Chương 46:

Trình Vũ xoa xoa trán, thật sự không nghĩ người có hiềm nghi nhất lại là ba người này, hai trong số đó là bạn tốt nhất của cô, người còn lại là hoàn toàn không có gì liên quan luôn.

Cô không tin Văn Hi và Hân Dao sẽ xuống tay được, càng không cảm thấy Phạm Chi Lan hận cô đến mức gϊếŧ cô.

Chấn kinh rồi cũng hồi phục cô hỏi Lục Vân Cảnh:

“Có thể lầm không? Anh em họ Trình thì sao? Nhóm Giản Chu Nghiên đâu? Họ……”

Lục Vân Cảnh nói tiếp: “ Họ đều không có hiềm nghi, có khả năng người ta điều kẻ khác, xác thật là họ có chứng cứ.”

“……”

Trình Vũ cảm thấy rất ba chấm, hẳn là đối tượng có hiềm nghi nhất lại kẻ không có hiềm nghi, còn người không có hiềm nghi lại thành kẻ khả nghi nhất.

“Nói cho cô là muốn nhắc cô một chút, phải biết đối phó với người ở bên cạnh cô, đặc biệt là phải đề phòng hai người bạn đó.”

Lục Vân Cảnh nói như tưới nước đá vào cô khiến cả người đều lạnh thấu, cô không thể tin được rằng bạn thân lại xuống tay, với cô mà nói Phạm Chi Lan còn có khả năng hơn.

Bất quá có thể tra đến đây, Lục Vân Cảnh cũng phí công sức, hắn có thể lưu tâm chuyện của cô thật ngoài dự kiến.

Trình Vũ cảm kích tận đáy lòng: “Cảm ơn anh.”

“Ừ.” Anh Lục thật không khách khí mà.

Bởi vì chuyện nên trên đường đi tâm tình Trình Vũ rất tệ, cũng không trò chuyện cùng Lục Vân Cảnh, yên tĩnh như phát ngốc, Lục Vân Cảnh cũng không quản cô.

Mấy giờ sau đoàn người Lục Vân Cảnh cùng Trình Vũ an toàn chạm đất Thái, người đón tiếp Lục Vân Cảnh có thể nói là lai lịch không nhỏ, là Tam công chúa Chao Pha Chan Aeg Carma, hoàng thất tổng cộng có sáu vị công chúa, đại công chúa và Nhị công chúa một người làm chính trị, một người thuộc giới thời trang, mấy vị công chúa khác hiếm người biết, đặc biệt là Tam công chúa cơ hồ chưa từng xuất hiện trước công chúng.

Trình Vũ lúc mới gặp Tam công chúa cũng khá hoảng, nếu không có người giới thiệu căn bản cô đoán không ra người trước mắt đang mặc tây trang đầu tóc ngắn anh tuấn, khí bức người này là Tam công chúa.

Quả nhiên là quốc gia đặc biệt, tưởng nam nhân lại không nhất định là nam nhân, có đôi khi tưởng nữ nhân lại không nhất định chính là nữ nhân…… ( Không có ý xấu gì đâu nha :0 )

Tam công chúa đưa Lục Vân Cảnh và Trình Vũ đến khách sạn, cái khách sạn cũng đặc biệt, g ở trên đảo nhỏ xuống xe rồi ngồi thuyền trong chốc lát mới đến.

Mấy người họ ở nhà ăn dùng cơm, Lục Vân Cảnh muốn cùng Tam công chúa nói chuyện chính sự, Trình Vũ liền về phòng.

Tam công chúa an bài chỉ một phòng vì đại khái cũng không biết chuyện bọn họ nên cái phòng tất nhiên chỉ có một phòng.

Trình Vũ đi vài vòng cũng không phát hiện phòng thứ hai rốt cuộc cứ tiếp nhận sự thật —— đêm nay ngủ cùng Lục Vân Cảnh trên một cái giường. Haha ( Bả hí hửng)

Trình Vũ ở phòng cũng không có việc gì để làm nên tính đi ra ngoài dạo, đảo nhỏ phong cảnh khá tốt, hơn nữa bên này làm du lịch cho nên du khách rất nhiều, khắp nơi đều thấy buôn bán đồ ăn vặt, quầy hàng này đó. Sau quầy hàng vài bước liền đến bờ cát.

Trên bờ cát có không ít du khách chơi đùa, có người ở bờ biển dạo, có lướt song đón gió, còn có người bung dù hưởng thụ ánh mặt trời tốt đẹp.

Trình Vũ dạo bờ biển một vòng, tâm tình cũng xua tan không ít, sự tình còn không điều tra rõ, cũng không nhất định kết quả tệ vậy, Trình Vũ cũng liền nghĩ thoáng xíu, cứ bình thường trở lại.

Đi tới thêm vài bước đột nhiên phát hiện cách đó không xa dưới cái ô che nắng nhìn thấy một người nằm hơi quen mắt, nhìn kĩ rốt cuộc “ thứ này” quả nhiên là người quen.

Chỉ là tại sao thằng nhãi Tạ Bác Nghệ cũng tới đây chứ. Mà thôi bãi biển cũng không phải nhà cô tới nơi cô cũng quản không được.

Tạ Bác Nghệ chỉ mặc mỗi cái quần, trên đầu đeo kính râm, bên cạnh còn một vị mỹ nữ nằm đấy, đây không phải là Mỹ Mỹ lần trước ở biệt thự. Trình Vũ âm thầm bĩu môi đang định làm bộ không thấy trực tiếp thay đổi tuyến đường, lại thấy mỹ nữ đang chơi đùa trác táng và đại thiếu cảm ứng được cùng quay đầu nhìn qua, ánh mắt không nghiêng không lệch dừng trên người cô.

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ làm bộ không thấy chuẩn bị chuồn êm lại bị bắt quả tang tức khắc có điểm 囧, Tạ Bác Nghệ nhìn thấy cô ở chỗ cũng không có quá kinh ngạc, hắn bình tĩnh đi tới, đầu tóc đỏ như lửa đỏ bay trong gió biển phiêu diêu đặc biệt chói mắt.

Trình Vũ hít sâu một hơi hiền lành mỉm cười:

“Không ngờ cậu cũng ở chỗ này.”

Hắn đến trước mặt cô, làn da dưới ánh nắng trắng đến phát sáng lên, hơn nữa cô phát hiện dáng người Tạ Bác Nghệ không tồi, tuy rằng không rắn chắc bằng Lục Vân Cảnh nhưng không có mỡ nhìn qua cũng rất thuận mắt.

Hắn cao hơn cô nửa cái đầu, đôi tay ôm ngực từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, khóe miệng câu lên trên, ánh mắt trào phúng:

“Nhìn thấy tôi ở chỗ này là trốn đi, cô không tính trả tiền à?”

Trình Vũ mới hiểu được ý hắn nói, đại khái là tiền biệt thự bị Lục Vân Cảnh đập, sau đó cô đáp ứng bồi thường cho hắn.

Trình Vũ cười nói: “Không có không có, chỉ là lúc tôi nói muốn bồi thường, cậu nói thế nên tôi cho rằng cậu không cần haha……”

Tạ Bác Nghệ hừ lạnh:

“Tôi nói thế thì cô liền không bồi thường? Lương tâm cô không đau sao?”

Trình Vũ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xác thực ngay: “Sẽ không đau.”

“……”

Trình Vũ cũng không tính cùng nhị thế tổ này dây dưa, liền xua xua tay:

“Được rồi, khi trở về cậu cho tôi số tiền xác thực, tôi sẽ bảo tài vụ đem tiền chuyển cho.”

Trình Vũ nói lời này thời điểm kia vừa mới cùng Tạ Bác Nghệ nằm ở bên nhau nữ tử vừa lúc eo thon khoản bãi đi tới, nàng đi đến Tạ Bác Nghệ bên người đôi tay câu lấy Tạ Bác Nghệ cánh tay, đem toàn bộ thân thể đều dán ở hắn trên người, nũng nịu hỏi: “Tạ thiếu, vị này chính là ai thế?”

Tạ Bác Nghệ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trình Vũ nói:

“ Cô ta thiếu nợ tiền, anh đòi nợ.”

“Như vậy Tạ thiếu nên ôn nhu một chút nha, bằng không sẽ cô ấy, nói không chừng cô ấy cũng không có tiền.” Tạ Bác Nghệ híp mắt cười, ghé vào bên tai cô ta nói:

“Nào có thể giống cưng, anh chỉ ôn nhu với em.” haha

Nữ tử bị trêu chọc bật cười hí hửng, duỗi tay ôm cánh tay hắn, dỗi hờn nói: “Tạ thiếu thật là xấu.”