- 🏠 Home
- Đồng Nhân
- Thời Tam Quốc
- Vô Cực Liên Minh
- Chương 177: Thật lớn!! thất trắng!!
Vô Cực Liên Minh
Chương 177: Thật lớn!! thất trắng!!
Một cước thất bại, cô gái mặc áo đen nhanh chóng lùi lại về phía sau, đồng thời tay trái hất lên, liền một lá bùa từ trong tay nàng bắn nhanh về phía Lưu Cầu
Lá bùa màu đỏ, trên có khắc rất nhiều hoa văn kì lạ
“ Hừ!! trò trẻ con” Lưu Cầu cười khinh một tiếng, sau đó hờ hững dơ kiếm lên trước
Lập tức, trên đầu mũi kiếm xuất hiện lỗ không gian xoắn ốc màu vàng nhạt, một lưỡi kiếm sác bén theo đó bay ra ngoài, trực thẳng phía lá bùa. Tốc độ rất nhanh, giống như là không chỉ muốn chém dụng lá bái mà còn muốn gϊếŧ luôn cô gái áo đen vậy
Cho đến cô gái áo đen, thấy Lưu Cầu khinh thường chiêu này của mình, nàng không có tức giận, có chỉ là một nụ cười đắc ý
“ Vậy sao!?”
Lời vừa dứt, lá bùa bỗng một hóa năm, lấy tốc tộc khó tin bay về năm hướng vây xung quanh Lưu Cầu. Nếu từ trên không nhìn xuống, sẽ phát hiện vị trí của năm lá bùa này chính là năm đỉnh của ngũ hành
“ Ngũ Hành Thuật: Cấm Địa” cô gái lạnh rên một câu. Ngay lập tức, năm lá bùa đồng loạt phóng thích hồng mang. Chưa dừng lại ở đó, từng dòng chảy năng lượng ngũ sắc, mang theo hơi thở ngũ hành xuất hiện từ năm lá bùa, liên kết với nhau tạo nên một hình ngũ giác
Cách đó không xa, chứng kiến thiếu nữ tung ra chiêu này, Lục Đạo không khỏi giật mình, kinh ngạc nói thầm
“ Ngũ Hành Thuật!? cô gái này là Thuật Sư!?”
“ Lưu Cẩu, chết đi” thanh âm lãnh lẽo mà cũng đầy sát cơ của cô gái vang lên. Sau đó, nàng nắm trặt tay lại
“ Phán Quyết”
Trong nháy mắt, dưới chân Lưu Cẩu sáng chói, chưa đến một giây, một đạo ngũ sắc quang mang từ dưới mắt đất phóng thẳng lên không, chiếu sáng cả bầu trời đêm tăm tối
Dùng xong chiêu này, thân thể cô gai hơi run lên, tựa như muốn ngã xuống vậy
"Khặc khặc... Đây chẳng lẽ là chiêu mạnh nhất của ngươi sao!? " Không thể không thừa nhận, ngươi là nữ nhân Việt mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp. Chỉ tiếc đối thủ của ngươi là ta mà thôi”
Đột nhiên, một tiếng cười đắc ý vang lên để cô gái toàn thân cứng lại. Sau đó, chính là một cảm giác cực kì nguy hiểm
Không tốt!!
Cô gái thầm kêu một tiếng, muốn lách mình tránh né đã không còn kịp rồi, chỉ có thể ngửa người ra sau
Cùng lúc đó một đạo lưỡi kiếm xoẹt qua, cắt phăng chiếc mũ đội đầu của nàng thành hai nữa
Trong nháy mắt, một đầu tóc đen dài, sóng lượn tựa thác nước nhưng lại có chút rối tung xuất hiện trong đêm đen
Sau đó, đến lượt Lục Đạo kinh diễm rồi
Lông mày lá liễu, một đôi mắt to với ánh nhìn ác liệt, bờ môi đỏ thắm ngọt ngào, gương mặt tuyệt trắng kiều nộn, dì thường hoàn mỹ, dị thường hoàn mỹ
“Á đù!! Không ngờ là một người đẹp ah” Lục Đạo vuốt cằm
Hắn ban đầu còn muốn xem một lúc rồi mới xuất thủ cứu cô gái. Bất quá hiện tại, hắn không thể không xuất thủ rồi
Lý do đây!? Đơn giản là cô gái này là một mỹ nữ ah
Trở lại cuộc chiến, người đẹp áo đen nhìn hai miếng vải đen rơi xuống, trong lòng một trận lạnh toát. Nếu không phải vừa rồi mình phản ứng nhanh, chỉ sợ cái gương mặt đẹp này bị hủy đi rồi
"Khặc khặc... Không nghỉ tới là một người đẹp… Khặc… Khặc… ta thích!" Lưu Cầu mặt mũi tràn đầy phóng đãng nói:
"Ngươi cũng nhìn thấy ngươi không là đối thủ của ta. Nếu như chịu thúc thủ chịu trói, ta chẳng những thả ngươi, hơn nữa thu ngươi làm nữ nhân của ta, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ!"
"Gϊếŧ ta và ngươi sẽ càng vui vẻ hơn!" Cô gái mặc áo đen cắn răng, ánh mắt lăng lệ nhìn Lưu Cầu, đồng thời lấy ra một lá bùa và bóp nát nó
Lập tức, một thanh cổ kiếm xuất hiện trong tay nàng, chân đạp mạnh xuống đất, mãnh liệt hướng về phía Lưu Cầu công kích
"Không biết lượng sức!" Lưu cầu cười lạnh, một kiếm chỉ về phía cô gái
Lại là một đọa lưỡi kiếm công kích, mỹ nữ áo đen vội vàng tránh né. Tuy rằng thành công tránh khỏi, động tác lại hơi có vẻ chật vật.
Cô gái cắn răng kiên trì, trong nội tâm chỉ có duy nhất ý niệm chính là quyết không để dị bảo rơi vào tay Lưu Cầu
"Bành!"
Vô số lần công kích, lại thêm Lưu Cầu mang tâm lý coi khinh. Người đẹp áo đen dùng động tác giả thành công lừa dối Lừu Cầu, một cước cực mạnh đá lên eo của hắn
Cường đại lực lượng để Lưu Cầu lùi lại phía sau, bất quá lại không có thụ thươg. Chỉ là vậy để Lưu Cầu một trận muối mặt, trong lòng lửa giận ngập trời
" Xú nữ nhân, muốn chết: Phần Hương Quyết - Liệt Diểm Liên Trảm"
Lưu Cẩu vừa dứt lời, phía sau lưng hắn bỗng mọc lên năm lưỡi kiếm lửa, hừng hực hỏa diễm bốc lên từ lưỡi kiếm khiến không khí trở nên nóng lực, lại để người đẹp cảm nhận vô tận nguy cơ
“ Chết đi” Lưu Cầu kiếm chỉ cô gái, lạnh giọng
Lập tức, năm thanh kiếm phá không mà đi, mang theo nóng rực liệt diễm thẳng hướng cô gái. Tốc độ nhanh đến nỗi, cô gái muốn phản ứng cũng không kịp
Chẳng lẽ mình tựu bỏ mạng ở không sai sao
Cô gái mặt thẳng trừng nhìn năm đạo lưỡi kiếm trước mặt, nàng không cam lòng chết trong tay Viêm Tộc, càng không cam lòng dị bảo rơi vào người nước ngoài
Thời gian, phảng phất đình chỉ tại thời khắc này. Nàng có thể tinh tường nghe gặp được tiếng tim đập của mình
Ngay tại lúc nàng sắp sửa nản lòng thoái trí, bỗng từng đạo ánh sáng chợt lóe lên
- Phanh… Phanh
Năm viên Năng Lượng Đan bắn trúng lưỡi kiếm phát sinh từng tia lửa điện cùng thanh âm chói tai. Năng Lượng Đạn biến mất, mà lưỡi kiếm cũng bị gẫy thành hai mảnh rơi xuống đất
“ Là ai!?”
Biến cố phát sinh để Lưu Cầu nhíu mày, giọng nói âm trầm quat lên. Bất quá dù vậy, ánh mắt vẫn để ý nhất cử nhất động của cô gái áo đen
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt cô gái, hắn cầm trường kiếm chém về phía trước. Trong nháy mắt một bức tường do vô hình phong bạo xuất hiện, ngăn cản lại bốn thanh hỏ
Vài giây đồng hồ về sau, Lục Đạo thong thả từ chỗ trốn đi ra.
Thấy Lục Đạo chỉ là một chàng trai trẻ tuổi chưa đến 20, Lưu Cầu không khỏi nhíu mày
"Ngươi là ai!? Làm gì ở đây!?" Lưu Cầu cảnh giác hỏi.
Nếu chỉ là bá tánh phổ thông, Lưu Cầu sẽ chẳng để ý. Nhưng là thái độ hờ hững của Lục Đạo, lại để hắn cảm giác không bình thường
Nhìn hắn và cô gái áo đen, chẳng ai là không biết bọn họ đánh nhau. Nếu là người thường liệu sẽ tham dự vào sao?
Hơn nữa, nếu như phát súng vừa rồi là do đối phương bắn ra. Như vậy tên này càng không đơn giản
Đối với câu hỏi của Lưu Cầu, Lục Đạo cười hì hì:
“ Làm gì ah, tất nhiên là làm việc bổn thiếu thích nhất: Anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Cơ mà đúng là phải cảm ơn ngươi ah, lại sáng tạo cơ hội cho bổn thiếu"
Từ đầu Lục Đạo không có xuất thủ đó là bởi vì hắn đang suy diễn các cách để cứu cô gái kia. Sau cùng, chỉ có một cách duy nhất đó là ra mặt lộ diện mà không phải đánh lén
Lưu Cầu là Luyện Tinh Cảnh cấp 19. Muốn cứu được cô gái, hơn nữa còn thoát thân khỏi đây. Lục Đạo phải vận dụng hết tất cả chiêu thức, bao gồm cả chiêu mạnh nhất của hắn: Giáng Long Thập Bát Chưởng
Bất quá, tỷ lệ thành công chỉ đến 10% thôi. Tỷ lệ quá thấp để Lục Đạo phải từ bỏ
"Ngươi đến cùng là ai?” Lưu Cầu dơ lên trường kiếm, dáng vẻ tùy thời sẽ thi triển tuyệt học Phần Hương Cốc vậy
“ Bổn thiếu đương nhiên là người tốt, chuyên môn xử lý mấy tên bại hoại đánh gái xinh như ngươi ah" Lục Đạo nhún vai, giả trang ra một bộ thế ngoại cao nhân, cười lạnh nói:
" Bổn thiếu không có nói nhảm với ngươi. Khôn hồn thì cút, nếu không bổn thiếu cho người vĩnh viễn nằm ở đây ah"
Câu nói cảnh cáo này của Lục Đạo nhất thời để Lưu Cầu sửng sốt, sau đó là lớn tiếng cười, giọng điệu cực kì phách lác cùng không tin nói rằng:
"Muốn gϊếŧ ta, ngươi cho là mình là ai?"
"Xem ra ngươi là không tin ah!" Lục Đạo một bên cười lạnh, một bên hơi nhìn về phía cô gái áo đen
Lúc này, trải qua chiến đấu kịch liệt, quần áo trên người nàng đã xuất hiện vài vết rách. Đặc biệt là chỗ ngực, bị rách một mảnh lớn, lại để Lục Đạo thấy được một màu trắng toát bích ngọc cùng với hõm sâu hun hút
Thất trắng!! thật lớn!!
- 🏠 Home
- Đồng Nhân
- Thời Tam Quốc
- Vô Cực Liên Minh
- Chương 177: Thật lớn!! thất trắng!!