Minh Hân Dao có thể chỉ là nhất thời phẫn nộ nên mới động lúc này nhìn thấy Trình Tư Mông giận dữ lập tức lui về phía sau.
Trước mặt nhiều người bị Minh Hân Dao cho ăn tát, Trình Tư Mông cảm thấy mình bị nhục nhã vô cùng, sao có thể nhịn, lập tức giận dương tay hướng về Minh Hân Dao chuẩn bị đánh.
Bỗng có người ngăn trước mặt Trình Vũ.
Tưởng Ngân Châu nắm chặt cổ tay cô ta hất ra, gương mặt văn nhã nhuốm hỏa khí:
“ Đủ rồi! Ỷ thế hϊếp người cũng phải có mức độ!”
Tưởng Ngân Châu phẫn nộ, chán ghét nhìn khiến Trình Tư Mông sửng sốt một hồi lâu mới nói:
“Tưởng Ngân Châu, vừa mới rồi anh không thấy được là cô ta động thủ đánh tôi sao? Cô ta làm dơ váy tôi, tôi đánh một tát thì thế nào?”
Tưởng Ngân Châu đại khái thấy phiền, không thèm nhiều lời, chỉ quay đầu đau lòng nói với Minh Hân Dao:
“ Anh đưa em trở về?”
Minh Hân Dao không trả lời, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Vũ cùng Văn Hi, thấy hai người họ gật gật đầu, thoáng do dự trong chốc lát cô ấy mới gật đầu đồng ý.
Tưởng Ngân Châu rời đi, Trình Tư Mông không cam lòng, đường đường Trình gia tiểu thư lại bị người tát, mặt mũi còn đâu nữa?
Trình Tư Mông phẫn nộ không có chỗ phát tiết, nhấc đầu nhìn Trình Vũ đang tươi cười chói mắt, Trình Tư Mông lại giận thêm vài phần, đi tới trước mặt Trình Vũ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “ Cô vừa mới nói, Minh Hân Dao đánh tôi thì tính sổ vào cô đúng không?”
Trình Vũ cong khóe miệng, ý cười càng sâu, híp mắt trào phúng:
“Đúng vậy, tính cho tôi.”
“Đây chính là cô nói.” Trình Tư Mông từ kẽ răng rít ra một câu, sau đó giơ tay lên hướng về mặt Trình Vũ.
Trình Vũ sớm phòng bị, đang muốn nghiêng người tránh, không ngờ chưa kịp hành động, đã thấy có người nắm tay Trình Tư Mông.
Trình Phi kéo Trình Tư Mông ra phía sau, trầm giọng nói:
“Được rồi Tư Mông, kẻ không có giáo dưỡng, la lối khóc lóc chơi xấu chẳng có gì lạ, nhưng là thiên kim đại tiểu thư em không nên tự hạ thấp thân phận.”
Trình Phi đột nhiên ngăn cản khiến Trình Tư Mông kinh ngạc, thẳng đến khi nghe Trình Phi nói cô mới hiểu được, gật đầu cười nói:
“Ca ca nói đúng, bất quá là một thứ lai lịch không rõ, cha mẹ là ai cũng không biết, dã nha đầu mà thôi không cần phải chấp nhặt.”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Vũ, khinh thường lướt qua, tiện đà trào phúng:
“Ăn nhờ ở đậu còn không tự mình hiểu lấy, Trình gia cho cơm lại không biết cảm ơn, nội nói đúng loại người vong ân phụ nghĩa, thứ bạch nhãn lang bại hoại, giáo huấn cô ta là ô uế tay mình.”
Trình Vũ mắt lạnh nhìn anh em Trình Phi kẻ xướng người hoạ, loại lời này mấy năm nay cô đã sớm nghe, giờ Trình Tư Mông nhắc tới cũng đã không còn nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cười một tiếng:
“Còn tự xưng là danh viện đồ, trước công chúng lại kêu gào, còn động thủ đánh người, Trình gia thật là gia giáo tốt, khó trách tôi cũng bị dạy thành kẻ la lối, khóc lóc, chơi xấu không có giáo dưỡng!”
Trình Phi đại khái là sợ Trình Vũ lại chọc giận Trình Tư Mông, sợ em mình lại nháo ra nữa, hắn liền tiến lên trước mặt Trình Tư Mông bảo hộ, mới bất mãn nói:
“ Cô cũng đủ rồi, Trình Vũ đánh cũng đánh đã lại, nói cũng nói đã xong, hà tất phải ép sát không bỏ?”
Trình Vũ còn không kịp nói, Giản Chu Nghiên liền nói tiếp:
“Đúng vậy Trình Vũ, tốt xấu gì cô cũng họ Trình, hà tất phải nói khó nghe vậy? Tốt xấu gì cũng là Trình gia nuôi lớn cô không phải sao? Không cầu mang ơn đội nghĩa nhưng ít nhất cô cũng không cần trước mặt mọi người nói Trình gia không phải?”
Trình Vũ cúi đầu cười nói:
“Thật là buồn cười, là các ngươi tới khıêυ khí©h tôi, mắng không có giáo dưỡng, lai lịch không rõ, dã nha đầu đều cũng do các ngươi nói trước, hiện giờ tôi vì bản thân cãi lại hai câu lại thành người bất nhân bất nghĩa? Nói như vậy có phải tôi chỉ có thể đứng bất động tùy ý các người sỉ nhục mới là có nhân có nghĩa? Đánh người khác còn không cho họ phản kháng, làm người bá đạo vậy thật sự tốt sao?”
“Bá đạo?” Giản Chu Nghiên cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ như khi giáo viên đối mặt một học sinh cá biệt vậy:
“Trình Vũ nói vậy là không đúng nha, từ bắt đầu đến bây giờ ai mới là người luôn bá đạo chứ? Bảo Minh Hân Dao tát Tư Mông một cái, lại áp chế Tư Mông khiến cô ấy không thể phản kháng? Đến tột cùng là ai bá đạo? Tôi thấy rõ ràng là cô luôn ỷ vào cái danh Lục phu nhân mà tùy ý ức hϊếp người ta, nói cách khác nếu không có Lục Vân Cảnh có dám làm như vậy sao?”
Trong lúc nói tuy Giản Chu Nghiêng vẫn cười nhưng rõ ràng vẫn có sự hùng hổ doạ người, Trình Vũ không dao động, lại còn cười lạnh một tiếng:
“Giản tiểu thư nói chuyện thật là há mồm liền tới ha, chút sự thật cũng không thèm nhìn, ai ra tay trước? Thái độ khıêυ khí©h người khác trước là ai? Đúng là tôi dựa vào chồng mình thay bằng hữu lấy lại công đạo, nếu không có Lục tiên sinh chắc tôi cùng bằng hữu chỉ sợ bị chó gặm sạch xương cốt ở đây cũng không dám nói một lời, đại khái chính là Giản tiểu thư nguyện ý nhìn thế? Cũng chỉ cho các ngươi khi dễ người khác, lại không cho người phản kháng, phản kháng lại thành kẻ ỷ thế hϊếp người? Giản tiểu thư nói vì thanh danh chồng nên mới dám làm như vậy, thế Giản tiểu thư không phải vì có Giản gia mới dám như vậy sao? Nếu không có Lục Vân Cảnh tôi không là gì hết, vậy Giản tiểu thư không có Giản gia thì còn là cái thá gì? Chúng ta không đều là người giống nhau thôi, hà tất chó chê mèo lắm lông?”
Giản Chu Nghiên kéo khóe miệng lại không biết phản bác thế nào, Trình Tư Mông không ngờ Giản Chu Nghiên rơi xuống thế hạ phong, liền bước ra nói:
“Trình Vũ, cô là cái thứ gì mà dám so với Chu Nghiên? Chu Nghiên chính là Giản tiểu thư, Bắc Thành danh viện, còn cô? Một thứ lai lịch không rõ, bị cha mẹ vứt bỏ nếu như không có Trình gia, cô có thể có hiện tại à? Nếu không phải bác tôi nhặt được cô sợ là cô đã sớm chết đói, có thể bị cha mẹ vứt bỏ hơn phân nửa là gia đình không ổn, dù không đói chết, nếu không bị bỏ cũng vào núi trồng rau đào đất, không thì bị bọn buôn người bán cho mấy làm vợ mấy tên mọi rợ , thảm hại hơn bị bán làm gái gọi! Sở dĩ cô có thể đứng ở đây, không phải là nhờ Trình gia sao, không mang ơn đội nghĩa đã đành, lại còn ăn cây táo rào cây sung. Tự cô ngẫm lại mình, cô lấy cái gì so với Chu Nghiên chứ?”
Miệng mồm Trình Tư Mông quả thực nhanh nhẹn, nói còn không vấp. Văn Hi nghe không nổi nữa, vén tay áo tính chơi Trình Tư Mông một trận ra trò, Trình Vũ giữ chặt cô lại, chẳng qua Trình Vũ chưa nói gì đã nghe cách đó không xa có người lạnh lùng cười như không cười nói một câu:
“Đường đường là Trình gia đại tiểu thư lại nói chuyện khó nghe thế, vứt hết mặt mũi Trình gia, sợ là Trình lão gia nghe được cũng sẽ tức chết?”
Nghe xong Trình Vũ nhíu mày kinh ngạc nhìn về hướng có tiếng nói, lại thấy Tạ Bác Nghệ bắt chéo chân ngồi cách đó không xa, nghiêng thân dựa vào ghế cười cà lơ phất phơ.