Khánh đi vào cửa hàng của Vương ma ma.

Mà không khó nhận ra Tây Môn Khánh, mười người này đều lấy công tử ca kia cầm đầu, nói chuyện mở miệng đều gọi một tiếng Tây Môn huynh, Võ Thực tự nhiên có thể nhìn ra.

"Tây Môn Khánh! Xem ra muốn câu dẫn Phan Kim Liên! Nên đến vẫn là phải đến!"

Trong lòng Võ Thực âm thầm suy nghĩ, nhưng Võ Thực tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không để sự tình khác phát sinh.

Bởi vì rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại có Ngô Mãnh hỗ trợ, Võ Thực gần đây đều để Phan Kim Liên nghỉ ngơi.

Không cần làm việc nặng nhọc gì.

Phan Kim Liên ngồi trên giường tại lầu hai, nội tâm có chút ba động.

Cũng vẻn vẹn bởi vì rơi đồ trúng người, lại còn được bỏ qua cho.

Căn cứ nguyên tác, giai đoạn đầu Phan Kim Liên rất an phận với Võ Thực. Có rất nhiều người tới cửa đùa giỡn Phan Kim Liên, đều nhận lấy cự tuyệt, nàng vẫn luôn thủ thân như ngọc.

Có lẽ do Võ Thực xuyên không tới làm rối loạn một ít chuyện, dẫn đến Tây Môn Khánh ra sân sớm.

Dựa theo kịch bản, phải là Võ Tòng ra sân trước, Phan Kim Liên bất mãn phu quân Võ Thực, sinh lòng ái mộ với Võ Tòng, nhưng bị Võ Tòng nghiêm khắc cự tuyệt, cuối cùng tâm tính Phan Kim Liên triệt để sụp đổ, mới có sự tình phía sau.

Mà bây giờ Tây Môn Khánh ra sân sớm, Võ Thực mặc dù đang làm cơm chiên, nhưng thời thời khắc khắc đều để ý động tĩnh những người này.

Cơm chiên cùng bánh nướng được dọn lên, bọn người Tây Môn Khánh bắt đầu ăn.

Mới đầu, bọn người Tây Môn Khánh còn không quá tin tưởng lời Hoa Tử Hư nói, tiểu điếm này có thể có món gì ngon?
« Chương TrướcChương Tiếp »