Chương 10: Đến tìm hay đến bắt người vậy ?

Sau khi Thiết Vũ Châu bị đưa đi điều tra thì mọi việc ở Thiết gia xem như tạm ổn. Chỉ có thể nói là tạm ổn mà thôi, phía trước vẫn còn rất nhiều việc cần đến Quân Hạo dàn xếp.

Anh cũng biết Thiếc Vũ Châu, anh hai của anh cũng không dễ đối phó như thế. Giờ là kế sách giữ chân nhất thời của Thiết Quân Hạo mà thôi. Trận chiến lớn chưa diễn ra thì chưa có hồi kết thúc được..

Mãi trong suy nghĩ mưu tính việc gia tộc đến trời cũng sáng rồi, đột nhiên Thiếc Quân Hạo đứng thẳng người dậy, nhìn đồng hồ. Anh vội lấy một cái áo, khoác vào và đi nhanh xuống nhà ra đại sảnh.

" Con định đi đâu sớm thế "

Thiết Siêu đang ngồi nhâm nhi tách trà mà nhìn hành động kỳ lạ của thằng con trai, ông cất giọng hỏi. Quân Hạo chỉnh trang lại y phục quay qua nhìn ba mình tươi cười nói.

" Đi đón con dâu tương lai của ba về "

Thiết Siêu vừa nghe như muốn phun hết ngụm trà vừa đưa vào miệng, ông cố kiềm nén cảm xúc, ho khan nhìn thằng con. Ông cũng biết Thiết Quân Hạo trước giờ chưa bao giờ biết đùa giỡn, đặc biệt là những phát ngôn quan trọng thế này.

Ngoài lề tí " ai nói anh ấy không biết nói đùa, đùa dai luôn là đằng khác nhé "

Chưa kịp để ý đến phản ứng của ba mình, Quân Hạo nhanh chân bước ra cửa chỉ buông thêm một lời.

" À..!! Còn sẽ sớm sinh thêm đứa cháu cho ba, ba đừng quá vui mừng "

Thiết Siêu lại bị nghẹn nước trà lần hai. Ông chỉ nhìn hành động của thằng con mà gật đầu một cái. Thật ra ông cũng đơ hết cả mồm, lúc này nên bình tĩnh, hỏi thêm nó câu nào nữa chỉ tội bị quẳng thêm đống thức ăn cho chó vào mặt thôi. Con trai ông đang yêu nhìn mặt phơi phới thế kia của nó là đủ hiểu. Thiết Siêu mĩm cười thể hiện vẻ mặt " người từng trải " ..

Chiếc thuyền với tốc độ rất nhanh cập bến hòn đảo xanh tươi quen thuộc. Một bóng thanh niên nhanh chóng tiến về ngôi làng chài.

" Cậu đến tìm tiểu Ninh sao ? "

A Đế sư huynh đứng ngay phía cổng vào, cả người dựa vào thành tường rất tự nhiên chào hỏi Thiết Quân Hạo.

" Đúng vậy ..!!! Tôi đến đưa cô ấy đi "

Quân Hạo trả lời một cách quá ngắn gọn thẳng thừng.

" Vậy là không phải đến tìm người mà là đến bắt người đi rồi. Cậu có hỏi ý Tiểu Ninh chưa, cô bé có muốn đi theo cậu không ?



A Đế sư huynh cũng chẳng ngạc nhiên gì, giọng điệu có hơi lười biếng hết cằm hỏi Quân Hạo.

" Cô ấy sẽ đồng ý " Quân Hạo đáp

" Cậu chắc .." A Đế hỏi lại lần nữa nét mặt hiện lên tí ngạc nhiên và nụ cười nhẹ

" Chắc.."

" Được .. tôi chờ tin tốt của cậu, hi vọng cậu có cái khả năng lôi con nhỏ đó ra khỏi cái đảo này, nó trốn tránh thế giới bên ngoài ở đây cũng khá lâu rồi.."

Nghe đến những lời này của A Đế tim Quân Hạo lại thắt lên. Anh không biết đưa cô ấy đi khỏi đây, cho cô ấy bắt đầu lại tình yêu là đúng hay sai nữa. Nhưng Thiết Quân Hạo từ khi về Thiết gia anh đã phát hiện, cuộc sống sau này của anh không thể thiếu cô nhóc này được.

" Tôi hứa sẽ cho cô ấy hạnh phúc cô ấy vốn có " Thiết Quân Hạo tiến về ngôi nhà gỗ phía sau làng chài bỏ lại một câu chắc nịt.

A Đế trong lòng cũng cảm thán vô cùng. Thằng nhóc này từ ngoại hình đến tính tình đều hơn người. Người đàn ông như vậy Tiểu Ninh không nên bỏ lỡ. Họ có thể gặp nhau xem ra là cái duyên ông trời định rồi.

Phúc hay hoạ sau này thì phải trong cậy vào Thiết Quân Hạo rồi.

A Đế nhìn xa xăm về phía biển mĩm cười. Anh đã biết khi đến đây tên họ Thiết này cũng chẳng vừa, cậu ta đã biết hòn đảo này không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Cậu ấy lên đảo tuy một thân một mình nhưng lực lượng cũng đã bố trí xung quanh cẩn thận. Đúng là người làm việc lớn, hành động không khinh xuất, rất đáng tin. A Đế cười cười rồi phất tay ra hiệu điều gì đó, hình như là ra hiệu cho quân phía đảo không tấn công thì phải, là bạn không phải địch.

[...]

" Cốc cốc .."

Tiếng gõ cửa vang lên trên khu nhà gỗ. Ánh sáng chiếu lên từng khung cửa nơi những cây xương rồng đủ màu sắc được đặt ngay ngắn. Một cô gái vừa mới tỉnh giấc còn mơ màng dụi dụi mắt bước ra mở cửa.

" Á...!!! Tên vô lại này ..

Chưa kịp phản ứng thì một cánh tay đã ôm lấy eo cô kéo mạnh vào người, đặt lên môi một nụ hôn mang theo sự nhớ nhung da diết.

" Um.. Um.. Buông em ra .. Anh làm gì thế, thật... thật là lưu manh mà .."

Phi Tuyết Ninh cố đẩy người ai đấy ra. Cô lùi lại mấy bước phòng thủ tên không biết xấu hổ nào đó mới sáng sớm là đã sàm sở cô.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên, người đàn ông dưới ánh nắng đứng tựa vào cửa, ánh mắt như bắt lấy linh hồn người đối diện, hút hết năng lực suy nghĩ của ai kia. Anh mĩm cười tiến tới, Phi Tuyết Ninh thì cứ lui lại trong vô thức.



" Đừng qua đây.. đừng nhìn em như thế .. Anh muốn làm gì.. Anh đừng ỷ vào cái gương mặt thiên thần ấy thì muốn làm gì thì làm.. sao im lặng thế.. nói gì đi chứ .."

Thiết Quân Hạo cứ im lặng nhìn cô gái trước mắt đang hỗn loạn nói năng lung tung trong thật đáng yêu làm sao.

" Anh muốn im lặng để ngắm em lúc này .."

" im miệng ngay.." Cô đỏ mặt quát.

Phi Tuyết Ninh không chịu nổi những lời ngọt ngào thế này. Mới sáng ra người này tự nhiên xuất hiện hôn cô đã đành, giờ còn dùng nhan sắc và lời mật ngọt đã thương cô nữa. Tim cô sắp bay ra ngoài đây này. Sức công phá quá cao không kịp đề phòng.

" Im lặng em không cho, khi nói chuyện thì em lại kêu im lặng .. Vợ à..!! Em muốn thế nào đây "

Thiết Quân Hạo dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

" Ai là vợ anh chứ .."

Nói xong cô thẹn thùng quay lưng chạy vào phòng. Cô mới là cô bé sắp đủ 18 tuổi thôi nhé. Cô không được mặt dày như ai kia đâu. Một cánh tay nắm lấy tay Phi Tuyết Ninh nhanh chóng.

" Không đùa với em nữa, Tiểu Ninh.!! "

-" Việc gì nói đi " Cô không nhìn anh cất giọng.

-" Theo anh về nhà nhé

Cô đứng lặng bao lâu không biết nữa, rồi chầm chậm quay lại nhìn anh, ánh mắt hiện lên một tia bất lực. Làm Thiếc Quân Hạo có chút lo lắng. Phi Tuyết Ninh đưa ánh mắt về cánh tay anh đang nắm lấy tay cô. Cả hai rơi vào im lặng, cả tiếng kim rơi lúc này cũng có thể nghe thấy.

" Không "

Một âm thanh nhẹ nhàng theo gió vang lên bên tai Thiết Quân Hạo.

Tim anh như đánh trong ngực, đầu luôn hỏi tại sao, nhưng chỉ nhìn cô, không cất thành lời.

" Được thôi, vậy anh sẽ ở lại đây đến khi em chịu đi theo anh thì thôi "