Chương 42:

Bởi vì không liên lụy nên hai bên cứ kinh doanh, từng bên tự phát triển thật ra cũng tường an không có việc gì.

Nghe thế Lục Vân Cảnh dừng chân, nghiêng đầu nhìn Tạ Bác Nghệ, sắc mặt hắn trời sinh âm trầm nên từ trước tới nay ai đối mặt hắn cũng tự sợ hãi, nhưng Tạ Bác Nghệ lại cứ bất vi sở động, khoanh tay dựa người trên sô pha, ánh mắt mỉm cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhìn về phía hắn.

Trình Vũ thấy thế lòng hít khí lạnh, tuy rằng Tạ Bác Nghệ khiến người ta ghét, nhưng lúc này Trình Vũ lại có chút lo lắng Lục Vân Cảnh sẽ hại hắn.

Không ngờ Lục Vân Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái:

“Mấy ngày nữa tôi sẽ cho người đưa một phần hậu lễ qua.”

Lục Vân Cảnh khách khí với Tạ Bác Nghệ, nhìn dáng vẻ này Tạ gia xác thật rất có thực lực.

Lục Vân Cảnh nói xong liền mang Trình Vũ rời đi, Tạ Bác Nghệ thật biết điều cũng không nói gì nữa.

Từ khe sâu đi du thuyền ra ngoài, sau đó lại đi xe đến nội thành, ở trên xe Trình Vũ mới có cơ hội hỏi Lục Vân Cảnh:

“ Sao anh đến nơi này tìm tôi?” Lại còn tới nhanh như vậy, ngay cả Trình Vũ cũng không ngờ.

“Bác Dương gọi điện thoại cầu cứu Kim Lê Dương nói cô đã xảy ra chuyện.” Hắn quay đầu nhìn qua kiểu tìm tòi nghiên cứu trên người Trình Vũ:

“Xảy ra chuyện gì?”

Nghĩ đến khốn cảnh vừa mới gặp, Trình Vũ vẫn còn sợ hãi, chỉ là vì có Lục Vân Cảnh ở trước mặt , cô liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

“Khi tôi ở vườn trái cây thì bị tập kích, người đó mặc đồ đen còn trùm kín mít nên tôi không thấy rõ dáng vẻ của tên đó.”

Lục Vân Cảnh không nói gì, lâm vào trầm tư.

Về kẻ muốn gϊếŧ cô, kỳ thật Trình Vũ cũng nghĩ thử, người này tổng cộng xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là đời trước, cô bị gϊếŧ chết thật, lần thứ hai chính là hôm nay. Nguyên bản cô cho rằng kẻ này là được kẻ thù của Lục Vân Cảnh thuê tới gϊếŧ cô trả thù, nhưng hiện giờ cô nghĩ người này nhằm trực tiếp đến cô.

Hơn nữa vườn trái cây ở vị trí hiểm trở, hơn nữa ba mặt còn lại đều xây tường cách xa nhau, người này không có khả năng bò từ vách đá lên, vậy nàng chỉ có thể vào từ cửa chính, nơi đó lại có chó chăn cừu trông coi, làm thế nào kẻ đó tránh được chó mà tiến vào đâu?

Chỉ một khả năng là kẻ này quen với chú chó, mà chú chó này từ bé đã ở Trình gia, cơ hồ là người Trình gia thì nó đều quen thuộc, phạm vi quá lớn nên trong lúc nhất thời Trình vũ cũng không dễ đoán ra. Bất quá Trình Vũ cảm giác toàn thân phát lạnh, nếu người này là người luôn bên cạnh cô, mà cô không biết là ai lại không nhanh chóng tìm ra thì kẻ đó sẽ còn tìm cơ hội gϊếŧ chết cô.

Bất quá chuyện này khá kỳ quái, người này mãi cho đến mười năm mới xuất hiện, ngoài ra cũng không có dấu hiệu khác, tại sao đời này xuất hiện sớm, lý do là gì?

Cô đã làm gì đắc tội tới mức phải dồn cô vào chỗ chết mới được?

Trình Vũ trong lúc nhất thời vẫn không nghĩ ra ai, hơn nữa phạm vi hiềm nghi quá lớn, muốn điều tra cũng không phải một ngày hai ngày là có thể làm được.

Trình Vũ nói thế với Lục Vân Cảnh, sau đó lại bổ sung thêm một câu:

“Đúng rồi, tuy rằng không thấy rõ bộ dạng, nhưng vóc dáng kẻ đó không cao.”

Nghĩ nghĩ cô lại hỏi: “Tôi…… Nên báo án chứ?”

Lục Vân Cảnh nói: “Tạm thời không cần, sẽ rút dây động rừng.” Tạm dừng trong chốc lát hắn lại bỏ thêm một câu:

“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ an bài vài người ở bên cạnh cô.”

Kỳ thật Trình Vũ không biết trước đó bên người cô vẫn luôn có người âm thầm bảo hộ, bất quá những người rất cẩn thận nên cô không phát hiện. Nếu người này có thể tới gần Trình Vũ, chứng tỏ kẻ đó không chỉ quen với chú chó, mà còn biết Lục Vân Cảnh an bài người bảo vệ Trình Vũ, hơn nữa có thể không bị phát hiện chứng minh kẻ đó quen với bố cục Lục Vân Cảnh sắp xếp bảo tiêu, nói cách khác người này không chỉ biết Trình Vũ mà còn biết Lục Vân

Cảnh.

Đương nhiên Lục Vân Cảnh cũng không nói cho Trình Vũ nghe. Trình Vũ biết Lục Vân Cảnh làm như vậy tất nhiên cô gật đầu. Trình Vũ rất cảm kích Lục Vân Cảnh, rõ ràng nghe cô xảy ra chuyện là vội vã trở về, hơn nữa còn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên an bài người bảo hộ, Trình Vũ đang nghĩ nên cảm tạ hắn thế nào, thì nghe Lục Vân Cảnh đột nhiên hỏi một câu: “Vừa mới rồi Tạ Bác Nghệ nói gì thế?”

“A?” Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói: “ Cũng không nói gì quan trọng.”

“Ừ?” Hắn nhướng mày nhìn cô, tầm mắt lộ ra vài phần bức bách. Kiểu người khôn khéo một muốn biết thì trốn cách nào cũng không qua đôi mắt hắn, Trình Vũ bị thấy đầu tê dại, không dám dấu diếm, đúng sự thật bẩm báo:

“Hắn nói anh ở nước ngoài chơi bời sung sướиɠ, sẽ không tới cứu tôi.”

Lục Vân Cảnh không có nói gì nữa, Trình Vũ cũng không biết vì sao Lục Vân Cảnh đột nhiên hỏi chuyện này, cô liền hướng mắt nhìn Lục Vân Cảnh lại đột nhiên nghe hắn lạnh bang nói với Kim Lê Dương đang lái xe: “ Cho vài người tới cái biệt thự đó của Tạ Bác Nghệ đập, sạch sẽ một chút.”

Trình Vũ: “……”

Kim Lê Dương vội vàng gật đầu, lập tức gọi điện thoại an bài, Trình Vũ nghe xong sợ ngây người.

Người trước mắt không chút lưu tình khiến Lục Vân Cảnh trong mắt cô thật sự là đáng sợ, Trình Vũ yên lặng quay đầu nhìn phía trước, cũng không dám nhiều lời.

Nguyên bản cô cho rằng Lục Vân Cảnh khách khí với Tạ Bác Nghệ là bởi vì kiêng kị Tạ gia, hiện giờ xem ra Tạ gia hắn căn bản cũng không bỏ trong mắt.

Hai người không nói chuyện nữa. Về đến nhà một lúc Thất tẩu đem đồ ăn ấm bưng lên, Trình Vũ cũng đói bụng ngồi xuống ăn cơm.

Ăn no Trình Vũ trở lại phòng, lúc này cô mới phát hiện di động nằm trên đầu giường, đại khái là bác Dương bá gửi về.

Di động có cả trăm cuộc gọi nhỡ, trong đó một nửa là do Tạ Bác Nghệ gọi, một nửa là Hân Dao gọi.

Trình Vũ xoa xoa trán, trước gọi Hân Dao, rõ ràng cô ấy lo lắng:

“Trình Vũ? Trình Vũ là cậu à?”

“Là tớ.”

Hân Dao thở dài nhẹ nhõm, kiểu phát khóc:

“ Cậu làm tớ sợ muốn chết, điện thoại cho cậu mãi mà cậu không tiếp, tớ lo cậu xảy ra chuyện, thiếu chút nữa tớ báo án luôn á.”

Trình Vũ cười cười, an ủi: “Tớ không sao, cậu tìm tớ có việc gì?”

“ Cũng không có gì, tớ tính rủ cậu tới nhà tớ chơi, ba tớ từ nước ngoài về có mang theo một ít đồ ăn vặt, với một ít món ăn thôn quê, ba tớ bảo tớ gọi cậu sang đây nấu lẩu ăn.”

Trình Vũ nói: “ Được, nhưng tớ không qua liền giờ đâu.”