Chương 33:

Hân Dao uống nhiều rượu, lúc rời WC thì gặp Trình Tư Mông, không biết sao hai người xảy ra tranh chấp, Trình Vũ ngồi đó có thể nhìn hết cảnh trong đại sảnh cho nên cô cũng thấy rõ cảnh Trình Tư Mông tát Hân Dao , cái tát đó cô ta dùng lực rất lớn, Hân Dao lảo đảo vài bước té lăn trên đất.

Trình Vũ thấy thế vội vàng buông chén rượu đi ra, Văn Hi vội theo lại. Đám Giản Chu Nghiên cũng vây quanh lại một đống.

Trình Vũ mới vừa tới gần đã nghe Trình Tư Mông giận dữ nói:

“ Cô đi đường không gắn mắt sao? Váy này tôi mới mặc hôm nay, cứ vậy bị cô làm hỏng, cô tính bồi thường tôi sao?”

Trình Tư Mông mặc một kiện váy màu bạc bó sát người, làn váy đuôi cá, chất đẹp, bề mặt còn phiếm huỳnh quang, nhìn thôi cũng biết giá xa xỉ.

Phía trên phần đuôi cá gần eo có dính rượu, đại khái cái váy cũng bỏ.

Hân Dao ngồi dưới đất, ngây ngốc trong chốc lát mới sốt ruột nói:

“ Cô không nên oan uổng tôi! Tôi có chạm vào cô đâu làm sao có thể khiến váy cô hỏng, tôi lần nào thấy cô mà không đi đường vòng chứ!”

Nghe thế Trình Tư Mông càng thêm tức, hung tợn nói: “ Cô còn dám giảo biện!” Nói xong cô ta liền vung tay lên chuẩn bị đánh người, Trình Vũ thấy thế vội vàng chụp cổ tay cô ta rồi đẩy.

Trình Tư Mông không ngờ Trình Vũ sẽ ra tay, không phòng bị nên bị đẩy lui về phía sau vài bước, còn may có Trình Phi đỡ, bằng không cũng sẽ ngã giống Minh Hân Dao.

Trình Vũ đỡ Minh Hân Dao tới, Trình Tư Mông đứng vững liền trừng mắt nhìn Trình Vũ, cắn răng nói: “ Cô dám đẩy tôi?! Cô là……”

Trình Tư Mông còn chưa kịp nói xong đã bị Trình Phi che miệng, Trình Vũ cũng biết cô ta muốn nói cái gì.

Cô là cái thứ gì chứ!

Trên thực tế Trình Tư Mông tự xưng mình là danh viện thục nữ, trước công chúng sẽ không đanh đá, muốn chơi cũng chỉ chơi trong tối, nhưng khi đối mặt với Minh Hân Dao lại ngoại lệ.

Bởi vì Tưởng Ngân Châu nên từ khi còn đi học đến bây giờ mặc kệ là trường hợp nào, chỉ cần có Trình Tư Mông và Minh Hân Dao thì cô ta tuyệt đối sẽ nghĩ ra cách khiến mọi người nghĩ Minh Hân Dao không đúng.

Đặc biệt là khi ở trong trường học, thời điểm đó Trình Tư Mông ỷ vào thế lực Trình gia, nên không ít lần bắt nạt Minh Hân Dao, chỉ là lúc ấy Trình Vũ không phải bạn Minh Hân Dao nên cô cũng không quản được nhiều như vậy.

Sau này trở thành bằng hữu, Trình Vũ mới tận mắt chứng kiến Trình Tư Mông đối đãi với Minh Hân Dao thế nào. Có thể nói là không xem cô ấy như con người, Minh Hân Dao trong mắt cô ta chỉ là một món đồ, không, thậm chí còn không bằng món đồ.

Khinh nhục đủ kiểu, chỉ cần Trình tiểu thư muốn thì không gì là không làm được.

Trước mười tám tuổi, Trình Vũ cũng nghĩ như thế về Trình Tư Mông.

Trình Vũ tự coi mình tôn quý, muốn đem những người cô cảm thấy không bằng cô đạp dưới chân.

Trình Tư Mông không làm gì quá phận, chỉ là chế nhạo, cười nhạo, nói móc thôi, mà trước kia Trình Vũ cũng giống Minh Hân Dao không phản kháng, ráng nén giận, chỉ là hiện tại Trình vũ giác ngộ.

Chỉ là Minh Hân Dao……

Trình Vũ quay đầu nhìn, liền thấy cô ấy đầu, vì sợ hãi mà run rẩy, vì ủy khuất mà nước mắt tràn mi, vì không dám khóc nên cứ thút thít.

Trình Vũ đã từng ẩn nhẫn như vậy……

Phía sau Trình Tư Mông có một đám người nên Trình Tư Mông không sợ gì nên tỏ vẻ khıêυ khí©h, cô cười lạnh kiên định nói: “Hân Dao, đánh lại đi!”

Trình Vũ nói xong, chung quanh lập tức an tĩnh mọi người tựa hồ cảm thấy mình nghe lầm, kiểu không tin nhìn Trình Vũ.

Đặc biệt là Minh Hân Dao, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Vũ, “Trình Vũ……”

Trình Vũ cười cười, thay Hân Dao sửa sang tóc tai, tuy cười nhưng ngữ khí vẫn kiên định:

“ Cậu không nghe lầm, tớ nói cậu đánh lại đi. Mặc kệ váy đó là cô ta cố ý làm khó dễ hay do cậu không cẩn thận làm dơ thì tớ sẽ bồi cho cô ta, chỉ là cô ta đánh cậu một tát, cậu không cần chịu đựng.”

“……”

Trình Tư Mông ở sửng sốt trong chốc lát lúc sau cô ta mới cười lạnh một tiếng, cố ý tiến lên một bước nói: “Đánh lại? Cô ta dám!”

Minh Hân Dao sợ run bắn lên, Trình Vũ lạnh mặt xuống, nắm lấy vai Minh Hân Dao nói:

“ Cậu không phải sợ cô ta, nếu cậu cứ yếu đuối cô ta sẽ luôn khi dễ cậu, thậm chí càng ngày trầm trọng thêm, cho nên cứ đánh đi, cô ta đánh thế nào cậu đánh lại thế đấy.”

“Chỉ là……” Minh Hân Dao rõ ràng không dám làm thế.

Trình Vũ xoay vai Minh Hân Dao, đối diện với Trình Tư Mông gần thêm một chút, ánh mắt lạnh băng nhìn Trình Tư Mông:

“Không cần sợ, cậu đánh cứ tính phần tớ.”

“Mau đi!”

Trình Tư Mông không sợ chút nào, thậm chí còn trào phúng, cô ta không tin Minh Hân Dao dám động thủ đánh lại.

Minh Hân Dao nhắm mắt theo đuôi đi đến trước mặt Trình Tư Mông, nhưng mà thật lâu cũng không đánh, còn quay đầu nhìn Trình Vũ bằng ánh mắt cầu cứu, Trình Vũ lại kiên định gật đầu.

Trình Tư Mông thấy thế lại cười lạnh hai tiếng, khinh thường nói:

“ Như vậy mà còn dám đánh ta?!”

Nhưng mà vừa nói xong, cũng không biết do Minh Hân Dao nhớ tới lúc bị ủy khuất, hay vì Trình Vũ cho dũng khí, mà cô ta cắn răng giương tay tát vào mặt Trình Tư Mông.

“Bang!”

Một tiếng giòn vang khiến thế giới trong nháy mắt bỗng lâm vào tĩnh mịch.

Nhóm Giản Chu Nghiên, Trình Phi ngây người, đại khái là họ không ngờ được Minh Hân Dao thật sự dám động thủ, ngay cả Trình Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên, âm thầm thở phào một hơi.

Đại khái người bất ngờ nhất là Trình Tư Mông, cái tát đó Minh Hân Dao dùng toàn lực, mặt Trình Tư Mông lệch qua một bên, mái tóc ngắn cũng hỗn độn, cô ta che mặt chậm rãi quay đầu nhìn Minh Hân Dao.

Hai mắt hừng hực lửa giận:

“ Cô cũng dám đánh tôi?!” Trình Tư Mông cắn răng nói từng câu từng chữ.